Lăng Phong quay sang Trương Bảo :

- Trương huynh, chuyện này là ...

- Còn đứng ở đó làm gì, điện hạ nói thế thì làm thôi.

Còn tưởng đi theo ông lớn làm việc to tát gì, hóa ra là giữ gái hộ người ta, rảnh thì hoàng tử tới chơi.

Cũng không khó lắm, nhưng lại rất nhảm nhí. Chả phải thành tú bà còn gì?

Trương Bảo thấy Lăng Phong nhăn nhó, gã còn chửi thầm trong lòng. Chuyện này chỉ cần cẩn thận, lợi ích là rất nhiều. Người ta nói con đường nịnh nọt cấp trên dễ nhất là qua phu nhân, quen biết hòn ngọc quý trong tay Hoàng tử, còn sợ Hoàng tử không hài lòng?

Có điều, tại sao không dưng lại vứt người đẹp cho Lăng Phong?

Điều này thì chính Trương Bảo cũng không hiểu lắm. Triệu Khánh là Tần Vương, bộ hạ không hề thiếu, gọi một tiếng thiếu gì người chu toàn?

Có thể đoán, Tô Đóa Nhi tuy đẹp nhưng trong mắt Triệu Khánh không quá quan trọng, hắn chơi mỹ nữ không thiếu. Tô Đóa Nhi giống như một món đồ lạ, Triệu Khánh một ngày đi dạo thấy thích thì tiện tay mua, mua xong lại tiện tay ném đại cho ai đó càm về nhà, thế thôi.

Thay vào đó, Triệu Khánh gọi Lăng Phong tới vứt vào tay là có ý thử nghiệm. Thử xem tên kia có thể bảo vệ tốt đồ vật của Hoàngg tử hay không, nếu ngay cả một nữ nhân mà giữ không xong, vậy thì vứt đi. Tiếp theo, thử tên kia định lực thế nào, nếu bị mê hoặc mà dám thò tay sau lưng Triệu Khánh hắn, vậy trực tiếp xử lý.

- Có câu này, tuy thừa nhưng ta phải nói, Lăng huynh đệ tuyệt đối đừng có đụng chạm gì Tô cô nương. Điện hạ ngài mà giận lên, e là ...

- Dĩ nhiên, điều này ta biết.

Lăng Phong không ngu ngốc đến thế.

- Bàn giao thế thôi, ta về trước, hẹn gặp lại.

- A, phiền Trương huynh.

Bây giờ thì Lăng Phong mới biết, tiền đặt cọc đấu giá kia không nhỏ. Riêng người thắng còn phải trả gần chục vạn lượng. Khó trách, báo hại Lăng Phong còn tưởng cứ khơi khơi chém gió hai câu là có mỹ nữ khênh về, thầm nghĩ dạo này mỹ nữ mất giá.

"Ài, đụng không được, chả phải bắt ta phải cung phụng cô ta như thần thánh? Được rồi, nhưng nếu cô ta muốn chạm ta, là bất khả kháng nha." Lăng Phong bực bội nghĩ.

...

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một giọng nói lảnh lót vang lên bên cạnh hắn.

- Công tử, thiếp ra mắt công tử.

“Thiếp?”

Xưng hô này có điểm ...

- A, Tô cô nương mời, tạm thời về nhà tại hạ một thời gian.

Lăng Phong bừng tỉnh nhìn qua.

Tô Đóa Nhi đã thay trang phục, váy hồng khoác áo tím nhạt, trang điểm cũng nhẹ nhàng hẳn lại, chỉ mang theo gói nhỏ đồ.

Hắn không khỏi chép miệng. Đẹp thế này, tốt nhất triệt để tránh mặt vẫn hơn, hắn đang tuổi máu me. Khoan nói chuyện đụng chạm, chỉ cần nhìn ngắm gì cô ta bị để tâm thì mệt. Đêm đến người đẹp với anh Khánh thủ thỉ đại loại "thằng Phong buổi sáng dám nhìn thiếp thế này thế kia", chết oan ức.

Tô Đóa Nhi lúc này cũng đang âm thầm quan sát Lăng Phong, nàng không biết Triệu Khánh mới là người mua mình.

Kẻ này khá trẻ, ăn mặc trang phục rõ ràng bình dân, tướng mạo cử chỉ xuềnh xoàng, không phải công tử thế gia giàu có rồi. Tô Đóa Nhi hơi thất vọng, nhưng rồi nàng liền nghĩ lại, tại sao nàng vẫn còn mơ mộng? Biết đâu như thế mới là quy túc tốt, bài học cũ vẫn còn chưa nguôi ngoai. Suy nghĩ được khai thoáng, khuôn mặt Tô Đóa Nhi cũng tươi tỉnh hơn, như mặt trăng ló dạng, rất quyến rũ.

