“Là ai? Cô tự mình đi hỏi ông ta.

À… mà chắc ông ta nhục nhã tới mức chẳng dám nhắc đến chuyện đó đâu nhỉ?”
Phó Mặc buông lời sỉ nhục, câu chữ lọt vào tai Thiên Ý chẳng dễ nghe là bao.

Cô cắn răng, quyết không chịu lép vế.
“Đừng nghĩ tôi không biết anh đang vu khống ba tôi, có chết tôi cũng không tin ba mình là kẻ sát nhân.”
“Buồn cười nhỉ?”
Đối diện sự căm phẫn của Thiên Ý, Phó Mặc lại khá hứng khởi, hắn bật cười châm biếm.
“Tin tưởng nhau thế chả trách cô làm mọi thứ chỉ để cứu ông ta.

Cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Khi ông ta biết con gái cưng dùng chính thân thể trong trắng để đổi lấy tự do cho mình?”
Đến lúc này Thiên Ý không thể phớt lờ mọi lời sỉ nhục của hắn.

Trong cơn nóng giận cô thẳng tay tát vào mặt hắn, đem những lời dơ bẩn ra để miêu tả Phó Mặc.
“Anh nghĩ tôi thích lắm sao? Không hề… tôi cực kỳ ghét! Mỗi khi ở bên anh đều khiến tôi kinh tởm, nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn.

Nhất là khi anh đã ăn nằm với biết bao con ả, nó chẳng khác gì biến bản thân thành thùng rác di động, hôi thối phát kinh.”
Hai đầu lông mày Phó Mặc chau lại, sắc mặt âm u như bầu trời trong đêm giông tố.

Một tiếng chát giòn giã vang lên, giữa căn phòng vắng lặng âm thanh đó càng thêm rõ ràng.
Thiên Ý nghiêng mặt sang một bên, đầu óc xoay vòng chao nghiêng.


Cô cười xót xa.
“Thấy chưa, anh chẳng bao giờ thay đổi được bản tính của mình.

Kẻ như anh đáng sống trong cô độc.”
“Câm ngay!” Phó Mặc gằn giọng.
“Vì sao? Anh nghĩ mình có quyền hạn đến mức bắp ép tôi làm mọi thứ à? Cùng lắm thì tôi chết dưới tay anh, cái mạng này đổi lấy tự do cũng không tệ.”
Phó Mặc đẩy cô ngã xuống giường, hai bàn tay to bóp chặt cổ Thiên Ý.

Hắn nghiến răng, từng sợi gân xanh trên cổ nổi cộm lên, tơ máu sắc nhọn đâm thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô.
Thiên Ý càng giãy giụa Phó Mặc bóp càng mạnh.

Móng tay cào lên mu bàn tay hắn mãnh liệt đến rách da, nhưng Phó Mặc dường như không biết đau đớn là gì.

Thiên Ý càng khổ sở hắn càng phấn khích.
Cho đến khi cô gần lịm dưới thân hắn, chút nhân tính còn sót lại của Phó Mặc đã cứu cô một mạng.

Thiên Ý ho sặc sụa, nước mắt trào ra rơi xuống ga giường.
Phó Mặc đã mất lý trí, xuất hiện trước mắt Thiên Ý không phải con người, mà là quỷ dữ tàn phá cuộc đời cô.

Không có hắn Thiên Ý đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Trước lúc hắn cướp lấy tia sinh mạng cuối cùng của Thiên Ý, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Hiển Vinh gọi, cùng âm thanh đập cửa liên hồi báo hiệu chủ nhân đang rất gấp.
“Anh có ở trong đó không? Em có chuyện cần nói.

Anh ra đây đi!”
Phó Mặc hoảng hốt buông tay, bật dậy khỏi người cô, trái tim đập nhanh tựa hồ văng khỏi lồ ng ngực.

Hắn thở hổn hển xách áo rời khỏi phòng, rời xa hiện thực đáng sợ.
Thiên Ý nằm trên giường, hít lấy hít để không khí.

Sự tủi thân ấm ức cứ thế chiếm giữ linh hồn, cô không biết phải nói với ai, không biết nên đối diện thế nào? Thiên Ý vùi mặt vào gối, ngăn tiếng khóc thương tâm tức tưởi vang lên trong đêm tối, kéo dài mãi không ngừng.

Cô khóc rất nhiều, khóc đến bản thân thành kẻ vô hồn, đến khi nước mắt khô cạn mà vết thương lòng chẳng vơi.
Giả như đêm nay cô chết dưới tay Phó Mặc, đây liệu là sự giải thoát, hay là khởi đầu? Thiên Ý chết rồi, sẽ chẳng cần đối diện với con người kia.

