Cô gái mặc trang phục lộng lẫy trốn sau lưng cha lặng lẽ đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Bạch Trạch Nhiễm, xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Ninh Hiên lui về phía sau một bước, yên lặng để lại ánh đ.èn cho Bạch Trạch Nhiễm.

Động tác Ninh Hiên lui về phía sau một bước rõ ràng khiến Bạch Trạch Nhiễm không vui, rõ ràng biểu tình trên mặt hắn không có b.iến hóa gì, Ninh Hiên vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hắn không vui, vô cùng không vui.

Ch.ết tiệt.

Ninh Hiên cắn răng một cái, đứng trước Mặt Bạch Trạch Nhiễm.

Ý cười trong mắt dư trăm vạn b.iến mất, chỉ là trên mặt còn treo nụ cười, "Bạch thiếu là người thông minh, tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào. -

Hơn trăm vạn con ngươi híp lại, ánh mắt tập trung trên người Ninh Hiên phảng phất như muốn vô hình trung gây áp lực cho cô, nghĩ cô nên tự giác một chút tự mình buông tha.

Dám khinh thường cô, một lá gan lớn.

Miệt thị hoàng uy, nhưng là tử tội.

Biểu tình trên mặt Ninh Hiên đột nhiên thay đổi, phảng phất lại trở lại chúa tể thương sinh vương.

Không có áo choàng vàng, nhưng có hoàng uy.

Dư trăm vạn trong lòng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên ánh mắt của một tiểu cô nương bức ra mồ hôi lạnh.

Bạch Trạch Nhiễm nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay.

Liền thấy Trần Thiệu Nguyên cầm một cái hộp nhỏ nhung đỏ đặt trên tay Bạch Trạch Nhiễm, thế gian tu la tràng này hắn vẫn không cần tha.m gia.

Bạch Trạch Nhiễm mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng khúc xạ ra hào quang bắt mắt.

Bạch Trạch Nhiễm kéo tay Ninh Hiên, đặt nhẫn lên ngón áp út của cô. Vừa vặn đem ngón tay nữ nhân bao bọc, hoàn mỹ phù hợp.

"Xin lỗi Dư lão, Bạch mỗ đã có gia thất, hy vọng làm cho thiên kim có thể có người tốt làm bạn." Bạch Trạch Nhiễm giữ chặt tay Ninh Hiên, đây là người tốt mà cậu đã suy nghĩ chu đáo.

Thiên kim Dư gia ở phía sau phụ thân già nhà mình đỏ hốc mắt, trong bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của nàng cư nhiên bị nam nhân cự tuyệt. Hết lần này tới lần khác nam tài nữ mạo của người khác, làm cho người ta ghen tị đều ghen tị không nổi.

"Ha ha, để cho mọi người chê cười. Cũng trách ta, ngay cả những chuyện nhỏ này cũng không hỏi thăm tốt, làm cho tiểu cô nương nhà ta chịu ủy khuất. "Dư trăm vạn là người yêu con gái, lo lắng có người dùng lời nói không chịu nổi đánh giá nữ nhi của hắn, liền đem trách nhiệm đều đặt ở trên người mình.

- Mọi người ăn ngon uống ngon a!

Bữa tiệc sinh nhật của người khác mình lại kiếm đủ ánh mắt, Ninh Hiên thật đúng là rất ngượng ngùng.

Có cái bình dấm đi lại của Bạch Trạch Nhiễm ở bên cạnh, ai nhìn Ninh Hiên, Bạch Trạch Nhiễm liền nhìn trở về. Bất quá ánh mắt kia người bình thường đại khái là chịu không nổi.

Sau đó Bạch Trạch Nhiễm không chịu nổi, mang theo Ninh Hiên rời sân sớm.

"Thật muốn nhốt em lại, không để cho người ta nhìn thấy."

Ninh Hiên: Có bệnh.