Con bé mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ anh cũng chưa đau đầu như vậy, kết quả thật vất vả lắm mới tìm cho cô nhóc kia một người bảo mẫu vừa lòng đẹp ý, lại bắt đầu đau đầu.

Ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Hàn Lâm dừng trên người Lâm Mạn: “Cô qua đây.


“Không muốn.


“Ba, hai…”
“Kỳ gia, anh đây là cưỡng bức dụ dỗ.

” Lâm Mạn không dám ghé vào giường anh, chỉ có thể thoái lui ở phía bên
tay phải của anh, dựa vào bên người anh.

Ai ngờ.

Kỳ Hàn Lâm trực tiếp giữ chặt cổ tay cô, áp cô vào ngực.

Lâm Mạn kinh hô một tiếng, cả người trực tiếp ngã vào người anh.

Gáy của cô dụng phải đùi của Kỳ Hàn Lâm, hai mắt có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia của anh.


Lâm Mạn: …
Tạo nghiệp.

Tạo nghiệp quá rôi.

“Mỗi lần qua ba tiếng tôi cần phải uống nước một lần, cô phụ trách.


“Cái này tính là tiền tăng ca sao?”
Lâm Mạn theo bản năng hỏi.

Cả người cô đều ở trong ngực anh rồi.

Lại tranh luận về tiền tăng ca?
Kỳ Hàn Lâm thật sự rất muốn cạy đầu Lâm Mạn ra nhìn xem trong đầu cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì.

Anh lãnh đạm nói: “Muốn cái gì?
“Muốn Kỳ gia đừng khi dễ tôi, hai người chúng ta một người làm chủ nhân thật tốt, một người làm bảo mẫu thật tốt.



“Cô là đang ám chỉ tôi rằng sau này cô muốn gọi tôi là chủ nhân?”
Anh giết tôi luôn đi.


Lâm Mạn trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Cô tình nguyện bị Kỳ Hàn Lâm lấy làm tiêu bản, cũng không muốn chịu loại hành hạ này nữa.

Kỳ Hàn Lâm bật cười, dài ngón tay điểm nhẹ trên chóp mũi của cô: “Thế mà chơi không nổi sao? Cô làm sao
mà sinh ra được Lâm Bắc Thần vậy? Tự mình thụ thai sao?
Lâm Mạn muốn mắng người.

Nếu không phải anh, làm sao cô có thể mang thai đứa nhỏ!
Quên đi, chuyện cũ không cần nhắc lại.

Lâm Mạn u oán mở mắt ra, nhìn Kỳ Hàn Lâm: “Tôi và cha của Bắc Bắc là tự do yêu đương, không phải bị ép buộc.


‘Thật không?”
Nháy mắt, âm thanh của Kỳ Hàn Lâm
trở nên nghiêm túc.

Lâm Mạn rùng mình một cái.

Không đợi cô kịp phản ứng, Kỳ Hàn Lâm đột nhiên ôm lấy cô.

.