“Tớ là một thai phụ, ra ngoài với cậu là muốn vui vẻ thư giãn, vì sao lại ở đây ăn cơm chó cậu rải?”
Còn là cơm chó cũ 7 năm trước.
Viên Phỉ Phỉ tỏ vẻ cơm này ăn không vô, cầm túi xách lên: “Tớ đi đây.”
Lâm Thiên Quất vội vàng giữ cô nàng lại, “Đừng đừng, vất vả lắm Hạ Khiêm mới cho cậu ra ngoài, cùng nhau ăn một bữa cơm rồi đi cũng được.”
Cô với Phó Việt Ninh kết thúc kỳ nghỉ phép, về nhà được một tuần rồi.

Phó Việt Ninh có một đống công việc tồn đọng nên vừa về là tiến vào trạng thái nỗ lực làm việc, đi sớm về trễ.

Công việc của cô còn đang trong thời gian nhãn hạ, mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh, sau đó lại tâm sự với hội chị em, tám chuyện, ngày tháng thật sự nhàm chán.
Thế cho nên hôm nay cô mới hẹn Viên Phỉ Phỉ ra ngoài.
Hiện tại Viên Phỉ Phỉ đang mang thai, công việc trong tay cũng bàn giao cho người khác, cũng nhàn nhã ở nhà nghỉ ngơi.

Hạ Khiêm dọn công việc về nhà, vừa làm vừa chăm vợ, thuận tiện trông chặt vợ.

Có thể hẹn Viên Phỉ Phỉ ra ngoài đều là nể tình hai người làm bạn mười mấy năm, Hạ Khiêm miễn cưỡng mới thả người.
Viên Phỉ Phỉ cũng nghẹn phát khổ, không nỡ bỏ đi.
“Cảnh cáo cậu, không cho phép nhét vào miệng tớ nữa, hiện tại cái gì tớ cũng thèm, nhưng mà không thèm cơm chó.”
Lâm Thiên Quất đưa thực đơn cho cô, cười như gà gáy: “Tớ biết cậu không phải công nhân khuân vác cơm chó, cậu cũng là thương nhân bán sỉ cơm chó mà.

Mọi người lại không phải cùng nguồn cung, tớ nhét cho cậu, cậu cũng có thể nhét cho tớ, công bằng.”
Viên Phỉ Phỉ nhướng mày: “Công bằng cái gì mà công bằng.


Cậu hưởng thụ tuần trăng mật ân ân ái ái, gần đây tớ sắp bị Hạ Khiêm chọc tức chết rồi!”
Lâm Thiên Quất “ồ” lên, vui vẻ hỏi: “Tức chết như nào, nói ra cho bạn bè vui vẻ tí nào.”
Viên Phỉ Phỉ trừng mắt liếc cô bạn một cái, bắt đầu oán giận.

Hạ Khiêm không cho cô nàng ăn cái này, ăn cái kia, không cho cô tiếp tục quản lý đám người mới trong tay, cũng không cho phép cô dùng account marketing đi mắng chửi...Dù sao đều là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Cuối cùng, cô ấy còn hùng hổ hỏi một câu: “Cậu nói đi, có phải anh ấy cố ý chọc giận tớ không?!”
Lâm Thiên Quất trả lời ngay tắp lự: “Không sau, anh ta thật quá đáng! Nhưng mà tớ cảm thấy… Nếu không đề cập với mặt khác thì việc anh ta không cho cậu ăn cua tớ có thể hiểu.

Con cua tính hàn đó bà chị, nếu cậu đến tháng mà không đau bụng không quá khó chịu như tớ thì ăn hai con cũng không sao, nhưng cậu vốn thể hàn, không muốn tốt cho em bé hả?”
Nói có lý, nhưng Viên Phỉ Phỉ không cam lòng, hoặc là nói trong lòng không thuận, tiếp tục buồn bực nói: “Không nhắc đến chuyện con cua, công việc của tớ thì sao? Tớ mang thai chứ có phải bệnh nặng đâu, dựa vào cái gì mà không cho tớ tiếp tục mang người mới?”
Lâm Thiên Quất nhíu mày: “Mấy người mới kia của cậu ngày ngày làm mấy chuyện gây war, còn thường xào scandal với cậu, cậu không thèm để ý nhưng khẳng định Hạ Khiêm để ý.

