Sân tập phía sau Lăng phủ.

- Quyền nhị ca, ngươi là cao thủ sao? Hôm đó một tay cứ thế tát chết đám ngốc kia. Thật đã. Haha.

- Quyền ca, nhận đệ làm đệ tử được không?

- Được rồi, được rồi.

Một đám thiếu niên 15 16 đang vây lấy A Quyền nịnh nọt. Đứa trẻ tên Triệu Tử Long không hô hào, nhưng ánh mắt cũng lóe lên sự khâm phục.

Lần trước tuy bị đấm bay ra sau, nhưng phong cách đứng một chỗ tát bay cả chục thằng của A Quyền khiến đám trẻ này ngay lập tức thần tượng, bám lấy không thôi. Còn anh Phong, tuy mang tiếng đại ca xóm này, nhưng biểu hiện không được nổi bật cho lắm, cả buổi chỉ lo chạy nhảy, cuối cùng ra chiêu được một lần thì bị đá nằm ngang đất, anh em đều khinh thường.

Sau buổi kia, nếu không có tên Quyền, đám thiếu niên này chỉ sợ sẽ nhụt chí hẳn. Mặc dù chúng được nuôi ăn nuôi ở, tập luyện để làm hộ vệ cho Lăng phủ. Nhưng người trẻ, nhanh máu nóng xông lên thì cũng nhanh bị dập tắt. Đặc biệt đám thiếu niên này trước kia kiếm ăn bị ức hiếp quen, rất dễ quay về cách nghĩ trước kia, không còn nhuệ khí nữa. Như thế lần sau nếu có đám khác tới, chỉ sợ chưa đánh đã nằm ra hết. Mặc lão là người trong quân, kỷ luật và nhiệt huyết là thứ lão để tâm nhiều nhất.

Mặc lão bước tới gần chỗ tên Quyền nói :

- Quyền huynh đệ ...

- Không dám, Mặc lão có gì phân phó. - Quyền dừng cười đùa.

Ở đây, ngoại trừ Lăng Phong có thể nói chuyện hơi ngang một chút với Mặc lão. Còn lại không ai dám hó hé gì với lão cả.

Lão nhân, nhưng gân cốt thực sự rắn rỏi, võ công cao cường. Lần trước một quyền đánh bay Long đại ca, còn để lại câu chặt chân tay. Lúc luyện tập chỉ dạy cho chúng, phong phạm quân nhân lộ ra, ánh mắt sắc bén, khiến đám trẻ này càng thêm sợ hãi. Quyền tuy có nhiều bí mật, nhưng cũng rất kính trọng người này.

Mặc lão không quen tên Quyền này, từ lúc tới kinh thành Lăng Phong nhận vào mới gặp. Lão mấy lần để ý kẻ này, càng tìm hiểu càng thấy không hề đơn giản.

Riêng võ công căn cơ rất cao, nhiều chỗ lão biết mình kém xa, A Quyền chỉ có khuyết thiếu kinh nghiệm vì còn trẻ. Lúc nói chuyện, A Quyền lại tuyệt nhiên không bao giờ lộ nửa điểm thân phận. Mặc lão không hiểu sao người như hắn lại nhận làm giữ cửa, nghe nói trước kia còn đi làm thuê kiếm ăn. Với thân thủ của kẻ này, lại còn trẻ như vậy, có thể làm khách khanh cho phủ nào đó, cũng có thể vào quân đội quan phủ, hoặc tự lập môn hộ, nói chung rất nhiều đường đi khác. Mặc lão lo lắng nhất, là kẻ này đang giấu mình, giấu hậu đài ở sau, đang đi dạo chơi cho vui.

Mặc lão là người từng trải, lão thận trọng, không như Lăng Phong cười đùa xưng huynh đệ không chút đề phòng.

Nếu giấu mà sâu như tên này, quả thật đáng sợ, mục đích hoàn toàn không đoán được.

Mặc lão hỏi dò :

- Đám trẻ đã coi trọng ngươi như vậy, xem xem có thể chỉ dạy được gì cho chúng.

- Mặc lão cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng cùng luyện tập cùng chúng.

Tên Quyền dị dạng trong mắt, nhưng cực nhanh ngay lập tức trả lời. Luyện tập chung, và chỉ dạy là hai thứ rất gần nhau, nhưng bản chất khác nhau.

Mặc lão chỉ cười.

Chu Công Cẩn hớt hải chạy vào :

- Quyền ca, Quyền ca, ...

- Chuyện gì?

- Tên kia tìm tới.

