Bên trong phòng khách Mộc Lan đang ngồi trò chuyện với Ác Quỷ Máu, dáng vẻ nàng yêu kiều nụ cười như hoa nở.
Còn Ác Quỷ Máu thì đang thao thao chém gió, quơ tay múa chân kể lại quá trình chém giết Hải Thú.
"Để ta nói nàng nghe, cái tên cá mập trắng kia mặc dù mới thi triển cấm thuật xong nhưng cũng không phải đèn cạn dầu."
"Ta khi đó thấy hắn định ôm lấy nàng, ta liền nhảy luôn từ trên phi chu xuống, quyết không để cho hắn mạo phạm nàng."
"Nhưng lúc đó tiểu nữ đang đánh với Ô Quy cơ mà? Công tử nhìn nhầm rồi chăng?" - Mộc Lan cười khúc khích hỏi.
"Không nhầm! Cái tên Bạch Sa kia ta hiểu rất rõ, hắn ta thấy nàng xinh đẹp nhất nên mới nhắm nàng ra tay."
"Tình thế lúc đó rất nguy hiểm, Bạch Sa thấy ta xuất hiện liền chĩa ngọn thương đánh tới, năm tên Hải Vương cũng nhào lên."
"Ta liền tế ra Huyết Ma Kiếm, điều khiển nó lượn quanh một vòng, dùng góc độ hiểm hóc chém mạnh vào vai tên Hải Hoàng." - Ác Quỷ Máu vung tay chém mạnh về phía trước.
"Mấy tên Hải Vương kia thấy thủ lĩnh bị đánh liền nhào đến vây công ta, hải khí trong tay chúng quỷ dị vô cùng.

Lại nói nan quyền khó địch tứ thủ, mà ta lại bị cả sáu tên vây công."
"Ta lúc đó hết lách qua trái lại luồn qua phải, vừa né tránh vừa tấn công bọn chúng.

Cuối cùng ta thi triển một cái siêu cấp bí thuật, dùng một kiếm chém chết toàn bộ bọn chúng." - Ác Quỷ Máu thao thao bất tuyệt, chém gió trôi chảy vô cùng, kể tường tận chi tiết mọi thứ y như thật.
Mộc Lan ngồi nghe đến là mê say, trong mắt hiện lên một tia ái mộ.
"Công tử, lúc đó ngài sử dụng bí thuật gì vậy? Tiểu nữ đã hơn bốn vạn năm mà chưa từng nghe có bí thuật gì có thể miểu sát tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong." - Mộc Lan tò mò hỏi.
Nàng mặc dù ngất đi nhưng cũng không lâu, nhiều nhất là hơn một canh giờ.


Nhưng Ác Quỷ Máu lại đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, đồng thời cứu nàng tỉnh lại thì thần thông hắn sử dụng chắc chắn không phải tầm thường.
"À! Nó tên là...!Tên là..." - Ác Quỷ Máu ấp úng, nó không giỏi việc đặt tên cho lắm.
Đặc điểm của ma quỷ là gọi mọi thứ bằng điểm đặc biệt nhất của chúng.

Mà cái thần thông kia nếu không có thật thì biết gọi kiểu gì bây giờ.
"Hứ! Gọi là Đại Phong Trảm Thiên Kiếm!" - Long Nữ ở bên cạnh lên tiếng.
"Ha ha! Nó đúng là gọi như vậy, Đại Phong Trảm Thiên Kiếm, tên rất hay đúng không?" - Ác Quỷ Máu đành cười trừ, khẽ thúc vào cánh tay Long Nữ một cái.
"Sắc quỷ đúng là sắc quỷ! Nể tình chàng hôm nay! Thi Thi chúng ta đi thôi, không ở lại làm đá cản đường nữa." - Long Nữ liếc sắc quỷ một cái, dẫn Thi Thi đi ra khỏi phòng.
Mộc Lan nhìn hai nữ rời đi, trong mắt hiện lên một tia lo ngại.
"Công tử, người không cản hai vị cô nương sao? Long Nữ cô nương hình như giận rồi?"
"Long Nữ không giận đâu, chuyện bình thường giữa bọn ta ấy mà.

