Tiếng bước chân đều đặn vang lên trong gian biệt thự, cửa phòng bị đẩy bật ra, thân hình cao lớn xuất hiện ngay lập tức khiến ai nấy đều phải cúi đầu.
Anh nhìn Giang Yên Nhiên mặt cắt không còn giọt máu trên giường, bàn tay quấn băng trắng dày cộm.
Mặc Tu Hàng lặng lẽ đi đến bên giường rồi quỳ xuống một bên, chạm vào cánh tay cô sau đó không kim được mà toàn thân cảm thấy đau đớn.
Giang Yên Nhiên từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó của Mặc Tử Hàng ngay lập tức khiến cô run rẩy và muốn tránh đi thật xa nhưng sức khỏe lại không cho phép.
Cô nhớ trong cơn xốc nổi, bản thân đã muốn chết quách đi và rồi tìm được một con dao cứa vào cổ tay.
May mắn vì cô sợ đau nên vết thương rất nông, cũng là do lần đầu trông thấy máu chảy nhiều như vậy nên mới sợ hãi đến mức ngất xỉu.
Giang Yên Nhiên lại ứa ra nước mắt, cô nhếch đôi môi khô khốc của mình cất giọng khản đặc:"Mặc Tử Hàng, coi như tôi xin anh, buông tha cho cuộc sống của tôi đi"
Vẻ mặt của anh trở nên vô cùng thống khổ, anh bất lực cúi đầu nắm chặt lấy bàn tay cô áp lên miệng mình khó khăn hỏi:"Em thật sự muốn rời khỏi tôi đến vậy à?”
Ở cạnh anh, cô muốn có thứ gì, muốn làm gì đều có thứ đó.
Anh biết cô muốn tự do vậy nên chưa một lần quản thúc cô, duy chỉ việc ở cạnh anh, làm vợ của anh thôi điều đó cũng khó khăn đến vậy?
Giang Yên Nhiên cong môi cười khẩy, cô không rõ anh ta hỏi thật lòng hay chỉ là một câu nói bông đùa:"Đến mức muốn chết đi, anh còn không rõ tôi ghét anh như thế nào à?”
Mặc Tử Hàng lặng đi mất một lúc, cuối cùng anh buông tay cô ra rồi đứng dậy quay lưng bỏ đi và chẳng nói thêm một câu nào nữa.
Sức khoẻ của Giang Yên Nhiên dần dần hồi phục, từ ngày hôm đó cô chẳng thấy bóng dáng của Mặc Tử Hàng đầu nữa.
Cô cũng chẳng buồn ăn, ngày qua ngày dù người hầu có khóc lóc van xin cô dùng bữa, Giang Yên Nhiên vẫn khoá chặt mình trong phòng không cho phép ai bước vào nửa bước.
Đêm hôm đó, cô ôm lấy hai đầu gối ngồi co ro ở cạnh giường do mệt vì đói, đột nhiên cánh cửa phòng đã bị cô khoá trái đẩy ra, thân ảnh cao lớn vừa thân thuộc vừa xa lạ xuất hiện nơi đầu ánh sáng, anh đem cả cơ thể mang theo hơi lạnh tràn vào.
Giang Yên Nhiên chẳng còn hơi sức đâu làm ầm ĩ, cô ngước đôi mắt ngắn lệ lên, nhìn anh ta cũng đang nhìn mình từ bên trên, từ đỉnh đầu bỗng dưng truyền xuống một giọng nói lạnh lùng:"Đừng có tự hành hạ bản thân nữa, chỉ cần ly hôn là được đúng không?”
Nghe đến hai chữ “ly hôn” hai mắt Giang Yên Nhiên sáng rỡ.
Trái ngược với ánh mắt đó của cô là đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Tử Hàng như chất chứa cả vạn nỗi buồn.
Thật sự khi nói ra hai chữ "ly hôn", cả lòng anh bỗng nhiên như thắt lại.
Mặc Tử Hàng quỳ một chân xuống đất, vươn tay áp lên má cô rồi dùng ngón tay cái gạt đi giọt nước mắt còn vươn trên gò má, vẻ mặt bất lực vừa đau lòng:"Tôi đồng ý ly hôn, sau này chúng ta tuyệt đối không dính dáng gì đến nhau nữa.
Nhưng chúng ta có một lời hứa, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình"
Giang Yên Nhiên không nghĩ là mình nghe lầm.anh vừa dứt lời, cô liền bật dậy, loay hoay kéo cửa tủ bên đầu giường lấy ra một tờ giấy a4, đập vào mắt anh ba chữ đơn ly hôn rõ mồn một, trên đó đã có sẵn chữ kí của Giang Yên Nhiên, lúc này anh mới biết cô chưa từng nghĩ một chút đến tương lai của hai đứa.
Cô dúi tờ giấy vào tay anh thật nhanh như thể sợ anh sẽ đổi ý, rồi lồm cồm bò dậy bỏ chạy ra ngoài mặc dù trước đó chẳng còn chút sức lực, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đầu.
Cô đã mong chờ cái ngày này đến mức chỉ cần có cơ hội liền sải cánh bay đi mà đến một cái quay đầu cũng chẳng có.
Cô ấy ghét anh như vậy, tệ hơn nữa là hận anh, hận đến tận xương tuỷ.
Mặc Tử Hàng cầm đơn ly hôn trên tay không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, cuối cùng trong cơn tức giận, anh tiện tay xé tờ đơn ra thành trăm mảnh rồi ném đi tử tung.
Kể từ ngày hôm đó, Giang Yên Nhiên chính thức rời khỏi nhà họ Mặc.
Mà Mặc Tử Hàng cũng không tìm hiểu thêm tin tức về cô.
