“Hai cậu đứng ở ngoài này làm gì vậy?”

Trương Luân đột nhiên mở cửa, thấy hai người đứng ngoài, nhìn họ lạ lùng.

Đinh Mật nắm tấm danh thiếp trong lòng bàn tay, nhìn Từ Dịch. Cô đè nén sự kinh ngạc nơi đáy lòng, nhìn Trương Luân giải thích: “Không có gì, tớ với Từ Dịch trao đổi số điện thoại thôi.”

Từ Dịch chậm rãi thu ánh mắt đặt trên người cô về, phối hợp: “Đúng vậy.”

Trương Luân đang định ra đón người: “Có tên ngốc không tìm được chỗ, tôi ra ngoài tìm cậu ta, hai cậu mau vào trong đi, sắp gọi món rồi.”

Sơn trang suối nướng nóng rất lớn, chia thành mấy khu vui chơi, không tìm được chỗ cũng bình thường.

Trương Luân đi rồi, còn lại Đinh Mật và Từ Dịch nhìn nhau.

Từ Dịch định giải thích đôi câu, nhưng Đinh Mật trông có vẻ không muốn nói nhiều.

Cuối cùng, tiếng Trương Luân truyền đến…

“Anh Quốc, Từ Khiên, hai người đến rồi!”

Đinh Mật ngẩng đầu nhìn theo, thấy Điền Chính Quốc và Từ Khiên lần lượt xuất hiện ở góc cua. Điền Chính Quốc mặc quần đen sơ mi trắng, tay khoác áo vest, thân hình cao lớn rắn rỏi, khí chất lạnh lùng xa cách.

Anh thật sự đã trưởng thành rất nhiều, mắt một mí hơi nhếch lên, trông càng sắc bén hơn xưa.

Điền Chính Quốc ngày xưa không lạnh lùng như bây giờ, hồi cấp Ba anh rất thích cười, sau khi ở bên nhau, lúc riêng tư thường thích trêu đùa cô, giở trò lưu manh, buông lời khiếm nhã, không khác những chàng trai trẻ bình thường là bao.

Hai người đi đến trước mặt cô, Đinh Mật vẫn giữ tư thế ngẩng đầu nhìn anh.

Điền Chính Quốc liếc cô một cái, không nhìn Từ Dịch: “Đứng canh cửa à?”

“…”

Anh mới là đồ canh cửa!

Cô đẩy cửa đi vào, lẩm bẩm: “Em ra ngoài nghe điện thoại.”

Điền Chính Quốc đi sau cô, Từ Khiên cười nhạt, nhìn Từ Dịch, nhướng mày.

Trên bàn ăn, Đinh Mật mấy lần không nhịn đường nhìn Từ Dịch ngồi ghế đối diện, Từ Dịch luôn đáp lại cô bằng một nụ cười. Đinh Mật cúi đầu, có cảm giác bị người ta nhìn thấu tất cả, điều đó khiến cô hơi bất an.

Những thứ này rơi vào mắt Điền Chính Quốc lại mang ý nghĩa khác, nam tự nhiên, nữ xấu hổ?

Anh dời mắt đi, không nhìn cô nữa.

Ăn xong, Thẩm Giai bắt đầu chia phòng, Đỗ Minh Vy vốn muốn ở cùng Đinh Mật, nhưng Đinh Mật không đồng ý: “Tao với Bành Oánh một phòng, mày ở với Từ Khiên đi.”

Đinh Mật với Bành Oánh về phòng, Bành Oánh đi thay đồ trước.

Đinh Mật vẫn đang đắn đo nên mặc bikini gợi cảm hay thanh thuần, ngẩng đầu thấy Bánh Oánh mặc một bộ đồ bơi kiểu dáng bảo thủ bước ra, cô ngẩn người, lại nhìn áo tắm của mình.

Có phải hơi màu mè?

Mọi người đều mặc bảo thủ vậy sao?

Đinh Mật quả quyết nhét bikini vào trong túi.

