“Em tên là Lâm Hinh Nhi, tên giống trong mơ, chị gọi em Hinh Nhi là được.”
Lâm Thiên Quất nhìn cô gái trước mặt, biểu cảm hơi rối rắm, nói: “Cô nhất định phải ngồi xổm để nói chuyện với chị sao?”
Hai người lại trốn vào trong WC, Lâm Hinh Nhi trốn ở gian để đồ dọn dẹp nằm ở cuối, ngồi xổm cạnh cái thùng rác to, ngó đầu ra nói chuyện với Lâm Thiên Quất ở ngoài cửa.
Có thể nói là rất cẩn thận.
Giọng của cô cũng mang theo cảnh giác: “Mẹ em bắt chuẩn lắm, không thể không phòng.”
Lâm Thiên Quất: “...” Phần cảnh giác này thật đúng là làm lòng người chua xót.
Lâm Hinh Nhi ngó đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa WC, tốc độ nói cực nhanh: “Em cảm thấy như này cũng không an toàn, chúng ta nên nói ngắn gọn thôi!”
“...” Đột nhiên Lâm Thiên Quất không muốn nói nữa, nhưng sau khi ngẫm lại, cô hỏi thẳng: “Lần trước chúng ta gặp mặt cô cũng nhắc tới cảnh trong mơ, cô cùng mơ thấy giấc mộng kia?”
Lâm Hinh Nhi gật đầu, ánh mắt thoáng dời khỏi cánh cửa WC, giọng điệu trầm trọng: “Chị cũng thấy rồi đấy, em là nữ chính!”
Lâm Thiên Quất bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, cô là nữ chính, chồng chị là nam chính.” Cô thì là nữ phụ lót đường ==.
Lâm Hinh Nhi kích động: “Cho nên!”
Lâm Thiên Quất không hiểu cô ta kích động vì điều gì, chần chờ hỏi lại: “Cho nên?”
Lâm Hinh Nhi nghiêm túc nói: “Cho nên, thế giới này của chúng ta, khẳng định xảy ra chút vấn đề.”
Lâm Thiên Quất: “...Ví dụ như?”
Giọng điệu của Lâm Hinh Nhi vẫn nghiêm túc như cũ: “Chồng chị vốn là chồng em!” Cô ta nói chắc như đinh đóng cột: “Dựa theo giấc mơ, em hẳn là bạn học của hai người, nhưng hiện tại em lại nhỏ hơn hai người 10 tuổi.

Em đoán có thể lúc trọng sinh đã xảy ra sai lầm gì đó, cho nên em tới chậm, thế nên hai người mới có cơ hội kết hôn.”
Lâm Thiên Quất: “...”

Lâm Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải, sờ sờ mặt mình, vô tội hỏi: “Vì sao chị nhìn em như thế, em nói có vấn đề sao?”
Lâm Thiên Quất cảm thấy không quá khả năng, nhưng lại không thể không nghiêm túc hỏi một câu: “...Cô trọng sinh?”
Lâm Hinh Nhi: “Em cảm thấy hẳn là mình trọng sinh!”
Lâm Thiên Quất: “...”
“Hẳn là” là cái quỷ gì? Rốt cuộc có phải hay không!
Lâm Thiên Quất cảm thấy có lẽ mình lớn tuổi thật rồi, khó có thể nói chuyện với thiếu nữ mười tám đôi mươi này.

Cô xoa thái dương, đúng lúc điện thoại di động trong tay kêu hai tiếng, Viên Phỉ Phỉ nhắn tin tới hỏi có phải cô rớt vào trong WC rồi không, có cần cô ấy tới vớt không...
Lâm Thiên Quất bị tin nhắn này chọc cười, suýt quên mình đưa bà bầu tới khám.

Cô lập tức nhắn tin bảo cô ấy chờ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Hinh Nhi, cảm thấy vẫn nên nói thẳng.
Cô trực tiếp hỏi: “Cô bắt đầu nằm mơ từ khi nào? Vì sao lại nói mình hẳn là trọng sinh?”
Lâm Hinh Nhi suy nghĩ: “Em nằm mơ một thời gian rồi, bắt đầu từ mấy tháng trước, ban đầu thì đứt quãng, sau đó giấc mộng dần hoàn chỉnh...” Cô ta nói một ít cốt truyện của giấc mơ đó, không khác Lâm Thiên Quất lắm, chỉ là đang nói cô ta lại chuyển đề, nói một câu chắc nịch: “Em cảm thấy những tình tiết trong mơ chính là ký ức kiếp trước của mình!”
Lâm Thiên Quất: “...”
Lâm Hinh Nhi ấm ức: “Em nói có vấn đề sao? Sao chị lại dùng ánh mắt đó nhìn em?”
Lâm Thiên Quất trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Em gái năm nay bao lớn rồi, có từng đọc sách không, có phải đọc sách trên Tấn Giang không?” Nếu không phải đọc nhiều tiểu thuyết thì sao sức tưởng tượng của não lại bay xa như thế, trọng sinh mà cũng nghĩ ra được.
Lâm Hinh Nhi lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Em không xem Tấn Giang.”
Dừng trong giây lát, cô ta lại bồi thêm một câu: “Em xem Baidu.”