- Tên nào?

- Tên hôm trước bị đánh. Long ... Long ...

- Long lão đại? Hắn đến làm gì?

"Nhanh như vậy đã tìm tới cửa trả thù rồi sao."

...

Lúc này, ở Thất Tú các.

Dư Minh Sinh đang vắt óc phân tích bài ca.

Theo hắn thấy, bài ca của Tô Đóa Nhi khá đơn giản, hắn ngồi suy tới suy lui cũng không thấy tầng ý sâu xa, ngược lại ý tứ dễ nhìn nhất thì đám kia đã nói hết.

Còn nếu muốn Dư tài tử nhìn vào từ ngữ chỉ ra nội tâm của người hát, Dư Minh Sinh có thần tiên hạ trần cũng bó tay.

Cô gái kia không phải đang sáng tác, mà lấy bài của người khác để dùng. Điều này chứng tỏ nàng chỉ lấy một phần nào đó để thể hiện nỗi lòng. Chẳng may chỉ có một câu làm ý chủ, tức là cả bài 8 câu thì có 8 khả năng khác nhau sao?

Hơn nữa Dư tài tử một đầu toàn là chữ, hắn thậm chí một câu có thể nghĩ ra cả chục ý tứ khác nhau, xác suất bốc trúng còn ít hơn nữa.

Đôi khi, giỏi quá cũng mệt.

Tô Đóa Nhi hát là một chuyện, nàng căn bản không hề ngụ ý vào câu chữ. Quan trọng nếu ai đồng cảm, từng trải qua như nàng thì sẽ hiểu được tâm trạng thôi, không cần thiết phải so đo ca từ làm gì.

Chỉ là ở chỗ này toàn công tử thiếu gia ăn chơi, làm sao hiểu đây. Đám nha hoàn phục vụ kể cả có hiểu cũng không nói ra được.

Dư Minh Sinh rút cuộc quyết định.

- Theo tiểu sinh thấy, Tô cô nương đang tự trách thân hồng nhan bạc phận đó sao?

Tô Đóa Nhi hơi ngẩng lên, coi như người kia cũng nhìn ra đúng một nửa đi.

Thấy phản ứng của Tô Đóa Nhi, Triệu Khánh mừng ra mặt.

Tô Đóa Nhi tuy vậy lại cúi đầu vẫn đứng yên ở đó.

Thấy vị cô nương kia vẫn cô linh linh giữa sân khấu, Lăng Phong bỗng vừa thương cảm vừa có ý trách móc hô lên :

- Ài, mỹ nữ nha, ngươi sinh ra đã đẹp như vậy, tài ca múa còn rất cao, so với ta lúc trước thì gấp không biết bao nhiêu. Ta thậm chí lúc đấy muốn bán mình cũng chả ai mua, chết không ai quản, cũng không có sân khấu đứng mà nói cho người khác biết mình chán thế nào. Có cái gì mà đã tuyệt vọng muốn buông xuôi chứ.

Lời này là lời thật.

Lúc mới tới thế giới này, Lăng Phong hàng ngày đi tim việc làm thuê, hắn đều chửi trời không biết bao nhiêu lần. Hắn nghĩ nếu mình đừng cố nữa, cứ buông xuôi như thế, chết đói thì đã sao, cũng có ai quan tâm đâu, cũng chả ảnh hưởng gì người nào?

Thời điểm đó, thậm chí Lâm thị Mặc lão đối với Lăng Phong cũng chả ý nghĩa gì cả. Cái cảm giác cô đơn giữa đất trời, không một ai là đồng cảm, bị dồn nén khó chịu, Lăng Phong đều trải qua. Lúc đó nếu có sân khấu thế này, Phong ca có khi đã hét luôn vài bài của Châu Kiệt Luân Đào Triết gì đó cho người cổ đại nghe.

Tô Đóa Nhi bỗng ngước mắt nhìn lên.

...

Dư Minh Sinh đang rất bực mình nhìn sang Lăng Phong.

Thằng chưởng quầy này chả có lễ phép gì cả, có hoàng tử điện hạ ngồi đây, cả tài tử đệ nhất kinh thành, chưa được phép ngươi chõ mồm cái gì vào. Lỡ như nói sai, chả phải vừa rồi Dư Minh Sinh nói trúng một ít đổ sông đổ bể sao.

Nói lại, một thằng chưởng quầy, buôn bán gì thì cứ lặng im mà buôn, ra đây sính cái gì tài tử, bình cái gì thơ ca? Không biết mỗi diễn viên đều có bảng phân vai sao, đều có cát-xê riêng cả rồi, muốn dành miếng ăn của người khác?