Tắm suối nước nóng thôi mà, cô xoắn xuýt vì áo tắm làm gì…

Lại chẳng phải mặc cho ai xem!

Tám giờ tối, trời đã tối đen, mọi người khoác áo choàng tắm lục tục có mặt. Suối nước nóng chia thành rất nhiều bể tắm, có bể công cộng với nhiều loại công năng khác nhau, cũng có bể tình nhân. Đỗ Minh Vy đặt trước hai bể tình nhân, cô nói với Điền Chính Quốc, một bể đặt riêng cho anh: “Chắc cậu không thích tắm bể công cộng với mọi người đâu nhỉ?”

Đúng là không thích lắm, vậy nên anh đi một mình.

Bể tình nhân ở trên nhất, đá ngăn rất cao, bên ngoài gần như không nhìn thấy quang cảnh bên trong.

Trong bể, Điền Chính Quốc tựa người vào bờ, nửa khép mắt, dáng vẻ biếng nhác thả lỏng.

Qua một lát, tiếng bước chân truyền đến.

Anh mở mắt ra, nhìn bóng lưng đang định lén lút bỏ đi kia.

“Đinh Mật.”

Anh gọi cô lại, giọng lười nhác.

Đinh Mật mím môi, quay đầu nhìn anh, cười gượng: “Xin lỗi nhé, em không biết anh ở đây.”

Trên thực tế, cô bị Đỗ Minh Vy lừa đến đây.

Thì ra Điền Chính Quốc ở đây, chẳng trách Đỗ Minh Vy lại ghét bỏ cô không mặc bikini. Đinh Mật thở phào, may mà cô không mặc, bằng không Điền Chính Quốc chắc sẽ cho rằng cô có ý đồ quyến rũ anh.

Đỗ Minh Vy vẫn y như trước, lúc nào cũng đứng về phía cô.

Điền Chính Quốc nhìn cô: “Bây giờ em biết rồi đấy.”

Vậy nên cô mới định chuồn.

Đinh Mật bị anh nhìn đăm đăm thành ra không tiện đi, cô vừa mới ngâm ở bể tắm công cộng một lượt, lỗ chân lông trên người mở hết ra, vừa lên bờ liền thấy hơi lạnh, đôi chân trắng nhỏ run rẩy trong gió, rất muốn ngâm mình trong bể nước nóng ấm áp.

“Em đi trước đây, anh từ từ hưởng thụ nhé.”

“Đứng lại.”

Đinh Mật lại quay đầu, nhìn anh khó hiểu.

Điền Chính Quốc liếc cô, giọng lạnh nhạt: “Thôi, chia cho em một nửa.”

Đinh Mật tròn xoe mắt. Điền Chính Quốc đã nhắm mắt, lại tựa vào ven bể, không để ý đến cô.

Đinh Mật đứng bên bể mấy giây, đoạn cởi áo choàng, quay lưng về phía anh chậm chạp xuống nước. Điền Chính Quốc không biết mở mắt từ khi nào, đợi cô quay lại, hai người nhìn nhau. Đinh Mật đỏ mặt, không biết tại hơi nước hay tại xấu hổ.

Cô cúi đầu giải thích: “Minh Vy bảo em đến đây, em tưởng cậu ấy ở đây.”

Điền Chính Quốc cười giễu: “Em không cần vội vã thanh minh với tôi, tôi không nghi ngờ gì em.”

“…”

Mặt Đinh Mật càng đỏ, giọng yếu ớt: “Em không thanh minh, chỉ giải thích chút thôi.”

Dù sao ngày xưa cô cũng là người đòi chia tay, bây giờ lại dính chặt lấy anh, có lẽ anh sẽ thấy cô đang đùa giỡn anh, Đinh Mật không muốn anh hiểu nhầm.

Điền Chính Quốc giễu cợt: “Trước kia em không như thế này.”

“Sao?”

Lại là chất giọng mềm mại ấy.

Điền Chính Quốc trượt trượt yết hầu, cảm thấy nước trong bể bỗng nóng hẳn lên, anh nghiêng về phía sau, không nhìn cô nữa.

