Lưu Tử Luân ngồi yên vị tại chỗ khẽ thở dài, xa được con người phiền toái kia anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Bạn học Lưu!"

Lưu Tử Luân nghe có người gọi mình thì hơi giật mình, nhưng khi nhận ra giọng nói này quá quen thuộc, lại ôn nhuận đưa mắt về phía phát ra tiếng gọi.

Hạ Y đứng một góc cạnh kệ sách dần ló cái đầu nhỏ, giảo hoạt cười, đi tới chỗ Lưu Tử Luân: "Hì hì, biết ngay mà!"

Lưu Tử Luân nheo mắt: "Biết gì, hửm?"


Hạ Y lắc lắc đầu, chuyên nghiệp nhận xét: "Nhóc đó không cách nào lọt vào mắt cậu."

"Cậu cũng thấy vậy sao?"

"Khẳng định từ lần đầu chạm mặt." Hạ Y đáp chắc nịch.

"Ồ, vậy là nói cậu đang lợi dụng mình, để cô ta cách xa mình ra?"

"Uy uy, nghe có hơi mâu thuẫn nha!" Cái lý lẽ gì vậy trời? Cô còn thấy rối đây này!

"Mà mình không có lợi dụng cậu, mình chỉ là đang chờ cơ hội, chờ cơ hội mà thôi!" Chẳng biết là như thế nào, trước mắt phản bác đã.

Hạ Y đang hùng hổ thấy Lưu Tử Luân vẫn im lặng không nói gì, bắt đầu cảm thấy chột dạ, cô lúng túng: "Cái... Cái đó... Cậu là không có hiểu lầm mình chứ? Mình thật sự..."

"Không có." Lưu Tử Luân nhìn cái bộ dạng đáng thương hề hề của Hạ Y, trong lòng cảm thấy thực bất đắc dĩ, dịu giọng nói.

Đáng ra anh định vờ giận dỗi trêu Hạ Y một chút, nhưng trong lòng lại không nỡ.

Kỳ thật anh cũng không muốn giận cô. Hay nói là, giận không được.

Anh càng không muốn thấy cô nhăn mặt buồn bã, chỉ muốn thấy cô cả ngày vui cười.


Tại sao anh lại nghĩ vậy? Anh chưa xác định được.

Hạ Y sau khi nghe Lưu Tử Luân nói vậy liền cảm thấy yên tâm, không biết từ lúc nào tiến lại bên cạnh anh, "Chiều nay mình đợi cậu."

"Chẳng phải cậu còn phải thiết kế trang phục cho hoạt động trường à? Đợi mình được?"

"Ừ nhỉ!"

Quên mất vụ này!

"Vậy là không được rồi..." Hạ Y xụ mặt, có chút mất mát nói.

Nhìn bộ dạng như bị đả kích này của Hạ Y, Lưu Tử Luân liền cảm thấy thực ấm áp.

"Nếu không mình đến lớp đợi cậu?"

"Được sao?" Hạ Y nghe vậy sáng mắt lên, nhưng rất nhanh lại trở nên áy náy, "Nhưng mà mình về sẽ trễ... cậu..."

"Mình không phiền." Lưu Tử Luân dứt khoát.


"Thật vậy sao! Vậy nhất định phải đợi mình đó!"

"Ừm."

Như sợ anh quên mất, Hạ Y nghiêm giọng nói thêm: "Nếu không mình sẽ giận cậu."

Lưu Tử Luân gật đầu càng nhanh: "Ừm."

Đến khi bóng lưng Hạ Tử Luân khuất dần, Hạ Y nghe thấy hệ thống báo độ hảo cảm lại tăng 5 điểm.

Tuyệt!