Chẳng cần chịu sự hành hạ nghe lời sỉ nhục, có rất nhiều thứ sẽ kết thúc, điển hình là cô.
Nhưng Phó Mặc nào để cô chết một cách dễ dàng? Thiên Ý vô thức bật cười, bản thân hiện hữu dưới thân phận gì chẳng lẽ cô còn không rõ.

Lựa chọn để mình chết đi, đến cả cô còn không có cái quyền đó.

Vẫn là chiêu thức cũ, Phó Mặc quyết định giam lỏng Thiên Ý trong chiếc lồ ng son mình tạo ra.


Hắn vô tình cắt đứt mối liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.

Nửa cái liếc mắt, một lời xin lỗi hoàn toàn không tồn tại trong mối quan hệ của hai người.

Hắn lạnh lùng lướt qua Thiên Ý như cái cách mà hắn kết liễu sinh mạng cô đêm đó.

Mà cô cũng dần quen với thái độ thờ ơ, giống như những màn ân ái, lời âu yếm trước kia đều là hư không.
Thiên Ý dạo bước trong căn biệt thự, phải nói thiết kế nơi đây vô cùng đẹp, mang đến cho người xem cảm giác huyền bí ẩn sau sự xa hoa lộng lẫy.
Trong vô thức cô lạc bước lên tầng ba, ngắm nhìn cánh cửa đen đóng kín nơi góc tối.

Lòng hiếu kỳ của Thiên Ý dâng cao, trước khi bàn tay chạm đến tay nắm cửa, một giọng nói cất lên ngăn cản.
“Cô không được mở cửa căn phòng đó.”
Dì Xiêm vội vã kéo Thiên Ý rời khỏi, khi cả hai đứng trong nhà bếp, dì sợ hãi dặn dò.
“Sau này cô đừng lên tầng ba, cũng đừng đến gần căn phòng đó.

Vừa nãy khi thấy cô sắp mở cửa tôi đã rất sốc đấy.”
Nghi ngờ dội lên, Thiên Ý hoài nghi ngước nhìn cầu thang uốn lượn.
“Vì sao không thể vào hả dì, chẳng lẽ bên trong chứa bí mật gì sao?”
Dì Xiêm phẩy tay: “Không có, căn phòng đó là phòng ngủ riêng của cậu chủ.

Không ai có quyền được vào căn phòng đó ngoại trừ cậu Vinh.”
Biết hỏi cũng không được gì, Thiên Ý chẳng muốn làm khó dì Xiêm.

Cô một mình dạo bước trong vườn hoa, ánh trăng êm dịu soi sáng dáng cô, tan chảy trên mặt hồ, chiếc lá, trải đường chạy đến dưới gót chân hai nhân vật trong góc tối.
Thiên Ý nấp phía sau thân cây to, nheo mắt nhìn trộm đôi nam nữ đang hôn nhau.
Chàng trai ôm eo cô gái, men theo mép áo luồn tay vào bên trong thuần thục mở khuy áo lót.


Cô gái khẽ rên lên, lời chưa ra khỏi miệng đã bị nụ hôn của chàng trai cướp lấy.

Anh m*t đầu lưỡi cô, mạnh mẽ tiến sâu vào bên trong, càn quét mọi thứ thuộc về cô gái.
Cô gái kia hơi cúi đầu.

Thiên Ý nhìn xuống cả gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Tại nơi đặc trưng của đàn ông được phủ lên hơi ấm từ bàn tay cô ấy, k1ch thích cách lớp quần dường như không hợp ý cả hai.

Lưng quần được kéo rộng ra cô gái thò tay vào bên trong mò mẫm vuốt v e thứ kia.

Chàng trai đặt cằm lên vai cô gái, nghiêng mặt hít hà hương thơm trên người cô, gương mặt lộ ra nét thỏa mãn.
Thiên Ý không nhìn thêm được nữa, cô che hai mắt trốn phía sau thân cây.

Tiếng r.ên r.ỉ, hơi thở nặng nề tự động chạy vào tai.

Phạm vi hoạt động của Thiên Ý vốn bé nay càng bé hơn.

Cô mang toàn bộ sự chú ý đặt lên đôi trai gái bốc lửa đêm qua.
Dưới gầm bàn Thanh Ly mờ ám dùng mũi chân cọ qua cọ lại ống quần Hiển Vinh.

Anh vẫn bình tĩnh ăn sáng như không nhận ra sự trêu chọc của Thanh Ly.
Thiên Ý trợn tròn mắt, không phải cô tò mò chuyện riêng tư của người khác, mà vì mặt bàn thủy tinh trong suốt không muốn thấy cũng sẽ thấy..