Trương Quang Bảo nhấc tay lên gõ lên đầu Lý Đức một cái: “Mẹ nó cậu đừng có nói bậy, trưa nay bọn tôi còn ăn chung đấy.

Phải rồi, cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Dường như Lý Đức không rõ Trương Quang Bảo đang hỏi chuyện gì, quay đầu nhìn anh: “Chuẩn bị cái gì đến đâu?”
“Mẹ nó chẳng phải là nói nhảm à? Tôi còn có thể hỏi cậu cái gì nữa hả? Đương nhiên là chuyện công việc đó!”
Lý Đức không trả lời ngay mà hít mạnh một ngụm khói thuốc, nhìn vòng khói đang bốc lên cao, khẽ nói: “Lăn lộn thôi, làm được cái gì thì làm cái đó, nếu như không thì ông đây về lại thị trấn bán lề đường.”
Trương Quang Bảo đập anh ta một cái, cười mắng: “Đệt, tới nông nỗi ấy sao?”
Lý Đức lắc đầu, trông hơi chán nản, anh ta thở dài rồi nói với Trương Quang Bảo: “Tôi nói thật đó, lúc trước, các anh em còn tưởng là sinh viên thì quý lắm, đều nghĩ rằng sau này ra trường không làm giám đốc thì cũng làm quản lý, hôm đó nghe mấy lời cậu nói trên lớp, tôi cũng lên mạng để ý tin tức, mẹ nó hôm nay xui thật sự, sinh viên mở rộng tuyển sinh trong mấy năm đều đổ dồn vào năm nay tốt nghiệp.

Hơn bốn trăm vạn lận đó, người anh em, hơn bốn trăm vạn đó!”
Đưa lên bốn ngón tay huơ huơ trước mặt Trương Quang Bảo, như là sợ Trương Quang Bảo không hiểu hơn bốn trăm vạn là khái niệm gì.

Trương Quang Bảo gạt tay anh ta ra, cười nói: “Tôi biết là hơn bốn trăm vạn, vậy thì có làm sao đâu?”
Lý Đức lắc đầu, vô lực nói: “Mẹ nó tôi xem như đã nhìn rõ rồi, lừa chúng ta vào đại học là để lấy mấy vạn tiền học phí của chúng ta.

Chỉ đợi đến một khi tốt nghiệp là đuổi chúng ta ra khỏi cửa, tối hôm qua tôi gặp một đàn anh đã tốt nghiệp trên diễn đàn, cậu đoán xem anh ta nói thế nào, khoá tốt nghiệp của bọn họ, tỷ lệ người có việc làm không đến 20%! Mẹ nó, vậy mà giáo viên hướng dẫn nghề nghiệp còn ở đó thổi phồng, nói cái gì mà tỷ lệ có việc làm đạt trên 80%, đệt, cậu đợi mà xem, kịch hay còn ở phía sau đấy.”
“Vậy thì thế nào?” Trương Quang Bảo vẫn hỏi câu này.
Lý Đức nhíu mày, như là không nhịn được nữa: “Tôi nói này Quang Bảo à, cậu vẫn chưa hiểu có phải không? Khoá của bọn họ tỷ lệ có việc là chưa tới 20%, khoá của chúng ta chắc chắn sẽ ít hơn nữa.

Cả khoa có tới mấy trăm người đó, tôi đoán khoảng mấy chục người sẽ được trường học giữ lại.

Những người còn lại thì phải làm sao đây?”
Trương Quang Bảo mỉm cười, nói một cách hời hợt: “Tôi đã biết từ lâu rồi, mọi chuyện đừng nên bi quan quá.

Ông trời không tuyệt đường con người, không thể ở lại trường làm việc thì chúng ta tự mình ra ngoài kiếm, cả Trung Quốc lớn đến thế, lẽ nào chẳng có chỗ nào chứa được chúng ta sao?”
Lý Đức quay đầu nhìn Trương Quang Bảo, trên mặt anh nở nụ cười tự tin, nhàn nhã hút thuốc, ngẩng đầu nhìn cảnh trời xanh mây trắng.

Trên đời có lẽ chẳng có mấy ai nghĩ thoáng được như tên này.