Cả hai dần trở thành kí ức của nhau, như một tia sao băng rạch ngang trên bầu trời đen rồi biến mất ngay sau đó.
Bản nhạc giao hưởng kết thúc, cuộc sống của Mặc Tử Hàng không có Giang Yên Nhiên như bị xáo trộn.
Anh lao đầu vào công việc, chí ít khi Giang Yên Nhiên còn ở đây, dù bận thế nào, nhưng cứ đêm đến Mặc Tử Hàng đều gác lại công việc để trở về.
Thường ngày gặp được Mặc Tử Hàng đã khó, bây giờ lại càng khó hơn, anh dường như không trở về biệt thự, người hầu được anh cho thôi việc hết, nơi đây như một chốn hoang sơ thỉnh thoảng lại có vài ba người đến quét dọn.
Hôm đó Mặc Tử Hàng cùng với Tề Phong đến quán bar của anh ta uống vài ly rượu.
Không biết Giang Yên Nhiên có vị trí quan trọng đối với Mặc Tử Hàng như thế nào, mà đã ba năm trôi qua, một tên kiêu ngạo như Mặc Tử Hàng cứ mãi lún sâu trong tình yêu đó.
Tề Phong có điều thắc mắc, nhẫn nhịn mãi đến hôm nay mới định làm cho ra lẽ:"Tử Hàng, rốt cuộc Giang Yên Nhiên có gì để cậu phải bận tâm đến vậy? Đời còn dài, mỹ nhân còn nhiều, hơn nữa người như cậu muốn loại người như nào mà không có? Cùng lắm, Giang Yên Nhiên kia ngoại hình cũng có chút xinh xắn, nhưng cũng không thiếu người đẹp hơn thế, cậu nói phải không?"
Mặc Tử Hàng không trả lời, mà nói đúng hơn là anh chẳng nghe lọt được chữ nào.
Trên tay anh là ly rượu vang đỏ thẫm, sánh qua sánh lại, lâu lâu lại nhâm nhi nhấp một ngụm, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng lại chuyện gì đó.
Tề Phong bất lực thở dài, sau đó anh ta đột nhiên nảy ý:”Hay là như vậy, có lẽ cậu không tiếp xúc với nhiều mỹ nữ nên kiến thức có chút hạn hẹp.
Bây giờ tôi gọi vài người lên cho cậu xem thử, biết đâu lại nhận ra có người khác khiến cậu hứng thú"
Dứt lời, Tề Phong búng tay, ngay lập tức từ bên ngoài, những cô gái ăn mặc hở hang xếp hàng dài đi vào, nhưng dường như Mặc Tử Hàng lại chẳng quan tâm, anh ngẩng cổ uống cạn ly rượu rồi đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang xà vào người mình, Mặc Tử Hàng cau mày đẩy cô ta ra, anh ngước đầu lên nhìn cô gái to gan dám đến gần mình bị đẩy ngã uỵch ra đất, trên người trấn đầy nộ khí, cô ta run rẩy quay qua nhìn Tề Phong bằng ánh mắt cầu cứu.
Tề Phong ôm trán, anh ta còn chưa kịp lên tiếng giải vây đột nhiên từ phía cô gái nọ vang lên một tiếng hét chói tai.
Mặc Tử Hàng dẫm thẳng lên bàn tay của cô ta vừa mới chạm nhẹ vào vạt áo của anh không chút nể nang, thậm chí còn lờ mờ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Tề Phong thở hắt ra một hơi vội vã can ngăn:"Này, không phải chứ! Cậu không thích thì có thể từ chối, sao lại ra tay với người của tôi"
Mặc Tử Hàng dừng lại, anh quay đầu lia mắt nhìn Tề Phong cho một ý cảnh cáo:"Cậu thích thì chơi một mình đi, tôi mong rằng sẽ không có lần hai"
Nói rồi anh đút hai tay vào trong túi quần nhấc chân bước qua cơ thể của cô gái nằm chật vật dưới sàn, những người còn lại co quắt nép vào một góc tường giữ lấy nhau run lẩy bẩy cho đến khi Mặc Tử Hàng đẩy cửa bước ra ngoài mới dám thở mạnh.
Khi anh vừa bước ra, cánh cửa phòng bên cạnh cũng bị ai đó đầy toang một cách vội vã, một cô gái hớt hải chạy ra chưa được hai bước đã bị ai đó túm lấy tóc giật ngược lại, cô gái ngã ra sàn, tên kia túm tóc cô giật lên thẳng tay cho một bạt tai quát lớn:" dcm muốn trốn hả? Ông đây trả hai trăm lượng để mua một con nhãi nửa điền nửa khủng như mày à? Dm"
Cô gái khóc lóc thảm thiết, bộ quần áo trên người rẻ tiền rách rưới, sự ồn ào phía bên này nhanh chóng thu hút ánh nhìn, người đến vây quanh xem kịch vui dày đặc, mặc cho cô gái khóc lóc cầu xin, hai má sưng đỏ lên, cả cơ thể run lẩy bẩy, tên cao to kia vẫn không tha, hắn đạp một đạp khiến cô ngã lăn, vẫn không ngừng tức giận mà quát:"Đã phí hai trăm lượng của ông rồi mà mày còn muốn bỏ trốn, con điên như mày hỏi xem có kẻ nào thèm mua không chứ?!!"
“Tôi mua” một giọng nói đanh thép vang lên, nhìn thấy người vừa lên tiếng, tất cả đều giật mình nép ra sau nhường cho anh đường đi.
Ban đầu do bị khuất tầm nhìn, tên nọ không nhìn thấy Mặc Tử Hàng nên bật cười rộ lên, nói:"Người anh em, không đùa chứ? Bỏ tiền ra mua con điên này thì đúng là đầu óc có lẽ cũng không được bình thường..".