Trần Tiểu Thiên nhìn Long Linh Linh một cách khó hiểu: "Chị, sao chị giải thích với hắn ta nhiều như vậy làm gì? Bộ phận nhân sự yêu cầu phê duyệt, chẳng phải chị chỉ cần nói một câu là xong sao?"

"Bốp"

Long Linh Linh thẳng tay cho Trần Tiểu Thiên một cái tát.

"Câm miệng!"

Long Linh Linh giận đến run người, cô ta chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, khổ nỗi cô ta lại là người làm chị, sớm biết như thế này thì hồi đó đã tuyệt tình luôn cho rồi.

Trước đây Long Linh Linh với gia đình vốn cũng chẳng thân thiết gì, sau này trưởng thành rồi liền cắt đứt mối quan hệ, còn đổi cả họ, nhưng sau này người thân tìm đến cô ta, lại thêm lúc đó đã ra xã hội va vấp nhiều nên thấu hiểu sự quan trọng của gia đình, vậy nên cô ta cũng mềm lòng, ít nhiều vẫn còn giữ liên lạc với họ.

Đối với đứa em trai Trần Tiểu Thiên này, cô ta cũng hết mực quan tâm cậu, ai mà biết được cậu ta ngu ngốc đến vậy, toàn đẩy cô ta vào thế khó xử!

Trần Tiểu Thiên đưa tay lên xoa mặt, sững sờ nhìn cô ta.

"Chị, sao chị đánh em?"

Người đàn ông bên cạnh cũng ngẩn ra, không hiểu sao Long Linh Linh lại tát em trai mình? Chẳng lẽ cậu ta nói sai sao?

Bạch Diệc Phi bật cười, năng khiếu chọc giận chị gái của Trần Tiểu Thiên thật sự làm anh thấy khâm phục.

Hai nhân viên bảo vệ sững sờ, không dám nói nửa lời.

Long Linh Linh cao giọng nói: "Công ty có quy định của công ty, cậu là người ngoài, không có tư cách gì mà nói!"

"Chị!", Trần Tiểu Thiên trợn to mắt, Long Linh Linh đã bao giờ đối xử với cậu ta như vậy đâu?

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Hai nhân viên bảo vệ này biểu hiện rất tốt, nhớ tăng lương cho họ".

"Vâng", Long Linh Lăng lập tức gật đầu.

Nhân viên bảo vệ mắt sáng lên, được tăng lương sao?

Người này rốt cuộc là ai mà có quyền lực như vậy, lại có thể giao việc cho Long Linh Linh?

Trần Tiểu Thiên vẫn không phục: "Chị, sao chị phải hạ giọng với cái tên nhà quê này chứ?"

Lúc này, anh rể đứng bên cạnh liền kéo cậu ta một cái, cái tên Trần Tiểu Thiên này thật sự ngốc hết thuốc chữa, không thấy thái độ của Long Linh Linh với Bạch Diệc Phi sao? Vậy mà vẫn còn hỏi!

"Anh rể, sao lại kéo em?"

"Câm miệng đi! Anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn", Long Linh Linh chỉ còn cách nói thẳng ra.

Trần Tiểu Thiên vẫn chẳng thèm quan tâm: "Cho dù có là tổng giám đốc thì chức vụ vẫn không cao bằng chị mà!"

"Lần sau có người nhà đến thăm, xin nghỉ phép là được", Bạch Diệc Phi cười nói.

"Tôi biết rồi", Long Linh Linh gật đầu lia lịa.

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Trần Tiểu Thiên, lắc lắc đầu, trong lòng còn mải nghĩ đến chuyện Lý Tuyết, liền định rời đi.

Nhưng chưa kịp cất bước, người anh rể nọ đã bước tới, đưa tay ra cười nói: "Xin chào, tôi tên là Phùng Thạch Đông, tổng giám đốc của công ty Thiên Thụy".

Bạch Diệc Phi dừng lại, quan sát Phùng Thạch Đông một chút, rồi cứ vậy mặc kệ đi thẳng.

Vì vậy, Phùng Thạch Đông không khỏi khó xử.

Nhìn thấy bộ dạng khinh bỉ của Bạch Diệc Phi lúc rời đi, anh ta lạnh lùng nói: "Tập đoàn Hầu Tước của các người bị sao vậy? Ai cũng có thể làm giám đốc sao?"

Long Linh Linh không nhịn được nữa liền trợn mắt lườm anh ta một cái: "Chuyện của tập đoàn Hầu Tước không đến lượt các người lo!", nói xong, cô ngao ngán hỏi: "Hôm nay các người đến tìm tôi có việc gì vậy?"

"Gần trưa rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi!”, Phùng Thạch Đông biết Long Linh Linh thật sự nổi giận rồi, liền tiếp lời ngay một câu.

Long Linh Linh gật đầu: "Đi thôi!"