Lâm Thiên Quất: “...”
Trước khi Lâm Thiên Quất mở miệng, Lâm Hinh Nhi vội vàng nói: “Không những thế, em còn có bàn tay vàng, em có thể khiến người khác nằm mơ, chị nằm mơ là do em muốn chị mơ.”
Vốn dĩ Lâm Thiên Quất cảm thấy không còn gì để hỏi nữa, cô em này có vẻ đọc nhiều tiểu thuyết quá, lại đang trong tuổi dậy thì, đột nhiên gặp một giấc mơ kỳ lạ, phát hiện nó có liên quan đến đời thực nên trí tưởng tượng bị kích phát...Không đi Tấn Giang viết văn thì đáng tiếc ghê.
Hơn nữa cô em này cũng ngây thơ và ngốc nghếch, hỏi gì đáp nấy, nghĩ đến đối phương còn phải làm quyển bài thi của Hoàng Cương Mật thì Lâm Thiên Quất lại thấy “trìu mến” với đối phương.
Đang định đi thì Lâm Hinh Nhi lại tung ra một quả bom.
Lâm Thiên Quất kinh ngạc: “Chị nằm mơ là bởi vì cô làm?”
Lâm Hinh Nhi sợ cô không tin lời mình, gật đầu liên tục: “Đúng thế, ông nội nhà chị cũng bị em bắt nằm mơ, ông ấy mơ thấy em nên lúc gặp em còn mắng em là nữ quỷ, đúng là quá đáng!” Nói đến việc này, cô gái còn không vui, phồng má tức giận.
Ông nội, đó chính là ông cụ Phó.

Cô gái vừa nhắc đến việc này là Lâm Thiên Quất nghĩ tới: thì ra khi đó Phó Việt Ninh nói với cô ông cụ gặp ác mộng, bị bà cốt lừa, chính là nguyên nhân này? Vậy thì quá thảm...cô nhớ rõ cốt truyện trong mơ, ông cụ vì kéo tơ hồng cho nam nữ chính mà đang yên đang lành làm mình BE, chết thảm lắm.
Chẳng trách ông cụ kinh hoảng mời bà cốt, ai mà chịu nổi khi mơ thấy mình chết cơ chứ...
Căn cứ vào đề tài trọng sinh vừa rồi, Lâm Thiên Quất không dám tin hoàn toàn, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng cũng có thêm hiểu biết: năng lực của Lâm Hinh Nhi là kiểu lúc linh, lúc không linh, rất bất thường, cho nên cô ấy đều mơ thấy cốt truyện rời rạc, hơn nữa không phải với ai cũng có tác dụng.
Cô ấy từng định trực tiếp khiến Phó Việt Ninh nằm mơ, nhưng không có tác dụng với Phó Việt Ninh.
Lâm Thiên Quất nghĩ thầm, đáng tiếc thật.

Câu chuyện máu chó ngập tràn này nên để đương sự nếm thử nha...Khẳng định ngày nào cô cũng đặt đồng hồ báo thức dậy xem biểu cảm lúc tỉnh ngủ của Phó Việt Ninh!
Lâm Thiên Quất và tiểu bạch hoa giao lưu một lúc trong WC, dù sao vì sao nằm mơ thì vẫn không rõ lắm.

Nhưng mà cô rất hứng thú với năng lực nằm mơ của cô em này.