Cô ấy chỉ trở về phòng ngủ thôi."
"Nàng uống với ta một ly, ta có chuyện riêng muốn nói với nàng." - Ác Quỷ Máu vui vẻ cười nói, đưa đến trước mặt Mộc Lan một tách hồng trà.
Cô nàng mỉm cười tiếp lấy, cũng không suy nghĩ nhiều uống một ngụm nhỏ, hoàn toàn không biết Ác Quỷ Máu đã đánh tráo chiếc ly của nàng với của nó.
"Ưm...!Trà hôm nay hình như ngọt hơn bình thường.

Công tử không phải là đã bỏ cái gì vô đó chứ?" - Mộc Lan cười khúc khích nói đùa.
"Hắc, chỉ là một loại dược liệu đặc thù giúp ôn dưỡng linh lực.

Nàng thử vận chuyển linh khí sẽ thấy linh lực thông thuận hơn nhiều."
Mộc Lan thử làm theo, quả nhiên linh lực trong người thông thuận trôi chảy, giống như vừa uống linh đan diệu dược.
"Đa tạ công tử...!Không biết vừa nãy công tử nói có chuyện quan trọng là chuyện gì?" - Mộc Lan gương mặt ửng đỏ, cũng không biết là do dược hiệu hay tâm tình vui vẻ.
Ác Quỷ Máu rời khỏi ghế chậm rãi bước lại gần Mộc Lan, nó vòng tay ôm lấy eo nàng, gương mặt kề sát vào mặt mỹ nhân.
"Công tử! Người muốn làm gì?" - Mộc Lan giật thót, muốn đẩy sắc quỷ ra nhưng không thể.
Đôi môi của nàng đã bị sắc quỷ chiếm lấy, ôn nhu hương nhuyễn ngọt ngào trong miệng bị Ác Quỷ Máu hút từng chút một.

Bản thể của nàng là Mộc Linh Tộc do hoa lan biến ảo mà thành, vậy nên từ trên người Mộc Lan tỏa ra mùi hương thơm ngát.
"Công tử! Đừng làm như vậy! Thiếp không phải là loại nữ nhân dễ dãi!" - Mộc Lan cố gắng chống cự, vừa thở hổn hển vừa nói.
"Xin người chớ khinh bạc!"
Trong mắt nàng hiện lên một tia giận hờn, oán trách nhìn sắc quỷ.
"Hắc hắc, ta rõ ràng là đang yêu thương nàng chứ đâu phải khinh bạc." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười háo sắc, một tay ôm chặt Mộc Lan, một tay cởi bỏ cúc áo của nàng.
Bàn tay sói len lỏi vào trong áo yếm, xoa nắn hai quả đào tiên chín mọng.
Lúc này gương mặt Mộc Lan đỏ bừng, cô nàng hít sâu một hơi để lấy sức, cánh tay nàng vung lên tát mạnh vào mặt sắc quỷ.

"Vô sỉ! Ta đã nói là đừng cơ mà! Nếu ngươi còn cố tình lấn tới thì đừng trách ta trở mặt!" - Âm thanh của nàng cương quyết vô cùng, hướng sắc quỷ hung hăng nói.
Gương mặt Ác Quỷ Máu đỏ bừng, in hằn năm ngón tay của mỹ nhân.

