Một chiếc xe bình thường dừng ở trước cửa nhà dân, sau đó có người mang quần áo và điện thoại vào.

Sau khi Bạch Diệc Phi mặc xong quần áo rồi nhìn điện thoại. Bây giờ đã là năm rưỡi chiều, Lưu Hà nói là cô ta ra ngoài mua cơm nên anh gật đầu.

Đợi lúc cô ta đi rồi, Bạch Diệc Phi nhìn căn phòng, đứng dậy đi lại một lát thì phát hiện mình dường như không còn chút sức lực, trên người cũng không còn cảm giác bị thương nặng.

Sau đó anh nhắm chặt mắt, cảm nhận môi trường xung quanh căn phòng, phát hiện không có gì đặc biệt nên định ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Nhưng lúc anh mở cửa ra thì ngây người.

Bên ngoài phòng là một cái sân nhỏ, trong sân có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Trong tay ông ta cầm một đồ vật và đang chăm chú điêu khắc.

Sau khi ngây người một lúc thì anh thầm thấy kinh ngạc.

Ban nãy anh nhắm mắt lại nhưng không hề cảm nhận được sự tồn tại của người này.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Lẽ nào cảm nhận của mình có vấn đề rồi?

Để làm rõ chuyện này, Bạch Diệc Phi đóng cửa lại rồi đi đến phía sau người đàn ông đó.

Anh đứng sau ông ta, nhìn rõ ông ta đang cầm dao khắc một chiếc kiếm gỗ to bằng bàn tay.

Anh nhìn sang bên cạnh thì có một cái ghế gỗ nhỏ. Vì vậy, anh ngồi xuống, hỏi: “Ông là…”.

Nhưng ông ta không ngẩng đầu lên, cứ chăm chú khắc tiếp, rồi thản nhiên nói: “Tôi là chủ nhà trọ”.

Trên mặt Bạch Diệc Phi đều là vẻ nghi hoặc.

Anh cảm thấy, khí chất của người đàn ông này mà là chủ nhà trọ thì không hợp lắm.

Không những thế, ông ta còn mặc bộ đồ nhà Đường theo phong cách cổ xưa, chân đi giày vải, cho người khác cảm giác như người ở thế giới khác.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên nói: “Chàng trai! Cơ thể cậu được đó, bị thương nặng thế mà ngủ một giấc đã hồi phục được bảy tám phần rồi”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc, hỏi: “Ông hiểu y thuật? Ông nhìn qua vết thương của tôi rồi sao?”

Người đàn ông trung niên giơ kiếm gỗ trong tay lên, chiếu về phía mặt trời, dường như đang nhìn đường nét trên thân kiếm rồi thản nhiên nói: “Có những thứ dùng mắt nhìn chưa chắn đã rõ, mà phải dựa vào trực giác mà cảm nhận. Tôi tin rằng anh cũng có khả năng này”.

Bạch Diệc Phi lại thấy kinh ngạc.

Quả thật gần đây anh mới cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Nói ra thì không nhiều nhưng dường như người đàn ông trung niên này rất hiểu tình hình của anh hiện giờ.

Đồng thời lúc này, ông ta càng khiến anh có cảm giác đây là người phi thường.

Bạch Diệc Phi do dự, nói: “Hình như… Tôi có vấn đề rồi”.

Sau khi thu kiếm lại, người đàn ông dùng dao khắc lên đó, sau đó lại giơ lên nhìn: “Có những việc, xảy ra vấn đề cũng không nhất định là chuyện xấu”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc vô cùng. Anh chỉ nói một câu mà người đàn ông trung niên đã biết anh định nói gì.

Hơn nữa, ông ta lấy kiếm giơ về phía ánh mặt trời lâu như vậy. Nếu là mắt người bình thường thì chắc chắn không chịu nổi.

Bạch Diệc Phi đang nghĩ, lẽ nào ánh nắng mạnh này không có tác dụng gì với ông ta?