Nói thật, tớ cảm thấy không tiếp tục mang là chuyện tốt, mấy người mới đó thích làm ầm ĩ, ném cũng bớt lo.”
Hai vợ chồng nhà này đều phiền chán scandal mà mấy account marketing dựng lên, nhưng mà Viên Phỉ Phỉ chán ghét scandal của mình với Hạ Khiêm hơn, trong khi đó Hạ Khiêm ghét nhất scandal của Viên Phỉ Phỉ với người khác… Cũng không biết nói bọn họ như nào nữa.
“Làm ầm ĩ mới có lưu lượng, cậu có hiểu hắc hồng* không! Bọn họ có thể kiếm rất nhiều tiền cho tớ đấy!” Viên Phỉ Phỉ tức giận: “Đi đi đi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, cậu chỉ biết nói giúp anh ta thôi!”
(*) Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal.
Hãy nhìn thai phụ thay đổi thất thường này đi.

Lâm Thiên Quất dứt khoát đổi đề tài: “Đâu phải Hạ Khiêm bắt cậu buông tay không làm gì hết, không phải gần đây anh ta giao phòng làm việc kia cho cậu xử lý à?”
Bởi vì mấy năm gần đây vấn đề nghệ sĩ vì trầm cảm mà tự sát, hay mất ngủ vì áp lực gia tăng nên công ty của họ đã hợp tác với một phòng làm việc chuyên nghiên cứu các chứng bệnh tâm lý, cũng coi như là một chuyện khá tốt, còn được fans đưa lên hot search mấy lần.

Lâm Thiên Quất cũng quan tâm một chút, dù sao cô cũng là nhà đầu tư…

Viên Phỉ Phỉ: “Cái rắm, đến phòng làm việc đấy tớ chỉ cần ngồi ghế, nhìn bọn họ bận việc, căn bản tớ không thể nhúng tay làm gì cả.

Bệnh tâm lý tớ không hiểu, ngân sách chi cho nghiên cứu cũng chỉ là ký tên.”
Nói đến đây, cô nàng kêu lên, đấm bàn nói: “Cậu không biết đâu, hơn một tháng này tớ cực kỳ chán, tớ muốn làm việc!”
Thấy dáng vẻ này của Viên Phỉ Phỉ, Lâm Thiên Quất cũng không nhịn được mà cảm thán: nhìn đi, đây chính là sự khác nhau giữa làm công cho người khác và mình là sếp.
Được nghỉ ngơi mà không chịu ngồi yên.
Viên Phỉ Phỉ càng nói cảm xúc càng dâng trào, tay vỗ bàn, cực kỳ bi thương: “Trong lòng cậu căn bàn không có tớ!” Câu này không biết là lên án cô hay là lên án Hạ Khiêm...Nhưng chắc chắn Lâm Thiên Quất phải tỏ thái độ ngay, nếu không tuyệt đối là nói cô.
“Đương nhiên trong lòng tớ có cậu rồi.

Đừng giận nữa đừng giận nữa, tớ gọi trà trái cây lành mạnh cho cậu uống nhé.”
Nói chuyện nửa ngày cũng không gọi đồ ăn, Lâm Thiên Quất gọi hai cốc trà trái cây, lại gọi thêm hai phần đồ ăn quy củ trong quy củ.