Nó ngây ra một lúc, hai con mắt săm soi nhìn cho thật kỹ nữ nhân trước mặt.
"Mộc Lan thân yêu, không phải là Tam Nương sai nàng đến hầu hạ ta sao?"
"Nói bậy! Sao cô cô lại bảo ta làm chuyện đó được? Ta xem ngươi là khách quý, ân cần tiếp đãi ngươi."
"Không ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi! Thực khiến người ta khinh bỉ!" - Mộc Lan bĩu môi xem thường, bàn tay nhỏ cố gắng tránh khỏi cái ôm của sắc quỷ, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra được.
"Ngươi...!Ngươi còn không chịu buông? Có phải là muốn ta la lên đúng không?" - Cô nàng tức giận nói.
"Hắc hắc, chuyện đã đến nước này ta cũng không có gì để nói, chúng ta tiếp tục."
"Tiếp tục cái gì?" - Mộc Lan nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là tiếp tục ăn nàng, hoa thơm dâng đến miệng, ta còn có thể buông tha cho nàng sao?" - Trong mắt Ác Quỷ Máu lóe lên huyết quang thi triển mê hồn thuật.
Mộc Lan chỉ thấy đầu óc bỗng trở nên nặng trĩu mịt mờ, thân thể không còn chút sức kháng cự.
"Mộc Lan thân yêu, nếu không phải Tam Nương sai nàng đến.

Vậy nàng chủ động tiếp cận ta là vì lý do gì? Vì thích ta hay có nguyên nhân nào khác?" - Âm thanh từ miệng Ác Quỷ Máu quỷ dị vô cùng, vặn xoắn như con sâu chui vào tai.
"Thích...!Thích ngươi..." - Mộc Lan trả lời trong vô thức, thân thể mềm mại của nàng bị Ác Quỷ Máu ôm chặt.
"À, vậy sao vừa nãy nàng còn chống cự?" - Ác Quỷ Máu lại hỏi tiếp.
"Sợ bị...!Ngươi...!Xem thường...!Nữ nhân dễ dãi...!Không tốt..." - Gương mặt của Mộc Lan giống như trái chín, yếu ớt trả lời từng chữ một.
Nàng bởi vì tác dụng của dược vật khiến toàn thân nóng lên, trong lòng như có lửa thiêu đốt.
"Tốt, vậy ta sẽ không xem thường nàng.

Sau này nàng sẽ là nữ nhân của ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng.

Mỗi khi nàng gặp nguy hiểm thì ta sẽ xuất hiện để bảo vệ nàng." - Ác Quỷ Máu hạ thấp giọng ôn nhu nói, khẽ vuốt ve gương mặt của Mộc Lan.
Âm thanh của nó giống như mang theo ma lực thần kỳ, khiến tâm trạng của mỹ nhân dịu xuống.
"Giống như hôm nay sao? Chàng sẽ cứu thiếp từ trong biển sâu?" - Mộc Lan yếu ớt hỏi, nhớ lại cơn ác mộng nàng chìm trong biển nước tăm tối thì Ác Quỷ Máu đưa tay kéo nàng lên.
"Đúng vậy! Chỉ cần nàng trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn cả đời." - Ác Quỷ Máu nhỏ giọng nói, rù rì rủ rỉ thì thầm bên tai.
Mộc Lan nhanh chóng bị những lời nói ôn nhu ngọt ngào kia lừa gạt, thần sắc trở nên bình thản.
Sắc quỷ liền ngậm lấy môi của nàng, tiếp tục thưởng thức mật hoa thơm ngọt.
"Hắc hắc! Lần này thật may mắn, vừa thu thập được máu tươi, vừa ăn được mỹ nữ, xem ra hai lần trước chỉ là trùng hợp, thế gian này làm gì có ai ám toán ta được." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nghĩ thầm trong đầu, bàn tay sói vuốt ve thân thể mềm mại, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Chỉ là nó cười chưa được bao lâu thì phía bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Mộc Lan tỷ tỷ! Mộc Lan tỷ tỷ!" - Âm thanh lo lắng của Bách Hoa vang lên, bàn tay đập lên cửa gỗ kêu bành bành.
"Mẹ nó! Nha đầu này hết chuyện làm rồi hay sao? Lại chạy đến phá đám?" - Sắc mặt Ác Quỷ Máu bỗng biến thành màu đen, tức đến trợn cả mắt.
"Là tiểu môn chủ, công tử chàng mau buông thiếp ra, nếu để muội ấy nhìn thấy thì không hay đâu." - Mộc Lan cũng bị tiếng gõ cửa lay tỉnh, vội vàng kéo tay Ác Quỷ Máu ra khỏi người mình.
"Hừ! Mặc kệ cô ta đi! Chúng ta xem như không nghe thấy là được!"