Hai người nằm mơ không cần thiết lập cốt truyện cố định có được không? Có thể thay đổi không? Cùng với cái buff sau khi nằm mơ thì tinh thần sáng láng, có thể đạt được hiệu quả đó mà không cần nằm mơ không?...Nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi Viên Phỉ Phỉ nhắn mấy tin tới hỏi thì mới đề tài mới dừng.
Lâm Thiên Quất nói: “Hôm nay đã muộn rồi, chừng nào cô rảnh thì chị sẽ mang cô đến một nơi, cho cô thử lại năng lực này.”
Lâm Hinh Nhi suy nghĩ: “Buổi chiều chủ nhật mẹ em mới có thể cho em ra ngoài chơi một lúc.”
Lâm Thiên Quất nói: “Không phải hiện tại là nghỉ hè à? Sao chủ nhật mới được đi ra ngoài? Cô còn vất vả hơn người làm công đấy.”
Lâm Hinh Nhi nức nổ: “Bởi vì em chưa làm xong bài tập hè hu hu hu...”
Lâm Thiên Quất: “...” Được rồi.
Hai người chốt thời gian, Lâm Thiên Quất còn cho Lâm Hinh Nhi số điện thoại của mình rồi mới vội vã rời khỏi WC, trở về tìm Viên Phỉ Phỉ.

Này đúng là nói chuyện ở nơi có mùi làm cô ra ngoài vẫn cảm thấy trên người mình có mùi...
Chờ Lâm Thiên Quất đi rồi, Lâm Hinh Nhi mới móc cái điện thoại bấm phím cổ của mình ra.

Điện thoại này là cô tích cóp nửa năm tiền tiêu vặt mới mua được, 200 đồng tiền, chỉ có thể gọi điện thoại và nhắn tin.
Cô chuẩn bị lưu số điện thoại của Lâm Thiên Quất vào máy, đang nhập số thì chợt thấy có gì đó sai sai.
Dựa theo kịch bản trong mộng, mình với Lâm Thiên Quất hẳn là tình địch, vì sao mình lại nói chuyện vui vẻ với tình địch?
Hừm...Lâm Hinh Nhi ngẫm nghĩ, có thể là vì Lâm Thiên Quất ngoài đời lớn lên vừa xinh vừa hiền, hoàn toàn không giống trong mộng.
Dù sao nói chuyện vui vẻ… lưu thì lưu thôi.
Chẳng những cô lưu mà còn cực kỳ lễ phép ghi chú cho Lâm Thiên Quất: Chị Lâm Thiên Quất.
**
Thời gian Lâm Thiên Quất ở trong WC quá dài, trên đường về phòng khám phụ sản, thông báo tin nhắn trong điện thoại sắp bị một mình Viên Phỉ Phỉ xoát đầy 99+, hơn nữa toàn màn hình đều là emoji ị phân.

Lâm Thiên Quất nhìn đống emoji này, cạn lời.
Thật vất vả quay về, Viên Phỉ Phỉ ngồi ở ghế nghỉ ngơi, vẻ mặt cuối cùng cậu cũng về, buồn bã nói: “Người chị em, tớ khuyên cậu ngày thường nên ăn trái cây nhiều một chút.”
Lâm Thiên Quất khó hiểu hỏi: “Ăn nhiều trái cây làm gì?”
Viên Phỉ Phỉ: “Trị táo bón.”
Lâm Thiên Quất: “...Tớ vừa gặp tí chuyện, nói tán gẫu với một người một lúc.”
Viên Phỉ Phỉ tỏ vẻ cậu không cần nhiều lời, tớ đều hiểu, lạnh giọng nói: “Không sao, táo bón mà thôi, ra ngoài tớ mua chuối cho cậu.”
Lâm Thiên Quất chắp tay trước ngực: “Tớ sai rồi tớ sai rồi, tớ không nên nói chuyện lâu như thế.”
Viên Phỉ Phỉ vẫn trưng ra biểu cảm kia, thở dài: “Lại thêm hai quả thanh long.”
Lâm Thiên Quất: “...Hic.”
Viên Phỉ Phỉ vuốt bụng, “Haiz, đều là chị em với nhau, cậu táo bón thì tớ có thể làm gì bây giờ, đành phải chờ thôi, dù sao chờ cậu rớt vào WC thì tớ còn phải vào vớt cậu ra.”
Lâm Thiên Quất che mặt: “Tình chị em mười mấy năm, cậu đừng lưỡng bại câu thương như thế*!”
(*) Lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều tổn thương trong cuộc tranh giành, chẳng bên nào được lợi cả.

Câu nói này xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt”.

(Nguồn: page Chiết tự chữ Hán)
Viên Phỉ Phỉ vừa sâu kín vừa chân thành nói: “Đâu thể trơ mắt nhìn cậu chết đuối được!”
Lâm Thiên Quất vươn 3 ngón tay: “Ba tấm thẻ hẹn trước với nhà trang điểm hàng đầu, giao dịch khi cậu dỡ hàng, next tuồng này hộ tớ!”
Viên Phỉ Phỉ: “Chốt đơn!”