Đinh Mật vẫn đang ngẫm nghĩ trước kia mình như thế nào. Trước kia cô chỉ cần có cơ hội là sẽ quấn lấy anh? Ý anh nói là cái này?

Cô nhìn Điền Chính Quốc, tim bỗng đập nhanh hơn, nhưng không có dũng khí hỏi rõ.

Qua một lát, Điền Chính Quốc lại mở lời: “Em đã đến Bắc Kinh?”

Đinh Mật gật đầu: “Vâng.”

“Đến Bắc Kinh làm gì?”

“Chỉ là muốn đến ngắm xem…”

“Xem những nơi nào?”

“Rất nhiều.”

Đến Thanh Hoa, đến Bắc Đại, đến Trường Thành và Thiên An Môn, nơi nào có thể đến đều đã đến. Thật ra lúc ấy cô tưởng anh vẫn còn ở Bắc Kinh, không ngờ năm ngoái anh đã về.

Dù cô không nói, Điền Chính Quốc cũng có thể đoán được cô chắc chắn đã đến Bắc Đại. Nếu ngày ấy cô đến được Bắc Đại, họ sẽ không chia tay.

Qua nhiều năm như vậy, cô tìm đến Bắc Kinh, chứng tỏ cô đã buông bỏ.

Nhưng anh lại vẫn giam mình ở chốn này.

Điền Chính Quốc nhìn cô, chợt đứng dậy, Đinh Mật bị bất ngờ, đột nhiên nhìn thấy rõ anh chỉ mặc quần bơi màu đen, thân thể rắn chắc gần như trần trụi. Anh thản nhiên bước lên bờ, Đinh Mật ngỡ ngàng nhìn đôi chân dài khỏe khoắn của anh, mặt lại đỏ thêm một phần, hơi choáng váng.

Điền Chính Quốc khoác áo choàng tắm, Đinh Mật cũng đứng dậy, bấy giờ mới thấy dễ thở.

“Không ngâm nữa?”

Ánh mắt anh rơi trên người cô.

Đinh Mật lắc đầu: “Em hơi chóng mặt, không ngâm nữa.”

Cô lên bờ, phần lớn da thịt trắng nõn lộ trước mặt anh, Điền Chính Quốc nhìn một cái, nhặt áo choàng ném qua, tấm áo trùm kín đầu cô, còn anh bỏ đi thẳng.

Đinh Mật: “…”

Cô buộc áo, rầu rĩ lặng lẽ đi theo sau anh.

Đi được vài bước thì thấy Khương Khả Du ra khỏi bể tắm, cô mặc áo bikini đen gợi cảm, đứng trước mặt Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng hỏi: “Điền Chính Quốc, anh vừa đi đâu vậy? Sao em không thấy anh.”

Điền Chính Quốc lịch sự khách sáo đáp: “Không đi đâu cả, tôi về trước đây.”

Khương Khả Du còn muốn nói gì đó, nhưng Điền Chính Quốc đã bước dài bỏ đi, cô há miệng, nhìn Đinh Mật cách đó mấy bước.

Đinh Mật rũ mắt đi lướt qua cô.

“Đinh Mật.” Khương Khả Du gọi cô lại.

Đinh Mật dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô. Khương Khả Du cười, giọng vẻ xem thường: “Hồi đó cậu bỏ Điền Chính Quốc, bây giờ lại dính lấy anh ấy, rốt cuộc cậu có biết xấu hổ không?”

Sắc mặt Đinh Mật hơi tái đi, không thể phủ nhận, đúng là cô bỏ anh, chuyện này hình như mọi người đều biết.

Cô không biết khi Điền Chính Quốc phải đối diện với những ánh mắt như vậy, anh có cảm giác gì.

Liệu có thấy khó chịu?

Liệu có thấy lúng túng?

Liệu có thấy hận?

Cô nhìn Khương Khả Du: “Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy.”

Đinh Mật không nhìn Khương Khả Du nữa, quay người bỏ đi.

