Thời tiết càng ngày càng ấm, hoa đào ở hẻm Thanh Xuyên nở rộ. Du Lệ ghé trên lan can ban công, hơi nheo mắt phơi nắng, trong tay còn cầm kịch bản, được gió thổi nhẹ tự dưng mơ màng buồn ngủ.

Đột nhiên kịch bản trong tay rơi xuống đất.

Cô còn chưa kịp nhặt lấy thì đã có người khom xuống nhặt lên, đồng thời có cái bóng che phủ từ trên đỉnh đầu xuống.

Du Lệ mở mắt, thấy Chử tiên sinh tối qua không về ngủ cuối cùng đã trở lại. Cô lười nhác chào hỏi, “Anh về rồi ạ? Lần này lại đi đâu vậy anh?”

“Không xa lắm, ở ngày vùng ngoại ô Thanh Sơn thôi”

Chử Hiệt đáp, kéo ghế ra ngồi vào cạnh cô, thân hình cao lớn ngồi dưới ánh nắng, giúp cô ngăn ánh nắng mặt trời rọi xuống đầu, tuy ánh nắng rất ấm áp nhưng phơi lâu người sẽ bị đầu váng mắt hoa.

Nhưng cũng không có ý khuyên cô về phòng.

Du Lệ vâng một câu, lại liếc nhìn anh một cái, thấy khí sắc anh cũng ổn, rõ ràng không bị thương.

Từ sau lần đầu tiên Uy Sắt gọi Chử tiên sinh đi, từ đó tuần tiếp theo họ liên tục đi ra ngoài mấy lần, thỉnh thoảng đến tối cũng chưa về. LÚc đầu Du Lệ còn rất lo lắng, sau vài lần cô cũng quen dần, đến giờ cũng không có phản ứng gì.

“Đêm nay vẫn phải đi ra ngoài nữa à anh?” Du Lệ hỏi.

Chử Hiệt lắc đầu, “Để xem bên Uy Sắt thế nào đã”

Du Lệ nghe đến đó, thần sắc hơi kỳ lạ, cứ thấy UY Sắt đúng là Cổ Ma biết cảm ứng, mũi còn thính hơn cả chó, chỉ cần Cổ Ma xuất hiện, anh ta có thể cảm ứng được trước, sau đó mới gọi Chử Hiệt đi cùng để giải quyết Cổ Ma đó.

Theo ý họ nếu những Cổ Ma đó biết điều, ngoan ngoãn về Ma giới, còn nếu không biết đều thì đánh cho chết.

Thấy Uy Sắt gắng sức phấn đấu vì hòa bình thế giới con người như thế, cả chuyện trang trí cũng bỏ qua Du Lệ thấy hơi ngượng, cảm giác như trước đây hiểu lầm anh ta, cái gã Ma tộc  thích đánh nhau thế mà vẫn tốt tính lắm.

Ngay lúc cô định nói thế, Chử Hiệt bất giác liếc nhìn cô một cái, nói chậm rãi, “Gã chỉ muốn tìm họ đánh nhau thôi”

Du Lệ, “…… Vậy sao lại gọi anh đi cùng làm gì?”

“Giúp xử lý những Cổ Ma đó, đỡ để tổ Dị văn Hoa quốc để ý đến” Chử Hiệt đáp, một tổ ong Cổ Ma mà chạy đến Hoa Quốc, thiên sư Tổ Dị Văn và đại yêu chẳng phải mù mắt à, sao không biết chứ?

Nhưng Tổ Dị Văn chưa hành động thì Uy Sắt và Chử Hiệt đã ra tay giải quyết rồi, rồi ghìm xuống không gây ra chuyện gì thôi.

Mặc kệ là Chử Hiệt và Uy Sắt đều không thích để tổ Dị Văn để ý tới, hiện giờ họ đang sinh sống rất thoải mái ở Hoa Quốc, canh giữ địa bàn này, ai nguyện ý đối đầu với tổ Dị Văn vì Ma tộc khác chứ?

Sau khi Du Lệ hiểu ra, thấy họ suy xét vậy rất đúng.

Cô bò đến vai Chử tiên sinh, nghiêng đầu nhìn anh, bộ phim “Người ủy thác” sắp bấm máy rồi, cuối tuần em định xuất ngoại, đến lúc đó anh ở lại Hoa Quốc, hay là đi cùng với em ạ?”

“Đương nhiên là đi cùng em rồi” Chử Hiệt đáp ngay.

“Thế Uy Sắt thì làm sao đây?”

“Bảo Della và Đồ Nhĩ Tư để ý chút” Chử Hiệt bình thản đáp, rõ ràng trong lòng đã sắp xếp sẵn, “năng lực ứng biến của Đồ Nhĩ Tư không tồi, cho dù có găp thành viên tổ Dị Văn, có anh ta lo thì không gặp phiền phức gì đâu”

Du Lệ lập tức hiểu ra, Uy Sắt vốn chỉ là một binh khí chuyên đánh đấm, ở đâu có Cổ Ma thì đến đó đánh, còn Della và Đồ Nhĩ Tư thì giúp phụ trách thu dọn tàn cuộc.

