Giang Yên Nhiên loạng choạng bước vào nhà, cô khó khăn bám vào kệ tủ giày để đứng vững, quản gia đứng một bên có chút sốt ruột cũng lo lắng:”Mặc phu nhân, cô ổn chứ?”
Cô nghe ù ù bên tai, trước mắt chẳng rõ là người nào, quản gia nhìn cô gái đã có chồng nhưng ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm đến nửa đêm mới về nhà trong bộ quần áo mỏng tanh khiến ông ta không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

Giang Yên Nhiên vừa lèm bèm, ném mạnh túi xách hàng hiệu của mình lên kệ tủ rồi cúi đầu tháo vội chiếc giày cao gót dưới chân của mình tiện tay ném đi lung tung.
Người hầu trong nhà vội chạy ra đỡ cô nhưng bị Giang Yên Nhiên vùng ra, cô mò mẫm tự mình bò lên phòng trong sự nơm nớp lo sợ của đám người hầu vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Cô đi đến cạnh giường nằm phịch xuống, bộ quần áo hở hang trên người vẫn còn nguyên, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày nào cũng như ngày nào, cô đi sớm về khuya với tình trạng say xỉn, rồi lại đánh một giấc đến sáng sau đó ra ngoài.

Đối với việc này, mọi người cũng đều không còn lạ lẫm.
Mặc dù đã lấy chồng hơn nửa năm, nhưng mặt hắn ta ra sao cô còn không nhớ nổi, huống chi là có tình cảm.
Hơi men nhanh chóng đẩy cô vào trong giấc ngủ.

Không biết sau bao lâu Giang Yên Nhiên bỗng dưng cảm thấy khó thở, cô cảm giác có thứ gì đó nặng nề đang đè lên cơ thể của mình, thoáng cái cô tưởng chừng mình đang gặp ác mộng rồi choàng mở mắt, đập vào mắt cô là đôi mắt đục ngầu của người đàn ông, trong cơn mê man chưa tỉnh hẳn, cô nghe thấy tiếng quần áo của mình nhanh chóng bị xé toạc, hơi nóng từ bàn tay của Mặc Tử Hàng bắt đầu chạm vào khắp nơi trên cơ thể cô, thoáng chốc đã khiến cho cơ thể Giang Yên Nhiên trở nên co rúm.

Hai tay cô mau chóng bị khoá trụ lên đỉnh đầu, hai chân bị kìm chặt, cuối cùng cô hít sâu một hơi cắn ngược vào môi anh ta một cái thật mạnh mới khiến Mặc Tử Hàng chịu buông tha, Giang Yên Nhiên chớp lấy thời cơ hét lên:”Mặc Tử Hàng, anh bị điên à!!!”
Cô chưa từng thấy hắn ta như vậy.

Tuy cưới cô về hơn nửa năm trời cũng chưa từng động chạm đến cô nếu chưa được phép.


Một cô gái ương ngạch cáu bẩn, đôi lúc còn hỗn xược nhưng cô cũng chưa từng thấy anh ta tức giận với cô một lần, sao hôm nay đột nhiên lại nổi điên?
Mặc Tử Hàng không trả lời, Giang Yên Nhiên cảm thấy cả cơ thể hắn nóng bừng lên, những nơi hắn đi qua đều để lại cho cô cảm giác rát bỏng, lúc này cô mới biết tình trạng của hắn có chút bất bình thường.
Nhưng cô không hề có chút cơ hội nào để khản kháng.

Đừng nói là mở miệng, ngay cả thở còn khó khăn.

Đôi môi của cô bị cọ xát đến mức cô cảm thấy nó đang sưng tấy lên.Cô cũng say, đầu óc choáng váng không có hơi sức đâu cự tuyệt, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô làm Giang Yên Nhiên thoáng chốc đê mê, rồi lại phả vào cần cổ trắng nõn, xương quai xanh bị gặm nhấm rồi đến nụ hoa đỏ hồng.

Bất thình lình có vật gì đó to lớn đâm vào cơ thể cô, Giang Yên Nhiên thoáng chốc sững sờ rồi ngay giây sau ứa nước mắt ra vì đau, cả người quặn lại, hai chân quắp chặt lấy thân hình to lớn không kìm chế được mà rên lên một cách đau đớn.
Từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa.

Được bao bọc chở che, đến một vết xước cũng chưa từng nếm qua, chuyện này đối với Giang Yên Nhiên cứ như một cơn ác mộng, tệ hơn nữa, tuổi đời của cô còn trẻ, còn muốn rong chơi, rồi đột nhiên bị đụng chạm khi bản thân còn chưa sẵn sàng, cô cảm thấy như đang bị sỉ nhục, cô cho rằng đối với hắn cô chỉ là một món đồ chơi tình d*c, để đến lúc hắn không kiềm chế được nữa liền ham m.uốn cô.
Vào giờ khắc này, Giang Yên Nhiên cảm thấy hận hắn ta ghê gớm.

Hai tay cô đã được nới lỏng liền túm chặt lấy ga giường, không gian trong phòng bỗng chốc nóng lên, hai cơ thể va vào nhau phát ra những âm thanh quái dị.