Lúc này, người đàn ông lại nói: “Nhưng xảy ra vấn đề mà không giải quyết thì không phải chuyện tốt”.

Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi liền nghiêm túc hẳn lên, thái độ cũng cung kính, nói: “Xin hỏi chú, tôi có thể xưng hô thế nào?”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Gọi là chú, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Á? Ý tôi là…”.

“Chú à, tôi mua thêm một suất, chú ăn cùng đi!”, Lưu Hà cầm đồ ăn đẩy cửa đi vào trong sân rồi ngắt lời Bạch Diệc Phi.

Người đàn ông trung niên lập tức đặt kiếm gỗ trong tay xuống, sau đó nhìn Lưu Hà, cười nói: “Hay quá!”

Sau đó Lưu Hà ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Tôi nói khách khí với chú thôi mà, chú ăn cùng thật à?”

Người đàn ông đó nghe thấy vậy thì lập tức nói: “Lớn tuổi rồi nên tôi không từ chối đâu”.

Lưu Hà: “….”.

Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên chuyển một bàn gỗ tròn vào sân, sau đó bảo Lưu Hà đặt đồ ăn lên trên.

Cô ta thấy vậy cũng không nói gì nữa. Sau đó ba người ngồi quây bên bàn.

Đột nhiên cô ta như nhớ ra gì đó, vẻ mặt nũng nịu nói: “Tiền nhà rẻ đi chút nha chú?”

“Không được!”, ông ta lập tức lắc đầu, nói: “Hai người đâu có thiếu tiền, chỗ tiền đó có là gì”.

Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi: “Chú biết chúng tôi có tiền?”

Nhưng người đàn ông đó dường như có thành kiến với anh. Từ đầu tới giờ, ông ta không nhìn anh một cái mà chỉ nói chuyện với Lưu Hà.

Còn lúc này, Lưu Hà mở hộp cơm ra, ông ta phát hiện bên trong có con cua to nên cười nói: “Phải có chút rượu mới được”.

Vì vậy, ông ta đứng lên đi về phòng lấy rượu. Không bao lâu, ông ta cầm ra một bình nhỏ.

Các cậu đang làm gì vậy? đi theo tôi. tránh xa bọn này ra.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy lời này thì trong lòng khẽ động. Anh cúi đầu nhìn bát rượu trước mặt mình.

Sau đó anh không do dự mà cầm lên uống cạn.

Mùi rượu thơm, sau khi vào miệng thì mới thấy nó cay.

Bạch Diệc Phi vốn không giỏi uống rượu. Khi anh uống xong ngụm rượu cay lè thì suýt nữa không thở được.

Đồng thời lúc này, sau khi rượu xuống bụng, dường như anh cảm nhận được màu xanh của rượu ban nãy nhanh chóng đi vào mạch máu rồi chảy khắp cơ thể anh.

Đầu óc anh thấy choáng váng, trước mặt tối sầm lại. Sau đó anh ngã sấp xuống đất.

Lưu Hà nhìn thấy vậy thì hét lên, sau đó chỉ vào người đàn ông nói: “Chú nhìn đi! Rượu này quá hạn rồi, anh Bạch uống trúng độc rồi kìa”.



Lúc Bạch Diệc Phi mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong căn phòng tối.

Anh chầm chậm ngồi dậy, sau đó đi đến bên cửa rồi đẩy cửa ra, sau đó anh kinh ngạc.

Trước mặt anh là hồ nước đen ngòm, anh đang ở trong căn phòng nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc, tự hỏi đây là đâu?

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên trời là sông Ngân Hà, còn một vầng trăng khuyết sáng vằng vặc.

“Trăng sáng…”.

Bạch Diệc Phi vui mừng nói: “Mình trở lại bình thường rồi”.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có giọng nói truyền tới: “Là giả đấy”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc, sau đó quay người lại thì phát hiện đứng ở phía sau anh chính là người đàn ông trung niên tự xưng là chủ nhà trọ lúc trước.

Ông ta vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trong tay vẫn đang khắc kiếm gỗ nhỏ của mình.