Lăng Phong thì vẫn nhìn Tô Đóa Nhi, hai đôi mắt nhìn nhau.

Quả thật hôm nay mặt trời mọc phía tây, trong mắt Lăng Phong không có hau háu như mọi khi.

Kỳ thực là chỉ có Tô Đóa Nhi nhìn hắn, còn hắn thì đang ... nhớ kiếp trước, mắt không có tiêu cự.

Chẳng qua, cảm giác mà Lăng Phong đem lại cho Tô Đóa Nhi, nàng cảm nhận được là không hề giả tạo.

Tô Đóa Nhi không khỏi tim run lên. Nàng lần đầu tiên tiếp xúc với tình huống này, bấy lâu nay nàng tưởng tất cả nam nhân đều một kiểu như nhau. Nàng lại không biết là thằng Phong này vừa vài khắc trước thực ra cũng ... kiểu đó.

- Đa tạ công tử, tiểu nữ đã biết. Mong công tử thương tiếc đừng ruồng bỏ tiểu nữ.

Tô Đóa Nhi bỗng cúi xuống e lệ nói, sau đó lui vào thật nhanh.

Ở dưới oa lên một mảnh, thằng này v* hên, chém bậy mà trúng tim người đẹp.

Dĩ nhiên chả thằng nào chịu phục. So tiền so quyền còn có thể đem ra cân đo được, chứ cái mồm ba hoa thì ở đây thằng nào cũng tự nhận đệ nhất. Nói không xa, bản thân Triệu Khánh cũng ngại mặt mũi mới phải ngồi im, chứ mồm cũng ngứa lắm rồi.

Triệu Khánh cười to.

Dư Minh Sinh thì hừ nhẹ.

Lăng Phong vẫn đang thở dài.

Hắn chỉ cứu Tô Đóa Nhi một cửa này, đừng để nàng tuyệt vọng đi tự sát là được. Còn cửa tiếp theo, chỉ hy vọng vị hoàng tử này có chơi cũng thương hoa tiếc ngọc chút đi, đừng chơi xong vứt thì tốt.

Chỉ có điều, Lăng Phong lo sợ không sai. Triệu Khánh chính là muốn chơi xong thì vứt. Chẳng qua mỹ nhân như thế, đại khái thời gian cũng dài hơn các tỷ muội trước.

Triệu Khánh là Tần Vương, nhưng chính vi là Hoàng tử, gã càng không dám tự tiện nạp Tô Đóa Nhi vào phủ.

Có đẹp bằng tiên nữ cũng chỉ gái giang hồ, xuất thân hèn mọn ti tiện, danh phận bẩn thỉu, không thể nào đặt chân vào gia phả hoàng gia. Cùng lắm đi chơi bụi hoa giải trí mà thôi.

Mẫu hậu Triệu Khánh vì muốn con trai đăng cơ, rất nghiêm khắc chuyện này. Có mấy lần muốn thu kỹ nữ vào phủ đều bị mẫu hậu đá bay ra, còn âm thầm xử lý.

Là con trai Chủ tịch nhưng Triệu Khánh mới chỉ có một chính thê và ... vài thiếp thất mà thôi. Khụ. Kia đều là tiểu thư vài cái danh gia vọng tộc. Chẳng qua mấy bà cô này mặt mũi chả có gì là đẹp, tính khí lại khó ưa, Triệu Khánh chán quá mới phải chạy ra đường đổi không khí.

Lần này gã lôi Lăng Phong đến, cũng vì vụ Tô Đóa Nhi này.

Triệu Khánh bâng quơ nói :

- Haha, tốt lắm. Vậy đi, chốc nữa ngươi đón Tô cô nương, sau đó sắp xếp nàng, có thời gian ta sẽ ghé.

Không ai trả lời.

- Lăng Phong?

Trương Bảo không khỏi nhắc thầm.

- A, có tiểu dân.

Lăng Phong kỳ thực có nghe, chỉ không ngờ là lão Khánh đang nói hắn.

- Không nghe gì sao? Chốc nữa lấy tiền ở chỗ Trương Bảo, sắp xếp Đóa Nhi giúp ta.

Triệu Khánh phất tay quay lưng đi.

Dư Minh Sinh cũng đứng lên theo đuôi, trong mắt còn lộ ra tia chán ghét.

Lăng Phong chả hiểu gì cả, sao lại để hắn sắp xếp.

"Từ từ, xếp cái gì? Xếp hình?"