" Hay, hay lắm… Cổ Triết huynh nói chí phải.

"
Phương Tiêu Chính xếp quạt, cười to, hai tay chắp sau lưng đi đến bên cạnh Cổ Triết, mắt nhìn Cổ Nguyệt Hi cười.
" Cổ tiểu thư, cần gì phải cứng đầu… Ta ưa thích nàng chính là phúc đức của nàng, cớ sao lại từ chối.

Ta có gì thua kém tên tiểu bạch kiểm kia chứ.

"
Phương Tiêu Chính cũng không còn giữ vẻ chính chính đường đường như trước, bộc lộ thân thế cũng khiến hắn tự cao hơn, nhân tài Thiên Long Bảng, nằm trong năm mươi nhân tài ưu tú nhất vạn giới, chỉ cần nghe là biết lợi hại cỡ nào.

Cổ Nguyệt Hi lại không thèm quan tâm, nàng hai mắt trừng to nhìn vào Cổ Triết, trong giọng tràn ngập phẫn uất.
" Phụ hoàng giao lại cơ nghiệp cho hoàng huynh.

Không ngờ hoàng huynh lại dâng nó cho người ngoài.

"
" Câm miệng.

Tất cả là do ngươi không chịu đồng ý Phương công tử, dẫn đến việc chúng ta không chỉ mất đi một đồng minh mà còn thêm một kẻ thù… "
Cổ Triết dữ tợn gằn lên, hắn đối với Cổ Nguyệt Hi một chút tình thân cũng không còn quan tâm, bây giờ hắn chỉ quan tâm làm sao để củng cố quyền lực.


Cổ Nguyệt Hi ngây phỗng, nàng tốn thời gian vì hoàng huynh giữ vững giang sơn đổi lại là lời oán trách đầy lạnh lùng của hắn.
Tâm của nàng đã lạnh, nàng tự hỏi mẫu thân nàng liệu có hiểu, hay cũng u mê như nàng, chỉ vì một vài quy tắc cổ hủ mà bó buộc mình.

" Cổ Triết, ngươi muốn đem muội muội ngươi làm công cụ củng cố quyền lực… "
Dạ Khinh Ưu nhạt cười, ánh mắt hắn có chút lạnh nhưng đủ dọa sợ Cổ Triết, gã hơi lùi lại lấy chút bình tĩnh, nhìn thấy Phương Tiêu Chính ở bên cạnh liền an tâm, chỉ tay vào Dạ Khinh Ưu.
" Thế thì thế nào, sinh ra tại hoàng tộc… Tất cả chỉ là công cụ để giữ vững giang sơn.

Ta chính là Thiên Hoàng, bất cứ người nào, vật nào trong Thái Vân Quốc đều là đồ của ta.

Ta muốn làm gì chẳng được.

"
Cổ Triết càng nói càng thể hiện độ điên của mình, hắn giang rộng hai tay, nhìn lên trời cười ha hả, càng nói lại càng khiến Cổ Nguyệt Hi tức giận.
" Cổ Triết, trong mắt ngươi không có tình thân sao… "
" Tình thân? Trên cái thế giới này làm gì có tình thân, đặc biệt trong hoàng tộc… Ngay cả phụ hoàng cũng vậy, hắn cũng chỉ coi chúng ta là công cụ để giữ vững ngôi báu.

Cũng may hắn sống không lâu, vậy mà bị ta độc chết.

"
Cổ Triết cười càng điên cuồng, để cho Cổ Nguyệt Hi vẻ mặt trắng bệch, run rẩy nhìn hắn.
" Là ngươi hại chết phụ hoàng… "
" Đúng thì thế nào, lão già đó ta không ra tay thì Tam đệ cũng ra tay… Nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi mất cũng dính dáng đến hắn.

"
Cổ Triết lộ ra vẻ âm trầm, trông không còn giống một vị hoàng tử anh mẫn nữa, chỉ trông giống một tên điên.

Cổ Nguyệt Hi lắc đầu không tin, đúng lúc này Dạ Khinh Ưu ôm nàng nhảy lùi ra, đồng thời ngay vị trí nàng đứng một Kim Long hình ý ẩn hiện đánh cả một vùng thành cái hố sâu chục trượng.
Nhìn qua hóa ra Cổ Triết nhìn thấy nàng ngẩn ngơ liền vung Kim Long Chưởng đánh lén nhưng bất thành.

Cổ Nguyệt Hi từ trong bần thần tỉnh lại, nàng tức giận nắm chặt Nguyệt Thương, một cỗ hạo nhiên chi khí bùng nổ, khí thế mãnh liệt so sánh với Long Triết không mạnh mẽ hơn lại tinh thuần hơn nhiều.

Do nàng còn nhỏ tuổi nên tu vi có hạn, cộng với tài nguyên được cấp không nhiều, nếu không thì nàng đã sớm đạt đến Thiên Huyền.
" Từ nay ta không có một vị hoàng huynh như ngươi… "
Cổ Nguyệt Hi luân chuyển Cổ Luân Thương, khí thế mạnh mẽ bàng bạc như cơn sóng lớn, sức mạnh tập trung tại đầu mũi thương mang theo sát khí lạnh lẽo, vừa gia tăng tốc độ vừa mang theo công kích mạnh mẽ.