Ác Quỷ Máu tâm tình chuyển biến xấu, nó vung tay tạo ra ma trận máu bao bọc gian phòng.
"Công tử, chàng để thiếp ra xem.

Bách Hoa nhất định là có chuyện quan trọng, đợi sự tình xong xuôi thiếp sẽ quay lại." - Mộc Lan liền uyển chuyển thuyết phục.
"Hừ! Chuyện quan trọng thì cũng có Tam Nương lo, nàng chỉ là một cái trưởng lão bình thường, cần gì phải quan tâm mấy thứ này." - Ác Quỷ Máu lại hừ lạnh.
Phía bên ngoài Bách Hoa đập cửa rầm rầm, trong lòng vừa lo vừa sợ.
"Mộc lan tỷ tỷ! Tam nương xảy ra chuyện rồi, tỷ có đan dược thì mau đi cứu người." - Bách Hoa hét lớn thêm một lần nữa.
Lần này sắc mặt Mộc Lan kịch biến, Ác Quỷ Máu cũng biết không phải lúc đùa giỡn nên đành buông nàng ra.

Cả hai chỉnh sửa lại y phục trên người rồi chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa hé mở thì đã thấy Bách Hoa khóc nức nở, gương mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt.
"Tiểu môn chủ, tam nương xảy ra chuyện gì?" - Mộc Lan lo lắng hỏi.
"Muội không biết! A di đang ngồi nói chuyện với muội thì đột nhiên ngất xỉu.

Cam Vũ tỷ tỷ nói là vết thương cũ tái phát."
"Tỷ có đan dược chữa thương không? Mau đến cứu a di đi!" - Bách Hoa cầm lấy tay Mộc Lan hỏi.
"Muội không phải là có rất nhiều đan dược hay sao? Vì sao không lấy ra cứu tam nương? Viên Bích Huyết Hồi Xuân Đan bữa trước ta đã sử dụng, hiện tại đã không còn."
"Muội có lấy ra, nhưng Lộ Linh tỷ tỷ nói đan dược của muội không dùng được? Bây giờ chỉ còn trông chờ vào tỷ, nếu tỷ cũng không có thì a di chết mất." - Bách Hoa nghe vậy liền bù lu bù loa lên, hai hàng nước mắt rơi lã chã.
"Được rồi! Được rồi! Không phải là vết thương cũ thôi sao? Để ta đi cứu dì của hai người.

Không cần phải khóc lóc thảm thương như vậy đâu." - Ác Quỷ Máu nhịn không được liền lên tiếng.
Lời vừa nói ra thì Bách Hoa ngước sang nhìn, trong ánh mắt lại lóe lên một tia hy vọng.
"Ngươi nói thật chứ? Ngươi có thể cứu được a di?" - Bách Hoa vui mừng hỏi.
"Hắc hắc...!Đương nhiên là có thể.

Đừng nói là vết thương cũ tái phát, ngay cả người vừa mới chết ta cũng có thể làm cho sống lại, miễn là linh hồn chưa bị tan biến là được."
"Nhưng ta không cứu người miễn phí đâu, ta có một cái yêu cầu nho nhỏ, chờ sau khi cứu tỉnh Tam Nương xong thì mới nói."
"Yêu cầu gì cũng được, ngươi mau cứu a di đi, dì ấy sắp không xong rồi." - Bách Hoa trong lòng vô cùng nôn nóng, kéo tay Ác Quỷ Máu đi theo nàng.