Điền Chí Thành tìm thấy một cái thang, vác mớ cỏ tranh mà Điền quả phụ đã cắt sẵn mang lên nóc nhà.

Mặc dù anh chưa từng sửa mái nhà bao giờ nhưng cũng đã thấy người khác sửa qua, Điền Chí Thành dựa theo trí nhớ bắt đầu sơn phết hồ và sữa chữa chỗ bị lủng, ban đầu có chút vụng về nhưng khi đã quen tay thì động tác của anh cũng trở nên nhanh hơn.


So với đời trước luôn thích kéo dài công việc, hiện tại anh đã trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Đã đến giờ ăn tối, sau giờ tan tầm càng nhiều người về nhà ăn cơm, lúc đi ngang qua cửa nhà họ Điền, tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn anh sửa mái nhà.

“Ủa, Điền Chí Thành thay đổi tính rồi hả? Vậy mà cũng biết sửa mái nhà cơ đấy?”“Hừ! Tám phần là giả bộ thôi, dù sao người ta cũng muốn cưới nữ thanh niên trí thức cơ mà, nếu không ra vẻ tạo nét một chút sao cô ấy có thể chịu gả cho hắn?”“Người cũng ôm rồi, chả lẽ còn không chịu kết hôn?”Điền Chí Thành cũng nghe thấy mấy lời đàm tiếu của những người bên đường, nhưng anh lại mặc kệ, từ trong trí nhớ anh đã biết nguyên chủ bị mọi người chán ghét như thế nào.

Cho dù giờ anh có thay đổi ra sao, làm bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ có người xoi mói, tốt hơn hết là lo liệu xong việc của mình là được.

Và việc quan trọng nhất lúc này là anh phải sửa cho xong mái nhà trước khi trời tối.


Khói bốc lên từ những ống khói của các hộ gia đình thôn Chu Điền, hương lúa thoang thoảng dễ chịu, không biết nhà ai còn nấu thịt kho tàu, mùi hương đọng lại rất lâu.

Lúc này Điền quả phụ đi ra, gọi Điền Chí Thanh xuống ăn cơm: “Nếu chưa sửa xong thì để mai làm tiếp con ạ, xuống ăn cơm trước đã.

”“Mẹ, con sửa xong rồi.

” Điền Chí Thành thu dọn đồ đạc và leo xuống thang từ trên mái nhà, bà ấy sợ anh ngã nên vội vàng đi tới vịn cái thang.


Khi Điền Chí Thành bước xuống đất liền nhìn thấy vẻ mặt vui mừng và đầy tự hào của Điền quả phụ.

“Con trai mẹ giỏi thật đấy, ngày mốt mẹ sẽ đi mời bà mối, chờ con cùng thanh niên trí thức Mục kết hôn, hai con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp thôi.

”.