Sau đó, thâm tình nắm tay Viên Phỉ Phỉ, giọng điệu tra nam: “Tuy rằng đứa con trong bụng cậu không phải của tớ nhưng tớ không để bụng đâu, tớ chỉ quan tâm cậu thôi.”
Viên Phỉ Phỉ buồn bã nói: “Cậu không để ý tớ, cậu chỉ để ý con của Hạ Khiêm.”
Lâm Thiên Quất bày ra vẻ mặt "cậu nói gì thế", “Bảo bối, lời này có vấn đề đấy, Tớ quan tâm con của Hạ Khiêm sao? Tớ chỉ quan tâm con của cậu thôi, đó là bé con của tớ.”
Viên Phỉ Phỉ không kìm được, phụt cười: “Sao lại là bé con?”
Lâm Thiên Quất: “Haizz, chẳng phải không biết bé trai hay bé gái sao, cũng chỉ thể gọi là bé con.”
“Cho nên, đừng nghĩ đến con cua nữa, cùng lắm thì sang năm "dỡ hàng" xong thì chúng ta đi hồ Động Đình ăn một bữa sướng mồm.”
Viên Phỉ Phỉ kêu than một hồi, buồn bực trong lòng cũng được phát tiết, nghe vậy thì hừ hừ: “Sang năm tớ "dỡ hàng", sang năm cậu chưa chắc rảnh.”
“Tớ còn chưa thấy bóng dáng đâu.” Lâm Thiên Quất nói: “Cho dù có thì chờ sang năm, cũng không lệch nhiều.

Dù sao tớ sẽ không hưởng ứng thai hai, thai ba đâu, nuôi một đứa đã rất mệt.”

Viên Phỉ Phỉ chống cằm: “Tớ cũng thế, có một đứa ngoài ý muốn là được rồi, tớ không thể chấp nhận cái ngoài ý muốn thứ ba trong cuộc đời đâu.”
Ngoài ý muốn đầu tiên là Hạ Khiêm, ngoài ý muốn thứ hai là bé con trong bụng cô.

Người ta thường nói “quá tam ba bận”, Viên Phỉ Phỉ kiên định tỏ vẻ tuyệt đối không có lần thứ ba!
Hai người phụ nữ tám chuyện từ con cái đến ăn cơm, xả xong rồi chỉ còn lại vui vẻ, hai người đều mỹ mãn ăn xong bữa trưa.
Vốn dĩ buổi chiều Viên Phỉ Phỉ cần đi kiểm tra, dù sao một đêm trước khi phát hiện mình mang thai cô nàng còn đi uống rượu suốt đêm với Lâm Thiên Quất.

Vì phòng ngừa vạn nhất nên trước ba tháng, số lần cô ấy chạy đến bệnh viện cũng nhiều hơn người bình thường chút.
Thực ra Hạ Khiêm định đi cùng cô, nhưng cô tỏ vẻ mình đã nhìn chán cái mặt già của anh rồi, còn chẳng bằng gọi Lâm Thiên Quất đi cùng, hai người còn có thể tâm sự.
Lâm Thiên Quất cũng rảnh rỗi, đương nhiên sẽ không từ chối.
Hơn nữa nhắc tới bệnh viện, cô nhớ ngay đến một người.
Lúc ra ngoài vô tình gặp tiểu bạch hoa ở bệnh viện, còn chưa kịp tâm sự với cô ta chuyện cảnh trong mơ thì cô ta đã bị giáo dục chủ nghĩa xã hội kéo đi rồi.

Nhìn tình hình đó, có vẻ mẹ cô ta làm việc ở bệnh viện, biết đâu hôm nay lại gặp.
Nếu không gặp được thì thôi, nếu gặp thì nhất định phải hỏi xem tình huống như nào.
Ôm tâm tư đó, Lâm Thiên Quất đưa Viên Phỉ Phỉ đến bệnh viện.

Thai phụ kiểm tra rất rườm rà: nộp phí ở lầu 1, phòng khám ở lầu khác, đi lại nửa ngày mới tìm được vị trí, phía trước còn có người xếp hàng.

Viên Phỉ Phỉ nói nếu sớm biết sẽ phiền như này thì vẫn nên gọi Hạ Khiêm tới… Kết quả làm Lâm Thiên Quất chạy lên chạy xuống với mình.
Cô nàng ưu sầu vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên sau khi ăn trưa của Lâm Thiên Quất: “Ngộ nhỡ làm con dâu của tớ bị mệt thì sao giờ.”
Lâm Thiên Quất vỗ “móng vuốt” diễn trò của cô bạn, nói: “Còn chưa thấy bóng dáng mà cậu đã biết là con dâu? Biết đâu cậu nữ tớ nam hoặc cả hai đều là nữ thì sao?”
“Tình chị em không tồi, đến lúc đó tớ sẽ dọn đến làm hàng xóm với nhà cậu, cho bọn nhỏ làm thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ bé, nếu đều là con gái…” Viên Phỉ Phỉ hớn hở: “Chơi bách hợp, càng tuyệt! Như vậy tình duyên của chúng ta đã được kéo dài tới đời sau rồi.”
Lâm Thiên Quất: “…”
Cô dựng thẳng ngón cái với Viên Phỉ Phỉ đối diện.
Giỏi lắm, không hổ là chị em cùng lăn lộn Tấn Giang với mình.