Trong trí nhớ, dường như chẳng có gì làm khó được anh, bất kể là gặp phải chuyện gì, anh cũng như thế này.
Lý Đức bật cười tự giễu, nói: “Haiz, Quang Bảo, nói thật, nếu như chúng ta không ở Thành Đô được nữa, cậu có dự định gì không?”
“Nơi này ta không ở được, sẽ có nơi khác cho ta, trời đất rộng lớn, bốn biển là nhà, ha ha…”
Lý Đức không hỏi gì nữa, mình không phải Trương Quang Bảo, mãi mãi không thể suy nghĩ được như anh, anh có thể nghĩ thoáng mọi chuyện, mình lại không thể.

Mắt thấy sắp đến lúc tốt nghiệp, tình hình không mấy khả quan, mình thật sự rất sốt ruột.

Nhưng Trương Quang Bảo cứ như chẳng có chuyện gì to tát cả, mình không tin, kiểu người như anh có thể làm ở tiệm net cả đời được sao?
Từ khi học lớp mười, Trương Quang Bảo anh đã từng nhận thua khi nào đâu? Trước giờ Trương Quang Bảo luôn mạnh hơn người khác, chuyện mà người khác làm được, anh phải làm được, chuyện mà người khác không làm được, anh cũng phải làm bằng được.

Kiểu người như thế hẳn là một lãnh đạo trời sinh.
“Quang Bảo, tôi thấy tôi không ở Thành Đô được rồi, cuối tháng tôi không đi nữa, đợi làm xong đồ án tốt nghiệp, tôi sẽ đến vùng ven biển, nếu làm nên sự nghiệp là do tốt số, nếu không được thì đành chịu thôi.

Đến lúc đó, anh em xin ăn đến nhà cậu, cậu phải rộng rãi chút đó, phải đem cơm thừa canh cặn gì đó cho anh em mấy chén lớn đấy.” Lời nói này của Lý Đức nghe như đang đù, lại giống như hơi lạc lõng.
Trương Quang Bảo quay đầu đánh giá anh ta, vươn tay ôm lấy bờ vai của anh ta than thở: “Người anh em, đừng nói mấy lời chán nản như thế, anh em chúng ta từ khi nào mà phân trên dưới như thế? Cho bản thân chút lòng tin đi, chúng ta không thể kém hơn người khác, dù cho sau khi ra trường có gặp phải trở ngại hay khó khăn gì, mọi người cùng kéo nhau vượt qua chẳng phải là được rồi hay sao? Anh em, là cả đời.”
Câu này, Lý Đức không nhớ, nhưng Trương Quang Bảo trước giờ chưa từng quên.
Dường như chú Trần đã nghĩ thông rồi, nghe theo kiến nghị từ Trương Quang Bảo, mua một lô máy tính mới có cấu hình cao từ Digital Plaza, sử dụng chung với những máy tính đã có, tính tiền riêng.

Bắt đầu từ lúc mua máy mới về, Trương Quang Bảo bận chạy thử, cài hệ thống, lắp đặt phần mềm, sau một thời gian rảnh rỗi lại bắt đầu bận đến tối tăm mặt mũi.
Hai ngày gần đây đều bận từ sáng tới tối, chuyện đầu tiên làm khi trở về trường là đi ngủ, những chuyện khác không muốn nghĩ tới.

Dường như Dương Ngân Hạ giận thật rồi, hai ngày nay không thấy bóng người đâu.

Lúc đầu Trương Quang Bảo định gọi điện thoại cho cô, nhưng sau đó đã dẹp suy nghĩ này.

Nếu như tức giận vì chuyện nhỏ như vậy thì cô không phải Dương Ngân Hạ.

Trong ấn tượng của Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ vẫn luôn là một cô gái đoan trang, rộng lượng và hiểu ý người khác, mình trước giờ chưa từng có mâu thuẫn gì với cô, dù cho là chuyện lần trước cũng là lần đầu.

Anh tin rằng chị Dương tuyệt đối tin tưởng mình.

Dù cho trong lòng có không vui thì cô cũng sẽ nghĩ thông, sẽ chủ động đến tìm mình.
Trương Quang Bảo vẫn giữ suy nghĩ này, nhưng đã ba ngày trôi qua, Dương Ngân Hạ vẫn không thấy bóng dáng, Trương Quang Bảo không khỏi cuống lên.
Hôm nay đi làm, Trương Quang Bảo vốn định tìm Tiểu Mã trò chuyện, tên này trò chuyện rất hợp với mình, nhưng Tiểu Mã lại không online.

Nhớ rằng mấy ngày trước anh ta có nói, có ca sĩ trong công ty sắp ra album nên có thể sẽ khá bận.

