Chu Bảo Quốc thấy Điền Chí Thành tới tìm mình thì có chút nghi ngờ, không ngờ anh lại nói xin lỗi một cách chân thành, lại nói sức khỏe của Điền quả phụ không tốt, kể lể một hồi nghe rất thảm.

Sau đó lại lập lời thề sẽ chuyên tâm làm việc, kiếm công điểm về để nuôi gia đình.


Người nhà quê đều chất phác, Điền Chí Thành cùng Chu Bảo Quốc đều ở chung trong một đội, thậm chí ông còn nhìn anh lớn lên từ nhỏ.

“Chú Bảo Quốc, trước kia cháu không hiểu chuyện, về sau cháu sẽ nghiêm túc làm việc.

” Điền Chí Thành lại nghĩ đến Điền quả phụ vất vả đến nỗi còng cả lưng, không nhịn được hỏi thêm: “Không biết chú có thể cho mẹ cháu làm công việc nào nhẹ nhàng hơn chút được không? Ít công điểm cũng được, sức khỏe bà ấy vốn không tốt, cháu sợ bà ấy lao lực quá độ mà kiệt sức.

”“Đúng vậy, thanh niên trai tráng sao có thể ở nhà để mẹ mình nuôi gia đình được? Hiện tại cũng xem như hiểu chuyện hơn rồi.


” Tuy rằng Chung Bảo Quốc có thành kiến với Điền Chí Thành, nhưng thấy anh biết sai mà sửa liền vui vẻ: “Người sắp lập gia đình có khác, sau này cứ vậy mà phát huy.

”Có lẽ bởi vì thái độ chân thành của Điền Chí Thành, cộng thêm anh luôn miệng gọi một tiếng chú hai tiếng chú, vô hình chung khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, Chu Bảo Quốc liền bắt đầu trêu ghẹo anh.

Điền Chí Thành mím môi cười, nếu thay đổi quá nhiều sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng nếu đem Mục Hiểu Hiểu ra để lấy cớ thì mọi người sẽ coi đó là điều đương nhiên.


Lúc bắt đầu làm việc, mọi người ở thôn Chu Điền đều thấy bóng dáng của Điền Chí Thành trên ruộng, tuy rằng quần áo trên người anh có hơi cũ nhưng lại rất sạch sẽ.

Điền Chí Thành có vóc dáng vừa cao lại vừa trắng, trông có vẻ hơi lạc lõng giữa đám đông, ai không biết còn tưởng anh là trai thành phố từ trên huyện xuống nông thôn.

“Trời, nay Chí Thành cũng tới làm việc hả? Không phải bình thường vẫn luôn lặn mất tăm sao, làm việc dưới đất cực lắm đấy sao cháu làm nổi?".