- Thiếp xin tùy vào công tử sắp xếp.

"A, chết người quá." Lăng Phong lộp bộp nghĩ.

- Là thế này, Tô cô nương, không nên xưng hô là “thiếp”.

- Vậy ... có thể là gì?

- Xưng tên đi. Đúng, xưng tên cho nó dễ gọi.

Tô Đóa Nhi nghiêng đầu khó hiểu.

- Khụ, để tại hạ cầm đồ giúp cô nương.

- Làm sao dám phiền công tử ... Đóa Nhi tự mang được, cũng nhẹ lắm.

Im lặng bước đi.

Tô Đóa Nhi đi cạnh Lăng Phong một đoạn dài, chả thấy hắn nói gì, còn lẩm bẩm gì đó, có vẻ rất không muốn.

Nàng rất hiếu kỳ, hay do nhan sắc mình kém đi, tại sao người này ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn như vậy?

Nàng đang thấp thỏm, không biết về nhà người này sẽ ra sao? Có những ai? Đã có thê tử chưa?

Nàng dù tự phụ xinh đẹp, nhưng trước giờ còn chưa nghe ai đem nữ tử phong trần về làm chính thê cả. Mấy mẫu truyện tài tử giai nhân cùng nhau bỏ trốn khỏi thanh lâu cũng chỉ nghe tỷ muội đồn đãi, nàng chưa thấy bao giờ. Trái lại, tòan thấy chính thê phu nhân nhà người ta đến tận cửa kêu réo chì chiết, kể cả chỗ nàng không phải thanh lâu.

Nếu hắn đã có thê tử, không biết vị kia ra sao? Có chấp nhận nàng không đây? Chỉ cần đừng đánh đập tthậm tệ quá là đủ.

Lăng Phong bên cạnh cũng có khác gì, hắn cũng đang lọan.

Lâu lắm rồi hắn mới căng thẳng ra vẻ phong độ trước nữ nhân thế này, thật mệt mỏi.

Tiếp theo về nói thế nào với Lăng Vân để xin phòng ở đây?

Hay là thuê khách điếm? Ài, không ổn, vậy ai sẽ canh chừng? Chả lẽ còn bắt Lăng Phong hắn bỏ việc ra ngồi giữ không bằng đi. Hơn nữa, thuê khách điếm ở lâu dài, tiền đâu chịu cho nổi?

“Hoàng với chả tử, vứt đồ cho mình, điểm tiền công cũng không thèm đưa, rõ vô lại. Chắc ông nội này thấy mình dân buôn bán, dư tiền nuôi nấng cô ta đây."

Lăng Phong thầm cầu mong bà cô này đừng tính khí tiểu thư, tiêu xài hoang phí sai vặt này nọ, nếu không phiền chết hắn mất.

Nghĩ lại, tương lai chả biết thế nào, chẳng may cô gái này chỉ là vật chơi qua đường của hoàng tử thì lỗ to.

Nhưng trái lại, có khi vật đổi sao dời, nàng ta mà thành thiếp thất gì đó của ông lớn. Lúc đó, chuyện Lăng Phong đối xử lúc này ra sao quyết định tương lai hắn.

Chung quy, đều là đánh bạc.

...

Về đến Lăng phủ đi một lèo ra hậu viện. Lăng Phong mặt mũi cũng vênh lên, đám hạ nhân xung quanh nhìn thấy Tô Đóa Nhi, phần lớn đều đoán là khách của đại tiểu thư Lăng Vân.

Đúng lúc bước vào sân luyện liền nhìn thấy một đám đang dàn trận, khí thế bừng bừng.

Tên Quyền đứng ở phía trong nhìn ra, nhìn thấy Lăng Phong đầu tiên, sau đó đến Tô Đóa Nhi, không khỏi bực mình chửi :

- Lại gái đẹp.

A Quyền tức là đúng.

Tên Phong này cứ hễ lần nào đi ra ngoài làm công chuyện là y rằng có một em xuất hiện. Đã vậy lần nào cũng toàn hàng quốc bảo, ở đâu ra mà lắm quốc bảo như vậy.

Phong ca như cục nam châm, cứ đi ra đường là hút lấy. Điểm danh sơ bộ, quanh Lăng Phong hiện tại ít nhất đã có 4 5 người. Mặc dù, khụ khụ, vẫn chưa xơ múi được vị nào cả.

"Không được, lần sau phải giám sát kỹ, không thể để lọt tên này ra ngoài một mình nữa."