Cô thật sự không biết chuyện hai người chia tay ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, hay là do video Điền Chính Quốc say rượu thất thố bị truyền ra.

Đinh Mật chỉ nghĩ như vậy liền thấy đau lòng và áy náy không chịu nổi.

Đinh Mật thay quần áo, ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Bành Oánh quay trở lại, cô thay đồ xong, nhìn Đinh Mật, do dự mở lời: “Tối nay hình như không thấy Tần Dạng?”

“Chắc cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi.”

Đinh Mật đáp không tập trung.

“Ừm.”

Bành Oánh hình như hơi thất vọng, nhưng Đinh Mật không nhận ra, bởi vì điện thoại cô đổ chuông, Đỗ Minh Vy gọi điện bảo cô đến phòng bài chơi.

Đinh Mật đứng dậy: “Đi thôi, bọn họ đều ở phòng bài rồi.”

Bành Oánh lắc đầu: “Thôi, các cậu chơi đi, tớ không đi đâu.”

Đinh Mật thấy cô thật sự không muốn đi, đành ra cửa một mình.

Đi qua hành lang, chạm mặt Từ Dịch vừa ra khỏi phòng, hai người đồng thời ngẩn ra.

Từ Dịch mỉm cười: “Đến phòng bài?”

Cô gật đầu.

Hai người sóng vai cùng đi, lặng im mấy giây, Đinh Mật nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười: “Từ Dịch, không ngờ cậu là luật sư.”

Từ Dịch cũng cười: “Tớ cũng không ngờ.”

“Văn phòng luật sư Tụ Chính…” Đinh Mật nhìn anh, “Cậu làm ở đó lâu chưa?”

“Tớ tốt nghiệp xong liền làm ở đó.” Từ Dịch đoạn ngừng, “Khang Chính là thầy của tớ.”

Khang Chính, người đàn ông đã giúp cô kiện tụng năm ấy, một trong những cộng sự của văn phòng luật Tụ Chính.

Đinh Mật cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải cậu đã biết tất cả?”

Từ Dịch gật đầu: “Tớ đã xem vụ án của cậu.”

Quả nhiên.

Đinh Mật nhất thời không biết nên nói gì, Từ Dịch vội giải thích: “Cậu yên tâm, tớ chưa từng nhắc đến cậu với ai…”

Đinh Mật lắc đầu, cười khẽ: “Tớ biết cậu không nói, dù có nói cũng không sao, đều là sự thật mà.”

Từ Dịch không biết nói gì nữa, anh hơi ảo não khi nhắc đến những chuyện này với cô, lời an ủi chắc cô đã không cần, trông cô bây giờ cũng khá: “Cậu nghĩ thoáng được là tốt.”

Không nghĩ thoáng thì có thể làm sao? Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cô phải luôn nhìn về phía trước.

Đinh Mật đã rất ít khi nghĩ đến chuyện trước kia.

Lúc hai người đợi thang máy, Từ Dịch còn định nói gì đó, nhưng bỗng liếc thấy Điền Chính Quốc đi tới.

Đinh Mật cũng thấy anh, giật mình, chắc không ai nghe thấy những lời cô vừa nói với Từ Dịch mấy phút trước chứ? Cô nhìn anh chằm chằm, thử tìm ra dấu vết nào đó trên gương mặt anh.

Điền Chính Quốc như cười như không nhìn cô, chợt nói: “Đinh Mật, em đang trồng cây si với tôi à?”

Đinh Mật: “…”

Từ Dịch: “…”

Cô thề thốt phủ nhận: “Không có.”

“Ding dong…”

Cửa thang máy mở ra, Đinh Mật đi vào đầu tiên, Điền Chính Quốc theo sát phía sau, tay đút túi quần, nhàn nhã đứng cạnh cô.

Từ Dịch nhìn họ, không biết có phải là ảo giác, anh cứ cảm thấy mình lại trở về thời cấp Ba, khi ấy nhân duyên trong lớp của anh khá tốt, nhưng Điền Chính Quốc hình như không thích anh.

Cảm giác ấy giờ đây càng thêm mãnh liệt.