Mặc cho Giang Yên Nhiên khóc lóc van xin thì người đàn ông bên trên cô vẫn điên cuồng vận động.

Sau đó cũng chẳng nhớ là cơn ác mộng đó kéo dài bao lâu, Giang Yên Nhiên liền ngất lịm đi dưới thân của Mặc Từ Hàng.

Đến khi cô tỉnh dậy cũng đã là sáng hôm sau.

Anh ta tất nhiên không còn ở đó.

Điều đầu tiên ập vào trong suy nghĩ của cô đó là những hình ảnh nóng bỏng của đêm hôm qua cùng với những tiếng kêu r/ên phóng túng.

Lúc đó cô say và thật sự rằng không thể kiềm chế, có lẽ anh ta cũng đang âm thầm mỉa mai cô, một con đ* giả vờ ngây ngốc?
Giang Yên Nhiên chỉ cựa mình cũng cảm thấy toàn thân như đang vỡ vụn, mặc dù vậy quần áo trên cơ thể cô đều đã gọn gàng, cơ thể cũng không bốc mùi, ga giường sạch bong không dấu vết.

Nếu không phải những tàn tích còn dư âm trên cơ thể cô thật sự nghĩ chuyện đêm hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Cây Tùng Và Bươm Bướm
2.

Dây Dưa Mãnh Liệt
3.

Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ
4.

Bóng Ma
=====================================
Chật vật hồi lâu, cô mò mẫm đến phòng tắm.

Khi quần áo được thả trượt xuống dưới đất, cô thấy cơ thể mình trong gương chi chít những dấu hôn xanh đỏ, hai bàn tay buông thõng vô thức siết chặt.

Cô mở vòi lên, để làn nước lạnh chảy qua đỉnh đầu xuống cơ thể rồi ra sức cọ sát, nhưng dù đã chà đến mức làn da trắng hồng rát bỏng lên cô vẫn thấy bản thân mình ghê tởm.

Giang Yên Nhiên bất lực ngồi bệt xuống sàn ôm lấy hai chân dưới làn nước đang không ngừng chảy xuống.
Cô nhớ lại hắn, Mặc Tử Hàng - một tên tổng tài lãnh khốc.

Tên của hắn có mặt trong top những kẻ sở hữu doanh nghiệp giàu nhất thế giới.

Từ trước đến nay, anh ta muốn thứ gì thì thứ đó đều phải là của anh ta.

Một người vừa giàu có, hơn nữa lại sở hữu ngoại hình cao ráo, sắc đẹp vạn người mê, anh ta kiêu ngạo, lạnh lùng và trong mắt mọi người là một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh, sẵn sàng đạp đổ những gì khiến anh ta không vừa lòng.

Hai năm trước, Mặc Tử Hàng đột nhiên chạy đến Giang gia hỏi cưới cô.

Nhà họ Giang và nhà họ Mặc đều nằm trong giới thượng lưu, môn đăng hộ đối.

Không biết hai bên đã bàn bạc với nhau như thế nào mà ba cô liền đồng ý gả cô qua.

Hơn ai hết, cô hiểu vì ba cô thấy Mặc Tử Hàng đáng tin cậy để giao phó cho cô cả đời vì vậy mới chấp nhận liên hôn.
Giang Yên Nhiên vừa mới tốt nghiệp không lâu, cô cho rằng tuổi trẻ của mình còn nhiều thứ cần trải nghiệm và khám phá, cần sải cánh rộng để bay đi rồi đột nhiên đôi cánh đó bị bẻ đi, cô bị nhốt trong một chiếc lồng mang tên hôn nhân, bảo cô chấp nhận cưới một người mà thậm chí cô chỉ vừa biết mặt trước ngày cưới một tuần là điều mà cô không đời nào có thể chấp nhận.

Thậm chí cô phản đối hôn sự này kịch liệt đến mức từ mặt ba mẹ của mình, nhưng cuối cùng đều vô dụng, cô thật sự bị gả đi.
Cô đã phá hỏng cả buổi hôn lễ, về Mặc gia không coi ai ra gì, ông bà Mặc đều ghét bỏ cô, được vài ba hôm cả hai liền chuyển ra ngoài ở riêng.

Ở đây cô cố tình đi sớm về khuya, làm đủ mọi chuyện để hắn ghét cô nhưng thứ mà Giang Yên Nhiên nhận được chỉ là sự nhẫn nhịn và thờ ơ của Mặc Tử Hàng.

Cô không biết hắn cố chấp với cô là vì thứ gì, để rồi hôm nay hắn ta phát điên lên và dày vò cô.
Mặc Tử Hàng đang ngồi trong phòng làm việc, mắt dán chặt vào màn hình máy tính một cách chăm chú, bình thản như mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.

Vào lúc này, chuông điện thoại văn phòng đột nhiên vang lên, anh dời mắt khỏi màn hình nhấc điện thoại lên nghe máy, một giọng nói sốt xắng run rẩy vang lên, ồn ào nhưng lại khiến cả thế giới như rơi vào tĩnh lặng:”Thiếu gia, thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi ạ”.