Dựa theo trí nhớ của nguyên thân, đây là một thôn nhỏ phía đông bắc, bây giờ đang là năm 1972, nguyên thân 13 tuổi, là một học sinh lớp 6.

Vả lại cô còn phát hiện rất nhiều vùng và lãnh đạo đều khá xa lạ.

Thẩm Cẩm Nhiên vốn mê đọc tiểu thuyết nên dám chắc chắn rằng đây là thập niên không có thật trong lịch sử rồi.

Chờ chút, Thẩm Diễm Hồng? Đây không phải bộ truyện thập niên mà cô mới chê dạo gần đây ư?Bảo sao cô thấy cốt truyện này quen như thế.

Nữ chính đương nhiên chính là chị họ Thẩm Diễm Hồng của nguyên thân, lớn hơn nguyên thân 3 tuổi.

Lần này khi trở về, vì nguyên thân không về nhà nên cô ta bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, dẫn tới sống lại.

Còn nguyên thân cũng bị thương nặng, gãy một chân.

Sau khi trùng sinh, Thẩm Cẩm Hồng cảm thấy tất cả mọi người của nhà họ Thẩm đều là cực phẩm, và lại nhà chú hai luôn hút máu ăn bám nhà bọn họ.


Ông bà cực phẩm cũng thiên vị chú ba, chính là nhà của nguyên thân, nguyên thân què là quá đúng lúc, vừa vặn cho cô ta trút giận.

Sau này Thẩm Diễm Hồng đòi tách hộ, bố mẹ và hai anh trai của nguyên thân đều vì nguyên thân mà hận Thẩm Diễm Hồng, không ngừng gây sự với cô ta, cuối cùng bị nữ chính xử lý tới mức cửa nát nhà tan.

Mà nữ chính quen biết một thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn, cũng chính là nam chính Mạnh Phàm.

Hai người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi rơi vào lưới tính.

Sau khi tổ chức lại thi đại học, nữ chính và nam chính cùng nhau về thủ đô.

Đọc tới đây là Thẩm Cẩm Nhiên bỏ ngang truyện.

Tam quan của nữ chính khiến Thẩm Cẩm Nhiên cạn lời.

Ai có thể ngờ cô lại thành nguyên thân, làm pháo hôi, còn mang theo cả nhà pháo hôi nữa chứ.


Thật quá đáng.

Thôi không nên nghĩ nhiều, nên tranh thủ thời gian về nhà, ngộ nhỡ bố mẹ của nguyên thân lo lắng thì không tốt.

Thẩm Cẩm Nhiên bước thấp bước cao về nhà, nhưng vẫn kiên trì đeo sọt đồ đựng một nửa nấm.

Bàn về kỹ năng cơ bản của một kẻ tham ăn đủ tư cách chính là đây.

Tới khi sắp về tới nhà, cô đã thấy một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi đang đánh người.

Nhìn kỹ thì hóa ra là Vương Thúy Phân, mẹ của nguyên thân.

"Mẹ ơi, con về rồi.

" Thẩm Cẩm Nhiên hô to.

Vương Thúy Phân lập tức gào khóc chạy tới ôm chầm Thẩm Cẩm Nhiên: "Ny Ny ngoan của mẹ đã về rồi, con chị họ chết tiệt của con lại nói con đi lạc, sao nó không đi lạc đi, mà làm lạc mất bé ngoan của mẹ chứ.

"Thẩm Cẩm Nhiên bị ép vùi đầu vào ngực mẹ: “…”.