Chẳng mấy khi mà Chử tiên sinh không đi ra ngoài, ăn cơm chiều xong, Du Lệ và anh cùng đi dạo tiêu cơm ở hẻm Thanh Xuyên.

Ngõ nhỏ hẻm Thanh Xuyên khúc khuỷu và sâu thẳm, nhưng không lạnh lẽo hoang vắng. Từ sau năm dân cư trong hẻm tổ chức trồng cây gieo hoa mọc xanh tốt, đủ loại hoa nở rộ rực rỡ, hoa đào cũng nở rộ, chỉ một cái chớp mắt, mà đủ mà đỏ, vàng, xanh…. rực rỡ khiến cả ngõ nhỏ trở nên xinh đẹp vô cùng.

Hoa không có dấu hiệu sắp tàn, hiện giờ hẻm Thanh Xuyên tự dưng trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên, khiến ai mà vô tình bước chân vào đều kinh diễm.

Đương nhiên do tính đặc biệt của hẻm Thanh Xuyên nên có rất ít người thường đi nhầm vào đây.

Nhưng những lúc nhóm thiên sư thỉnh thoảng đi qua không kìm được dừng lại ngắm, tán thưởng.

Hai người đi dạo từ nhà Bà Cô đến tận đầu hẻm, đúng lúc gặp Mễ Thiên Sư và Tô Loan xong việc buổi chiều trở về.

“Nữ thần, Chử tiên sinh, đã ăn cơm chiều rồi à?” Mễ Thiên Sư vui vẻ chào hỏi.

Quỷ Vương tô Loan cầm ô đỏ cũng hơi gật đầu chào.

Du Lệ cười đáp lại, “Mễ Thiên Sư, hôm nay anh lại tới tá túc ở đây à?” Trong thời gian gần đây, đều thấy Mễ Thiên Sư ra vào hẻm Thanh Xuyên liên tục, Du Lệ thấy hơi ngạc nhiên.

Tuy Tô Loan là quỷ nhưng cũng là một nữ quỷ, Mễ Thiên Sư này chẳng phải là chiếm lợi chỗ cô ấy sao?”

Mễ Thiên Sư nhún vai, “Hết cách rồi, gần đây bận việc, gần bên đó chẳng có chỗ ở” Nói đến đây, Mễ Thiên Sư nhìn thoáng qua Chử tiên sinh, bảo, “Chử tiên sinh, có thể nói chuyện với anh một chút được không?”

Mắt Chử Hiệt nhìn xuống người anh ta, sau đó gật đầu, đi cùng anh ta đến một chỗ.

Du Lệ và Tô Loan đứng tại chỗ, một người một quỷ cùng nhìn thoáng qua rồi chẳng nói câu nào.

Mắt Du Lệ nhìn xuống một ma một thiên sư đứng dưới gốc cây đào cách đó không xa, không kìm được nghĩ ngợi chuyện Mễ Thiên Sư định nói gì đó với Chử Hiệt, vì sao lại phải nói chuyện riêng chứ?

Một lúc sau, tự dưng phát hiện thấy quá yên tĩnh, Du Lệ quay đầu, thấy Tô Loan vẫn đứng đó không có ý rời đi, cô ho khẽ một cái, cười bảo, “Có phải Tiểu thư Tô Loan gần đây bận lắm không? Lại còn phải làm thêm nữa à?”

Tô Loan ngập ngừng đáp (Cũng hơi bận, thỉnh thoảng có làm thêm)

Có thể nhìn ra Tô Loan không quen tán gẫu theo kiểu này, nhưng vẫn đáp lại Du Lệ, Du Lệ cảm thấy vị tiểu thư Quỷ Vương này không những thực lực rất cao mà cũng lễ phép lắm, nếu không quan sát kỹ thì gần như chẳng có gì khác với con người cả.

Tiếp đó Du Lệ lại hàn huyên mấy câu với Tô Loan, Tô Loan đều trả lời hết.

“Thì ra gần đây hai người gặp phải nhiều ma vật thế nha….” Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra.

Nói xong, cô lại nhìn thoáng qua Mễ Thiên Sư và Chử Hiệt đứng dưới cây đào, gần như hiểu được họ đang nói đến cái gì.

Một người một ma nói chuyện cũng không lâu, chưa đến mười phút thì họ đã quay lại.

“Để hai cô đợi lâu rồi” Mễ Thiên Sư cười tươi rói, nói mấy câu, rồi nhanh chóng tạm biệt họ cùng Tô Loan trở về phòng số 44.

Du Lệ và Chử Hiệt lại tiếp tục đi dạo ở hẻm Thanh Xuyên.

Có mấy ông bà già cũng nhàn nhã giống họ nữa. Có người thì ngồi dưới gốc đào phe phẩy quạt tán chuyện, hoặc thỉnh thoảng chắp tay sau lưng đi chậm rãi qua ngõ nhỏ, quan sát hoa cỏ ven đường, hoặc nhân lúc trời chưa tối thì tập dưỡng sinh…. Trên gương mặt già nua của mỗi người đều lộ ra nụ cười tươi rói, nhuốm đầy năm tháng bình an thanh thản.

