Mặc dù nhảy từ trên này xuống biển sâu cũng chẳng khác gì tự tìm cái chết nhưng chắc vẫn tốt hơn bị Bạch Diệc Phi ra tay.

Hắn tự nhảy thì kết cục đỡ hơn, ít nhất không thê thảm như đồng bọn của hắn.

      “Bùm!”, lão Châu lập tức nhảy xuống biển.

      Bạch Diệc Phi không lo lắng gì với mấy chuyện này, chỉ ôm Lưu Hà lên rồi nói với thuyền trưởng: “Chuyện còn lại anh xử lý đi, những tổn thất này tôi sẽ bồi thường cho anh”.

      “Không cần bồi thường đâu ạ”, thuyền trưởng nói: “Đây vốn là lỗi của họ mà”.

      Sau khi nói xong, thuyền trưởng nhìn mấy người kia.

Họ hiểu ý liền ném cái tên bị cắt thành hai mảnh ban nãy xuống tàu.

      Bạch Diệc Phi ôm Lưu Hà định quay vào khoang tàu nghỉ ngơi.

      Nhưng lúc anh đi đến bên cửa sổ thì lập tức trợn trừng hai mắt.

      Cách đó không xa có hai thứ gì đó to như ngọn núi lao lên khỏi mặt nước sau đó lại chìm vào biển sâu.

      Đó chính là quái vật biển.

Trước đây Bạch Diệc Phi từng nhìn thấy rồi.

      “Nhanh lên! Là quái vật biển đấy”.

      “Mau lái tàu sang trái đi!”, lúc này vang lên mệnh lệnh của thuyền trưởng.

      Mặc dù quái vật biển có thân hình khổng lồ nhưng tốc độ của chúng không nhanh, hơn nữa khoảng cách khá xa.


Chỉ cần tàu lái nhanh thì chắc chúng không đuổi kịp.

      Bạch Diệc Phi cũng thấy yên tâm phần nào, còn lão Châu có kết cục như thế nào thì anh không quan tâm lắm.

      Anh ôm Lưu Hà quay về khoang tàu cho cô ta ngủ trên giường.

      Thấy Lưu Hà ngủ say, Bạch Diệc Phi nhìn với ánh mắt dịu dàng, khẽ nói: “Em gái! Anh phải đi rồi”.

      …  
      Sắc trời đã tối, biển rộng lớn với màu đen ngòm khiến người ta thấy sợ hãi.

Nhưng lúc này trong mắt Bạch Diệc Phi vẫn là ban ngày.

      Anh đứng trên boong tàu nghe gió thổi, sau đó lấy điếu thuốc ra hút.

      Thuyền trưởng từ khoang tàu đi ra, tay cầm bình rượu, nói: “Anh uống rượu không?”  
      Bạch Diệc Phi giơ tay nhận lấy rồi uống một ngụm.

      Sau khi nhấp một hơi mà thấy toàn thân nóng ran, cảm giác cay nồng.

      Thuyền trưởng cười hỏi: “Thân thủ của anh lợi hại như vậy, chắc không phải người bình thường?”  
      Bạch Diệc Phi nhìn ra biển lớn, thản nhiên nói: “Dù gì cũng là con người, không ai thoát khỏi sinh lão bệnh tử”.

      Thuyền trưởng lại cười, nói: “Anh nói đúng! Nhưng anh đã giúp tôi giải quyết mối phiền phức kia, tôi xin tạ ơn anh”.

      Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi không nói gì.

      Thuyền trưởng do dự một lát rồi nói tiếp: “Anh thấy tôi…”.

      Chưa đợi anh ta nói xong, Bạch Diệc Phi đã ngắt lời, lắc đầu nói: “Anh không có tài năng thiên bẩm đó… Nên không thích hợp”.

      Người đàn ông nào cũng sùng bái những người mạnh, ai cũng khao khát được trở thành cường giả.

      Vì vậy, sau khi nhìn thấy thực lực của Bạch Diệc Phi, thuyền trưởng thấy kích động và tràn đầy nhiệt huyết.

Anh ta cũng muốn trở thành người lợi hại như Bạch Diệc Phi.

      Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói anh ta không thích hợp và không có thiên bẩm nên anh ta không cam tâm, nói: “Nhưng tôi…”.

      Bạch Diệc Phi lại ngắt lời, nói: “Tôi không còn sống được mấy ngày nữa, đừng đến quấy rầy tôi”.

      Thuyền trưởng ngây người ra, sau đó cười khổ, nói: “Vậy thì được rồi, khiến anh khó xử rồi”.

      Sau khi nói xong, anh ta xoay người rời đi.

      Nhưng thuyền trưởng không biết rằng, lúc anh ta rời đi thì Bạch Diệc Phi cứ nhìn theo mà thấp giọng nói: “Người như anh mới là người khiến tôi cả đời ngưỡng mộ đấy”.

      Ban nãy anh ra tay với tên thuyền viên kia nên đã vận dụng ám kình của mình khiến cơ thể lại tốn sức.

Anh có thể cảm nhận rõ, cơ thể anh càng lúc càng yếu đi.

      ….

      Một trận rung lắc khiến Lưu Hà tỉnh lại.

Cô ta ngồi dậy thì phát hiện trên đỉnh đầu mình có mảnh sắt, còn cô ta nằm trên chiếc giường đơn nhỏ.


      Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy lái xe ở phía trước, thông qua cửa xe ô tô thì nhìn thấy đường phía trước gập ghềnh.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra mình đang ở phía sau một chiếc xe tải.

      Còn trong xe, ngoài cô ta và lái xe thì còn một người lạ.