Dù Cổ Triết tu vi đột phá Thiên Huyền Nhất Giai cũng tránh không được, hai tay hóa hình một chưởng kim sắc tung ra, một ánh kim long nhạt nhòa tuôn trào.
Cả hai cùng va chạm…

Cổ Triết bị đẩy lùi ra vài trượng, chân trượt trên nền đất, mà Cổ Nguyệt Hi thì bay ra sau, được Dạ Khinh Ưu đỡ lấy.

" Không thể nào, ta rõ ràng cao hơn ngươi một đại cảnh giới… Làm sao có thể! "
Cổ Triết không ngờ Cổ Nguyệt Hi có thể đỡ được Kim Long Chưởng của hắn, mặc dù hắn không tung hết sức.

Cổ Nguyệt Hi khinh thường cùng hắn nói chuyện, không nói một lời, thân thể lại đứng vững, nén nội thương, mái tóc nàng tán loạn nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp.
" Tạm thời tặng nàng… "
Dạ Khinh Ưu lý thú từng chút quan sát nữ nhân không chỉ xinh đẹp còn tài giỏi này, trong mắt hiện lên tia chiếm hữu, lấy ra từ trong người một viên đan dược màu xanh tinh xảo.
" Cái này là… ? "
Cổ Nguyệt Hi mặc dù kiến thức rộng rãi nhưng vẫn nhìn không biết đan dược này là loại nào, Phương Tiêu Chính thì hai mắt mở to, run rẩy.
" Thanh Huyền Đan, vậy mà tiểu bạch kiểm nhà ngươi lại có loại đan dược quý hiếm này… "
Phương Tiêu Chính không ngạc nhiên mới lạ, đây chính là đan dược ngũ cấp thuộc hàng thượng phẩm, công dụng chính là đột phá một giai Thiên Huyền mà không để lại một chút bình chướng.

Nếu có thể sở hữu Thanh Huyền Đan này thì hắn lập tức có thể đột phá đến Thiên Huyền Cửu Giai mà không cần phải khổ sở chu du tìm cách đột phá tầng bình chướng cuối cùng này.
" Vị bạn hữu này, có thể giao cho ta viên Thanh Huyền Đan này… "
" Câm mồm.

"
Dạ Khinh Ưu không một chút khách sáo quay qua nói hai chữ làm cho Phương Tiêu Chính toàn thân run lên.

Còn định giáo huấn Dạ Khinh Ưu một bài học liền bình tĩnh lại, hắn chỉ sợ thiếu niên này chính là Thánh Y trên Thánh Y Bảng.

Chỉ cần lỡ tay giết một người trên Thánh Y Bảng thì sẽ dẫn đến hàng trăm thế lực trả thù, đó là việc ngu ngốc.
Thấy Phương Tiêu Chính không nói nữa, Cổ Triết có điểm lạ, nhưng hắn càng nôn nóng khi thấy Cổ Nguyệt Hi đã nuốt Thanh Huyền Đan.

Vừa mới nuốt vào người, một luồng đạo nguyên trọn vẹn lan tỏa toàn thân.


Cổ Nguyệt Hi có thể cảm giác được bình chướng kẹt bấy lâu được đột phá, nàng trực tiếp luyện hóa cỗ đạo nguyên kia.
" Không được để nàng ta đột phá… "
Cổ Triết hét lên, toàn bộ binh lính đều nghe lệnh mà tiến lên, Dạ Khinh Ưu đứng lên phía trước, hắn ve vẩy một thanh kiếm đã bị gãy đi một nửa lưỡi kiếm nhưng vẫn được hắn sử dụng.
" Đừng cản trở nữ nhân của ta… Không chết.

"
Thoáng nhìn một cái, trong thiên binh vạn mã một nam tử cầm một thanh kiếm gãy đại chiến hơn hàng vạn quân binh, máu tươi chảy thành sông, mùi huyết tinh lan tỏa trong không khí.
Một mình hắn cản bước hơn vạn quân không cho ai đến gần Cổ Nguyệt Hi.

Phương Tiêu Chính nhìn có điểm run sợ, hắn không ngờ thiếu niên này lại lợi hại như vậy, thầm suy đoán kẻ này có phải cũng giống hắn, là tu sĩ vị diện cấp cao đi xuống những vị diện cấp thấp này rèn luyện.

Ngay cả là hắn cũng không thể nhẹ nhàng, uyển chuyển như vậy, người khác nhìn còn tưởng Dạ Khinh Ưu còn đang chật vật chống đỡ, nhưng hắn sao không nhìn ra Dạ Khinh Ưu từ nãy đến giờ một chút đạo nguyên cũng không vận dụng.
Đơn giản là chỉ bằng thể chất và công pháp mà thành, loại yêu nghiệt này thậm chí có thể là người trên Đại Thần Bảng.

Lại nói loại đan dược quý hiếm như Thanh Huyền Đan đâu phải ai cũng dễ dàng đem ra được, trừ khi tên tiểu bạch kiểm kia là Thánh Y hoặc có chỗ dựa cực lớn.

Càng nghĩ Phương Tiêu Chính càng nhận ra Dạ Khinh Ưu không thể chọc, hắn cũng hiểu giờ muốn kết giao cũng đã muộn, liền sáng suốt lựa chọn rời đi, ít nhất không để mối thù trở nên nặng thêm.
Thấy Phương Tiêu Chính bỏ chạy, Cổ Triết có điểm không hiểu.

Nhưng hiện tại không có khả năng dừng lại, hắn liên tục chỉ huy người vây giết Dạ Khinh Ưu, bản thân hắn cũng không dám đứng nhìn nữa.