Có lẽ không có thời gian lên mạng rồi.
Nhìn màn hình trong nhàm chán, anh tùy tiện mở trang web, vào diễn đàn của mình trên Baidu, các cư dân mạng vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng Trương Quang Bảo vẫn không khơi dậy nổi hứng thú.

Sao đột nhiên cảm thấy buồn chán và phiền lòng thế này? Trương Quang Bảo đang suy nghĩ vấn đề này.
Vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng mới nhận ra nguồn gốc của vấn đề nằm ở đâu, chị Dương.
Phải rồi, đã ba ngày không gặp cô rồi, hình như mình đột nhiên thiếu đi một thứ gì đó, trước đây mỗi ngày đi làm, cô đều đứng ở cổng trường đợi, bao lần, chỉ cần nhìn thấy bóng hình của cô ở cổng trường, bản thân sẽ đột nhiên vui vẻ lên, nhưng bây giờ, mấy lần đi đến cổng trường cũng không nhìn thấy hình bóng của cô, lẽ nào, cô thật sự nổi giận rồi sao?
Nhưng mình đâu có làm gì sai, có cần xin lỗi cô không? Cô gái này không thể quá quen, quen rồi lại xảy ra chuyện.

Uh, đúng, kiên trì đến cùng, xem ai không chịu nổi trước.
Thế nhưng, cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách, ba ngày rồi, ai cũng nói một ngày không gặp như cách ba thu, đã ba năm rồi, có thể không sốt ruột được sao? Không được, phải gọi điện thoại qua, dù không xin lỗi, cũng phải hỏi xem rốt cuộc là thế nào.
Anh lấy điện thoại ra, đang định gọi đi thì thấy chú Trần dẫn một người trẻ tuổi đi tới.
“Tiểu Trương, đến đây, giới thiệu với con, đây là Trần Lĩnh Liêm, là cháu nhà chú, từ nay sẽ làm việc ở đây.

Gần đây trong nhà chú có chuyện, chắc sẽ không đến quán net được, Trần Lĩnh Liêm canh ban ngày, Đường Khánh Minh canh ban đêm, cháu dành chút thời gian để hỗ trợ quán net.

Lúc rảnh cháu cũng có thể dạy tên nhóc này, nha.” Chú Trần vỗ vai người trẻ tuổi kia giới thiệu.
Trương Quang Bảo đánh giá tên nhóc này, đoán chừng không đến hai mươi, tóc dài, còn nhuộm vàng, đeo khuyên tai bên tai trái, thời tiết bây giờ đã bắt đầu trở lạnh, thế mà cậu ta chỉ mặc một cái áo sơ mi hoa và quần jean.

Anh lịch sự vươn tay ra, tên nhóc này liếc nhìn Trương Quang Bảo một cái rồi mới ra vẻ thản nhiên vươn tay ra nắm lấy.
Chú Trần bảo cậu ta gọi Trương Quang Bảo là anh Trương, cậu ta lại không chịu nói một lời.
“Đúng rồi, Tiểu Trương, sau này con lên căn phòng trên lầu mà lên mạng, lúc có chuyện thì bảo bọn nó lên gọi con.”
Trương Quang Bảo thầm vui vẻ trong lòng, người trong quán net quá đông, quá hỗn tạp, có lúc thật sự rất khó để bĩnh tĩnh lại.

Lần này tốt rồi.

Một mình một phòng, không ai làm phiền được.
Chiều hôm đó, chú Trần giao toàn quyền quán net cho Trương Quang Bảo, còn mình thì về nhà, về phần trong nhà xảy ra chuyện gì thì ông ấy không nói.

Trương Quang Bảo dọn máy quản lý mạng chuyên dụng lên lầu, đóng cửa phòng, một mình yên tĩnh ở bên trong, vô cùng thoải mái.
Mở QQ xem, đám bạn trên mạng thường ngày đều không online, muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.

Đang lúc nhàm chán cùng cực, QQ hiện lên có một người online.