Họ đến một nhà hàng cao cấp gần đó, sau khi phục vụ dọn hết món lên, Phùng Thạch Đông liền gắp thức ăn cho Long Linh Linh, chậm rãi nói: "Linh Linh, thực ra hôm nay anh và Tiểu Thiên đến để thăm em, công việc của em bận rộn như vậy, cũng không hay về nhà, cả nhà đều rất nhớ em".

Long Linh Lăng ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Cô ta và Phùng Thạch Đông đến với nhau không phải do tình yêu, mà là do người thân giới thiệu, lúc đó thấy khá hợp nhau, nhưng về sau tiếp xúc lâu rồi, hiểu về nhau cũng nhiều hơn, cảm xúc lại không được như lúc ban đầu nữa.

Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Long Linh Linh, Phùng Thạch Đông khẽ nhíu mày: "Mà này, nghe nói chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đã đổi thành một tên con cháu nhà đại gia rồi phải không? Làm việc dưới trướng của hắn em có phải chịu thiệt thòi gì không?"

Long Linh Linh lắc đầu.

Bạch Diệc Phi không phải loại con nhà giàu suốt ngày chỉ biết ăn chơi, người ta lại đã có vợ, hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta.

Nghĩ đến đây, Long Linh Linh cảm thấy có chút phiền muộn, cô ta rất xinh đẹp, thân hình cũng rất gợi cảm, nhưng cái tên Bạch Diệc Phi ấy lại thờ ơ với cô ta, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nếu không cần thiết.

“Vậy thì tốt rồi!”, Phùng Thạch Đông thực ra đang lo lắng, nếu tên nhà giàu kia có ý đồ gì với Long Linh Linh, cộng thêm thân phận và gia cảnh của tên đó lại tốt hơn anh ta mấy lần, nhỡ Long Linh Linh động lòng đi theo tên đó, thì chẳng phải anh ta xong chuyện rồi sao!

Long Linh Linh liếc nhìn Phùng Thạch Đông, ngay lập tức hiểu ra ý của anh ta.

Phùng Thạch Đông chẳng qua chỉ là tổng giám đốc của công ty Thiên Thụy, so với tập đoàn Hầu Tước, đúng là một trời một vực.

Hơn nữa, Bạch Diệc Phi không phải chỉ là con nhà đại gia, mà anh ta còn thực sự có năng lực, lần trước vì cơn bão mà dùng hai tỷ kiếm lời được một tỷ, còn cứu sống được vài công ty đang trên đà phá sản.

Năng lực này không phải ai cũng có, hơn nữa Bạch Diệc Phi lại trẻ tuổi, là một chàng rể không chê vào đâu được.

Chỉ so sánh trong suy nghĩ thôi cũng đủ khiến Long Linh Linh càng ngày càng thấy Phùng Thạch Đông không thuận mắt.

Trần Tiểu Thiên chờ đồ ăn dọn lên hết liền cố ý đi vào nhà vệ sinh, cũng là để tạo cơ hội cho hai người họ có không gian riêng.

Phùng Thạch Đông cũng nhân cơ hội này rút ngắn khoảng cách với Long Linh Linh: "Linh Linh, anh có hai vé xem nhạc kịch, tối nay chúng ta cùng đi xem nhé!"

Long Linh Linh bình thản đáp: "Tối nay tôi không rảnh".

...

Bạch Diệc Phi sau khi rời đi liền lập tức đến Công ty trái cây Lý Thị tìm Lý Tuyết.

Trong văn phòng, Lý Tuyết lộ rõ vẻ lo lắng: "Lần này mọi chuyên xảy ra quá đột ngột, khiến cho công ty trở tay không kịp, hiện tại công ty bên này đang rất lo lắng, em chỉ muốn anh thông báo trước cho phía tập đoàn Hầu Tước, có khả năng 100 triệu kia cũng.... "

Bạch Diệc Phi mỉm cười nói: "Anh sẽ thông báo, em đừng lo lắng".

Lý Tuyết ừ một tiếng, lúc này, từ bên ngoài văn phòng có tiếng ai đó gõ cửa.

"Chủ tịch Lý, lại có người gửi hoa và sôcôla đến", là một cô nhân viên, tay ôm một bó hoa hồng đỏ lớn và một hộp sôcôla Dove.

Lý Tuyết bất giác nhìn sang Bạch Diệc Phi, sau đó đứng lên nói: "Cô đem sôcôla và hoa chia cho các đồng nghiệp khác đi!"

Khi cô nhân viên nọ rời đi, Lý Tuyết liền giải thích: "Em không biết ai đã gửi tới nữa, anh..."

Bạch Diệc Phi nắm lấy tay Lý Tuyết: "Ừm, anh biết vợ anh là người có sức hút rất lớn mà".

Lý Tuyết nghe vậy liền ngượng ngùng đáp: "Thật biết nịnh người khác mà..."

"Em chưa ăn cơm phải không! Chúng ta cùng ăn đi?"

Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết ra ngoài, anh kéo cô lên chiếc BMW của mình: "Em lên xe đi!"

Lý Tuyết sững sờ: "Chiếc xe này..."

Bạch Diệc Phi bình thản nói: "À, anh mới mua đấy, chúng ta đi thôi!"