A Quyền thầm quyết tâm, hắn thông minh võ công gì đều ăn đứt tên Phong kia, làm sao đường tình duyên quá kém.

Lăng Phong nhìn thấy đám hổ báo nào xa lạ đang quay lưng về phía mình, liền nói :

- Chuyện gì đây? Mới thu thêm người?

Tên Quyền đáp :

- Long lão đại Đông thành.

- Phong ca, là tẩu tẩu à? Đẹp quá. - Có mấy đứa thiếu niên dạn dĩ nói to.

"Đệch, Hoàng tử đại ca, cái này không phải ta nói nha." Lăng Phong thầm nghĩ, bề ngoài mặt vênh lên.

Tên Long Bác Khôn lại dẫn một đám tới gây sự.

Đánh thua một trận, mặt mũi lão Long mất hết. Gã lần đó có người thuê tới phá, thậm chí còn có kịch bản sẵn, chỉ cần kéo dài thời gian, sau đó sẽ có kịch hay rồi rút lui thôi. Chẳng ngờ ở đâu ra thằng ôn con kia, cộng thêm lão già trâu bò, ăn thiệt thòi. Đã thế quay về còn bị thằng thuê mướn chửi mắng, rất tức tối. Nhưng không đập thằng thuê kia được, tên kia ngay cả Kim Ngô vệ cũng bị hắn chặn họng không cho tới trị an. Thảo nào hôm đó Lăng Phong chờ mãi không thấy "đồng chí dân phòng" nào ghé.

Hôm nay lão Long quyết tâm quay lại lấy lại thể diện, đường đường lão đại càn quét thành đông bấy lâu, còn chưa bao giờ nhục như thế. Đặc biệt hôm nay lão còn mời tới hai huynh đệ khác, đều một tay hảo thủ, để xem mèo nào cắn mỉu nào. Thua nữa lão Long thề rút khỏi kinh thành.

Kéo đến có khoảng hai chục người, trong đó có lão Long và hai tên cầm đầu khác. Một đứa to béo như con trâu mộng, một đứa lùn tịt mắt ti hí, nhìn như rắn độc. Bộ ba rồng-trâu-rắn, không biết làm ra trò trống gì không.

Tên to béo quay lưng thấy Tô Đóa Nhi cả người có lỗ chân lông nào đều mở hết cả. Hắn nghe tên Long khoe gặp mỹ nữ ở đây, nhưng lần trước là Lăng Vân.

- Haha, là tiểu mỹ nhân này à? Quả thật rất đẹp, thảo nào lão Long nhớ mãi không quên.

- M* thằng Phùng, nói đừng có phun nước miếng vào mặt tao, hôi v* ra. - Tên còn lại giọng the thé chửi.

- Tử Long, lại đây.

Lăng Phong gọi Triệu Tử Long lại, phân phó dẫn Tô Đóa Nhi về chỗ Lâm Nghị Anh, dặn dò là khách quý trong phủ.

- Tô cô nương, tại hạ có chuyện cần giải quyết.

- Công tử cẩn thận, đừng để bị thương.

Tô Đóa Nhi hơi cúi, giọng quan tâm, Lăng Phong cũng ngẩn ra. Từ lâu chẳng có ai ngoài mẫu thân nói được câu quan tâm như vậy với hắn, toàn trù hắn chết.

- Ấy, đi vội vậy, ở lại xem đại gia uy võ đã chứ.

- Con trâu, lo chuyện chính đã. - Long lão đại từng bị đánh một lần, liền nhắc.

- Haha, được, đập nát chỗ này ra đem cô ta về.

Lăng Phong rảo bước đi sang phía tên Quyền. Tên kia nhịn không được hỏi ngay :

- Ai vậy? Quá đẹp đi."

- Khách hàng. - Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi phun ra hai chữ.

- Khách hàng?

"M* có gì mà giấu chứ, lần trước ngay cả nữ nhân trên giường còn bị bắt tại trận." A Quyền chửi thầm.

Nhìn đám vừa đến, Lăng Phong chắp tay :

- Không biết là huynh đệ phương nào giá lâm? Tại hạ lần đầu ra giang hồ, lễ tiết không đủ. Mong các vị bỏ quá cho.

- Giá cái gì lâm, cái bản mặt mày ông rất ghét, lên.

"Ầm"

Thằng trâu mộng chả buồn đáp lễ giẫm một phát mạnh bước lên đòi chiến ngay. Tên mắt hí cười rất khó nghe :

- Hehe, vậy thằng Phùng chọn nó, tao chọn thằng kia.

- Đệch, cẩu bằng hữu.

Long lão đại chửi ầm lên, hai thằng kia để Mặc lão lại cho gã, không tức sao được.