Thấy hai người, họ đều đồng loạt chào hỏi.

“Tiểu Lệ Chi, Chử Hiệt, hôm nay đều ở đây à”

“Có phải Tiểu Lệ Chi sắp quay phim mới không?”

“Lần này lại đi bao lâu nữa thế?”

Du Lệ kéo Chử Hiệt tới, đứng dưới gốc đào tán gẫu với họ, “Cuối tuần thì xuất ngoại ạ, chắc khoảng một tháng cháu sẽ về, không lâu lắm đâu ạ”

“Lần này Tiểu Lệ Chi vào vai chính à?”

“….. Dạ không phải ạ, cháu là nữ số 2 ạ, vai diễn không nhiều ạ”

“Chẳng lẽ lại là loại nữ phụ ác độc sao?”

“Aida, nữ phụ ác độc đóng chẳng hay tý nào, nếu đóng hay thì người xem lại bảo là do kỹ thuật diễn giỏi, còn người cảm tính thì lại chửi ầm lên, thật khó đóng lắm nha….”

Nhìn nhóm ông bà lão già cả nói chuyện còn dùng cả từ ngữ trên mạng, Du Lệ nghe xong mà ngẩn ra.

“Chẳng phải là nữ phụ ác độc, chỉ là tuyến nhân vật thúc đẩy cốt truyện thôi, không ác độc đâu ạ” Du Lệ đáp, “Bộ người Ủy thác” là một bộ phim trinh thám, không phải phim tình cảm ạ, cũng không có nữ phụ rồi nữ ba phá hỏng chuyện tình cảm máu chó của nam nữ chính đâu ạ…”

Nhóm ông bà lão nghe rất nghiêm túc, nghe xong thì đồng loạt khen ngợi Du Lệ, trong lời lẽ còn mang theo cảm giác tự hào con cháu nhà mình rất lợi hại, Du Lệ nghe được mà mặt đỏ bừng.

Nói chuyện xong Du Lệ và Chử Hiệt tạm biệt họ, tiếp tục đi dạo.

Mãi cho đến trời tối hẳn, họ mới về nhà nghỉ.

Ai ngờ tắm rửa xong định lên giường đi nghỉ thì thấy giọng Uy Sắt vang lên dưới lầu.

Hiện giờ Uy Sắt vẫn chưa mua di động, tiền họ kiếm được đều trả hết cho Đồ Nhĩ Tư, Đồ Nhĩ Tư cũng chẳng dám cự tuyệt. Vì thế mỗi lần anh ta tới tìm Chử Hiệt đều thích chạy đến dưới lầu gọi ầm ĩ.

“Áo Phỉ Nick, xuống di”

Du Lệ tựa người vào mép giường, nhìn Chử tiên sinh thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô mở miệng bảo, “Nếu xa quá thì đừng vội về, cứ đến nghỉ ở khách sạn gần đó là được”

Chử Hiệt mặc xong quần áo, đi tới trước mặt cô, khom người hôn nhẹ cô một cái, khàn khàn bảo, “Không sao, anh không mệt”

Đợi sau khi anh rời đi, Du Lệ đứng dậy, đi ra ban công lầu hai nhìn anh ra khỏi nhà.

Chử Hiệt ngẩng đầu lên nhìn trên lầu, thấy cô đứng ở ban công, nhìn cô mặc áo ngủ mỏng, bảo, “Em mặc thêm quần áo vào đi”

Du Lệ vâng một câu, nhưng đứng im. Chử tiên sinh thể hiện sự bất đắc dĩ, cứ nhìn cô chằm chằm như thế, còn không thèm để ý Uy Sắt đứng cạnh đang giục ầm ĩ.

Du Lệ đành chạy vội vào phòng lấy thêm áo khoác khoác lên người, sau đó lại chạy ra ban công để Chử tiên sinh xem.

Thấy cô nghe lời mặc thêm áo khoác vào, lúc này Chử tiên sinh mới vừa lòng, vẫy vẫy tay với cô, rồi cùng Uy Sắt rời khỏi hẻm Thanh Xuyên.

Du Lệ ghé trên ban công, nhìn họ biến mất ở giao lộ hẻm Thanh Xuyên, mãi lâu sau mới rời khỏi ban công về phòng nghỉ.

Hôm sau, Chử Hiệt vẫn chưa về.

Du Lệ cũng không để ý, vẫn trải qua một ngày như trước, xem kịch bản, ăn cơm, tập thể hình.

Lần này thời gian Chử Hiệt đi hơi lâu, mãi cho đến một tối trước khi rời đi vẫn chưa thấy anh về.

Trợ lý Trịnh tới thu dọn hành lý giúp họ, hỏi, “Chị Du à, lần này Chử tiên sinh không đi cùng chúng ta à?” “Không rõ, xem ra anh ấy có về cũng không kịp rồi” Du Lệ đáp, không kìm được thoáng nhìn qua điện thoại, tin Chử Hiệt nhắn vẫn mà mấy tiếng trước, cũng chưa nói là bao giờ mới về. Chẳng lẽ chuyện lần này thực sự khó giải quyết lắm sao?