Hai người nói chuyện bậy bạ, đợi một lúc, khi sắp đến lượt Viên Phỉ Phỉ thì Lâm Thiên Quất thấy bụng nhỏ hơi căng, chắc là giữa trưa uống trà trái cây nhiều quá...cô hỏi Viên Phỉ Phỉ: “Tớ đi WC, cậu vào một mình không sao chứ?”
Viên Phỉ Phỉ nói: “Ở đây đều là mẹ bầu, có thể xảy ra chuyện gì? Cậu cứ đi đi.”
“Được, nếu tớ về chậm thì cậu cứ ngồi đây chờ tớ.”
Lâm Thiên Quất móc điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó để lại túi xách cho Viên Phỉ Phỉ, còn mình thì đứng dậy đi tìm WC.
Bình thường WC của bệnh viện sẽ nằm ở cuối hành lang.

Bệnh viện này không có tính người, cuối hành lang chính là hành lang gấp khúc.

Cô rẽ cong, dạo một vòng mà vẫn chưa tìm thấy WC đâu, cuối cùng tìm một thiên sứ áo trắng hỏi đường thì mới thấy.
Chờ cô ra khỏi WC, đang chuẩn bị về tìm Viên Phỉ Phỉ, vừa mở cửa ra thấy ngay một cô gái sắc mặt trắng bệch, mặc chiếc váy trắng, đầu tóc rối bù.
“A!!!”
Lâm Thiên Quất hoảng sợ, còn chưa lấy lại tinh thần thì cô gái kia đã sợ hãi nhảy cẫng lên, dáng vẻ còn bị dọa thảm hơn cô nhiều.
Lâm Thiên Quất: “…”
Cô ta kêu lên kiểu đó làm cô cũng ngại giùm.
Thấy rõ người trước mặt, cô gái kia nghẹn ngào: “Chị làm em sợ muốn chết.”
Lâm Thiên Quất nhìn đối phương, cũng cạn lời, hỏi: “Cô lại trốn mẹ cô à?”
Cô gái này đúng là tiểu bạch hoa, vẻ mặt trắng bệch kết hợp với quầng thâm mắt đen như than chì, Lâm Thiên Quất nghĩ thầm, sợ là làm bài thi không ít…
Tiểu bạch hoa khóc thành tiếng: “Đúng vậy, bà ấy mua cho em 3 bộ bài thi, 3 bộ đó, còn là quyển của Hoàng Cương Mật!! Bà ấy là mẹ ruột của em sao hu hu hu…”
Lâm Thiên Quất “trìu mến” nói: “Quyển của Hoàng Cương Mật không rẻ đâu, nói vậy cũng chỉ có mẹ ruột mới nỡ mua thôi.”
Tiểu bạch hoa nghe vậy càng khóc to hơn.
Lâm Thiên Quất chờ cô em này khóc ba phút, nhìn đối phương lại khóc thổi bong bóng bằng nước mũi thì mới đánh gãy tiếng than khóc của đối phương, hỏi: “Có tiện nói chuyện không? Chắc hẳn cô biết chị muốn nói gì với cô.”
Lúc này tiểu bạch hoa mới miễn cưỡng rút lại những giọt nước mắt bi thương, gật đầu: “Biết, nhưng mà chúng ta phải đổi chỗ, nếu không mẹ em mà phát hiện là em lại phải đi làm bài thi…”
Cô gái nức nở, bi ai không giấu nổi: “Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn!!”
Lâm Thiên Quất: “…Được.”