Lúc đầu Trương Quang Bảo còn hơi sửng sốt, thẳng đến khi người nọ gửi tin nhắn đến thì anh mới lấy lại tinh thần.
Là Trương Ngọc Tâm, lời mở đầu của cô ta rất thú vị: Ở trước mắt phải biết trân trọng, đừng để mất đi rồi mới biết hối hận.
Trương Quang Bảo chẳng hiểu ra sao, cô đây là đang nói tôi với chị Dương hay là đang nói tôi với cô đấy?
“Sao nào? Trương Quang Bảo, gần đây sống tốt chứ?” Trương Ngọc Tâm hỏi.
Đây là lần đầu tiên nghe cô ta gọi cả họ lẫn tên của mình sau nhiều năm như vậy, thông thường, một người thân quen gọi cả họ tên của bạn mà không gọi biệt danh thì chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Cảm ơn, tôi sống tốt lắm.” Trương Quang Bảo trả lời.
“Ồ, tôi quên mất, anh còn cô đàn chị kia mà, không ở bên cạnh anh à?” Câu nói của Trương Ngọc Tâm khiến Trương Quang Bảo cảm thấy khó chịu, vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta, nhưng cô ta cứ một mực truy hỏi.

Trương Quang Bảo đang phiền lòng vì chuyện này đây, tức thì đáp lại với giọng điệu không tốt mấy: “Liên quan gì tới cô? Cần phải báo cáo với cô à?” Vừa gửi câu này đi, Trương Quang Bảo cảm thấy mình nên lịch sự một chút, mặc dù đã chia tay rồi cũng không nên đối xử với người ta như thế.
“Yo, hỏi chút cũng không được hả? Xem ra anh để ý cái cô đàn chị kia lắm ha.” Ngay sau đó, cô ta lại nói tiếp: “Trương Quang Bảo, anh là người đàn ông duy nhất từ chối tôi, Trương Ngọc Tâm tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin ai, tôi muốn làm lành với anh, vậy mà anh dám từ chối tôi, anh có biết hôm đó trở về tôi đã tức đến mức nào không?”
Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến thì Trương Quang Bảo đã nhớ đến hôm ở trạm xe ấy, anh bị cô ta đập cái túi vô đầu.

Cộng thêm tâm trạng đang buồn bực, nhất thời nổi cáu lên, đáp thẳng lại: “Đáng đời cô!”
Trương Ngọc Tâm không nói gì một lúc, Trương Quang Bảo tưởng rằng cô ta offline rồi, anh đang định đóng QQ thì cô ta bất ngờ phát video qua.

Trương Quang Bảo không để ý đến cô ta, trực tiếp từ chối, nhưng cô ta lại gửi hết lần này đến lần khác.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Trương Quang Bảo phát cáu.
“Không muốn làm gì cả, để anh gặp một người thôi.”
Bấm vào nút “Chấp nhận”, không lâu sau, hình ảnh video của đối phương xuất hiện.

Trương Quang Bảo sửng sốt, rồi lại cảm thấy từng cơn đau đớn trỗi dậy trong lòng.

Thử hỏi đàn ông trên khắp thế gian, nếu như anh nhìn thấy người con gái trước đây của mình ngồi trong lòng của một gã đàn ông khác, trong lòng anh sẽ có cảm giác gì? Nổi điên? Căm phẫn? Đau lòng?
Trên hình, Trương Ngọc Tâm đang ngồi trong lòng của một người đàn ông, người đàn ông kia ôm lấy eo của cô ta, đang mỉm cười nhìn vào camera.

Trương Ngọc Tâm đang đánh chữ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sang người đàn ông.
Trương Quang Bảo sững sờ tại chỗ, ít nhất trong một phút anh không biết bản thân mình muốn làm gì.

Đây là người con gái mà trước đây mình đã yêu sâu đậm, mà bây giờ, cô ta lại ở trong vòng tay của kẻ khác.

Trong lòng Trương Quang Bảo giống như bị tạt một gáo dầu đang sôi sùng sục, chiên lên, hầm lên, dần dần bị chiên tới khô quắt, tàn lụi…
Tay lại không nghe theo sai khiến, rõ ràng là muốn đóng video, lại làm mấy lần cũng không đóng được, hình ảnh khiến trái tim mình đau như dao cắt vẫn hiện lên đó.
“Đây là bạn trai của tôi.” Trương Ngọc Tâm giới thiệu.

Trương Quang Bảo không đáp lại, bây giờ, trong lòng anh chỉ còn một cảm giác, đau, đau như bị dao chém nhiều nhát, đau đến mức muốn gào lên.

Cảm giác này, lúc trước từng cảm nhận được một lần, đó là trong mấy tháng trước, khi chia tay với người con gái trước mắt này.