      Lưu Hà sợ hãi hỏi: “Các người là ai? Anh Bạch đâu?”  
      Lúc này, cô ta đột nhiên nhớ lại những tin tức đọc được trước đây.

Ví dụ như nữ sinh xinh đẹp bị bán đến vùng núi, sau đó bị ép ở lại đó sống với ông già và sinh con cho họ.

      Và cảnh tượng lúc này vô cùng giống với tin tức đó, vì vậy Lưu Hà càng nghĩ càng sợ, toàn thân co rúm lại.

      Còn người đàn ông ngồi ở ghế phụ thấy cô ta tỉnh lại nên quay đầu lại cười, nói: “Em gái tỉnh rồi à?”  
      Sau khi nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông này, Lưu Hà lập tức ngây người ra.

      Đẹp trai quá đi!  
      Lưu Hà thầm than một tiếng.

      Người đàn ông cười, nói: “Tôi tên là Trường Tiễu, là bạn của Bạch Diệc Phi.

Anh ấy bảo tôi ra biển đón các người.

Lúc đến đón thì cô ngủ rất ngon nên tôi không đánh thức”.

      Hiện giờ Lưu Hà bị mê hoặc bởi ngoại hình của Trường Tiễu, cộng với những lời anh ta nói nên khiến cô ta càng loạn hơn.

      Một lát sau cô ta mới hỏi: “Vậy… Anh tôi đâu?”  
      “Anh ấy còn việc phải làm nên bảo tôi đến đón cô về trước”, Trường Tiễu cười đáp.

      Sau khi nghe xong, Lưu Hà bất mãn, bĩu môi nói: “Sao lại như vậy?”  
      Hiện giờ hành động của Bạch Diệc Phi rất giống với anh trai Lưu Đầu Trọc của cô ta, gặp chuyện gì là lại bỏ cô ta lại mà không đưa cô ta đi cùng.

      Lúc này Lưu Hà đột nhiên nhớ lại Bạch Diệc Phi trước đó có bảo cô ta gửi một đoạn video cho chị dâu.

Lúc đó cô ta vẫn chưa xem thì đã ngủ thiếp đi.

      Vì vậy, cô ta vội lấy điện thoại ra, mở ra nhìn thì ở trong đó còn có thêm một video nữa.

      Cô ta tiện tay mở ra xem thì lập tức thấy xuất hiện khuôn mặt của Bạch Diệc Phi.

      “Trước khi chết mà có thể nhận một cô em gái như em đi cùng anh một đoạn đường, anh cảm thấy rất vui.

Anh không có gì báo đáp, chỉ có thể cho em thứ này thực tế một chút”.

      “Trong túi của em có một chiếc thẻ, trong đó có hai trăm triệu tệ, đủ để em tiêu cả đời”.

      “Anh không có gì khác để tặng em, chỉ có chút tiền này thôi nên em đừng từ chối nhé”.

      “Còn nữa! Đoạn video đầu tiên nhờ em gửi cho vợ của anh, là Lý Tuyết.

Cảm ơn em nhiều”.

      Sau khi xem xong video này, Lưu Hà đờ đẫn người ra.

      Còn Trường Tiễu quay đầu lại, hỏi: “Đây là gì vậy? Bạch Diệc Phi có ý gì thế?”   
      Lúc Lưu Hà mở video ra không hề đeo tai nghe nên âm thanh khá lớn.


      Lưu Hà thất thần, sau đó lại mở video đầu tiên ra xem.

Trong video vẫn là khuôn mặt của Bạch Diệc Phi.

      Bối cảnh lúc này là biển lớn, chắc là sau khi lên tàu anh đã ghi lại.

      “Vợ à! Anh xin lỗi”.

      “Lúc em nhìn thấy video này thì anh đã đi rồi.

Không phải là anh không cần mấy mẹ con mà vì anh… Không còn nữa”.

      “Vợ à! Anh thật sự không nỡ xa em và các con nhưng… Xin lỗi, anh không thể chăm sóc mấy mẹ con được nữa”.

      “Mặc dù có nhiều hối tiếc nhưng anh ra đi cũng được.

Đây vốn là một âm mưu, anh chết rồi, họ sẽ không nhằm vào các em đâu.

Như vậy thì em và các con mới sống yên ổn được”.

      “Sau khi anh chết thì tất cả tài sản mang danh anh đều chuyển cho em, em muốn làm gì thì làm.

Nếu như không muốn quản lý công ty thì cho Vương Lâu và Long Linh Linh quản lý.

Số tiền anh để lại cũng đủ cho mọi người tiêu cả đời”.

      “Các anh em của anh thì để cho họ tự lựa chọn.

Ai muốn ở lại thì ở, không muốn ở thì anh cũng chuẩn bị một số tiền cho họ.

Đến lúc đó nhờ em sắp xếp giúp”.

      “Vợ à…”.

      Lúc nói đến đây, Bạch Diệc Phi đột nhiên cúi đầu xuống, trầm ngâm một lát rồi mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười gượng gạo: “Vợ à! Em vẫn còn trẻ đẹp, sau khi anh chết, sẽ có người muốn được chăm sóc em.

Vì vậy, em hãy tìm cho mình hạnh phúc mới nha”.

      “Còn về Hiểu Anh, đừng nói với cô ấy là anh đã chết, hãy giao lại bệnh viện Ngọa Long cho cô ấy”.

      “Anh xin lỗi, xin lỗi tất cả mọi người”.

      “Nếu như có kiếp sau… Anh….”.

      “Thôi, không nói thêm nữa, cứ như vậy nha….”.