Hai lần đều bởi vì cô ta, không biết chuyện này có được xem là ý trời hay không.
“Sao không nói gì hết vậy? Bạn trai của tôi còn muốn làm quen với anh đó.” Lời nói của Trương Ngọc Tâm như mũi tên có ngạnh cắm thẳng vào tim của Trương Quang Bảo rồi lại hung hăng rút ra.

Ngồi trước máy tính, Trương Quang Bảo luống cuống chẳng biết phải làm sao.

Bị mấy chục người đuổi chém, anh chưa từng có cảm giác này, bị ép phải rời khỏi nhà, anh cũng chưa từng có cảm giác này, đối mặt với người con gái mà mình từng yêu sâu đậm, Trương Quang Bảo thật sự không biết nên làm thế nào.
Đây là đang ra oai à? Khoe khoang à?
“Thôi bỏ đi, Tâm Tâm, đừng như vậy.” Trương Quang Bảo nghe được tiếng của cậu con trai kia vang lên từ trong loa.

Trương Ngọc Tâm không đáp, vậy truy hỏi vì sao Trương Quang Bảo không nói chuyện.

Trương Quang Bảo ngẩng đầu lên, nhìn cậu con trai kia, rất đẹp trai, trạc tuổi mình, cùng kiểu với Lý Đức, mặt mày đẹp đẽ, môi hồng răng trắng.

Nghe câu nói vừa rồi của anh ta thì hẳn là người hiền lành, Trương Quang Bảo lấy lại bình tĩnh, anh tự nói với mình, không được thất thố như thế, tất cả đều đã trở thành dĩ vãng, không cần quá để ý.
Đang định trả lời Trương Ngọc Tâm thì có người gõ cửa.
“Anh Trương, có người tìm!” Là tiếng của Đường Khánh Minh.

Trương Quang Bảo không để ý, vào lúc này, đến bản thân mình là ai, anh cũng quên mất rồi.
“Anh Trương, có người tìm!” Đường Khánh Minh tiếp tục gõ cửa.
“Nhóc lưu manh! Mở cửa!” Một giọng nữ vang lên, thế mà là Triệu Cảnh.
Mở cửa ra nhìn xem, Đường Khánh Minh đứng bên ngoài, ngơ ngác nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của Trương Quang Bảo, Triệu Cảnh phá cửa đi vào, ném túi lên giường rồi nằm xuống, còn kêu lên: “Aiya, mệt quá…”
“Anh Trương, sao thế?” Đường Khánh Minh thấy sắc mặt của Trương Quang Bảo không đúng lắm thì thân thiết hỏi.

Trương Quang Bảo nghiêng đầu qua, vỗ vai cậu ta: “Không sao, người anh em, đi làm việc đi.” Đường Khánh Minh lại nhìn Trương Quang Bảo mấy lần rồi mới đi.
Trương Quang Bảo không để ý đến Triệu Cảnh, anh trở về chỗ ngồi, chuẩn bị nói mấy câu với bạn trai của Trương Ngọc Tâm.
“Nhóc lưu manh, hồi nãy sao không mở cửa, ở trong này làm gì đó?” Triệu Cảnh phía sau hỏi.

Trương Quang Bảo hoàn toàn không nghe thấy cô ấy đang nói gì, anh đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
“Mới nãy có chút chuyện, ra ngoài một lát.


Ồ, đây là bạn trai của cô à? Đẹp trai đấy, ha ha.” Trương Quang Bảo không ngờ bản thân cũng có lúc giả tạo đến vậy.
“Anh chỉ muốn nói bấy nhiêu đây thôi sao?” Rất rõ ràng, Trương Ngọc Tâm biết rõ đây không phải lời thật lòng của Trương Quang Bảo.

Dù sao cô ta cũng đã ở bên Trương Quang Bảo năm năm, có ra sao cũng sẽ hiểu rõ về anh.
Có lẽ thấy Trương Quang Bảo không trả lời nên Triệu Cảnh bò dậy khỏi giường, đi đến sau lưng Trương Quang Bảo, nhìn xem anh đang làm gì.

Trong video rõ ràng là một đôi người yêu, Trương Quang Bảo đang trò chuyện với bọn họ.
“Nhóc lưu manh, đây là ai thế?” Triệu Cảnh đẩy vai Trương Quang Bảo hỏi.

Trương Quang Bảo không để ý đến cô ấy, vẫn ngây ngẩn nhìn vào màn hình, không biết nên nói câu tiếp theo như thế nào.
Triệu Cảnh có ngốc đến đâu cũng nhận ra Trương Quang Bảo có gì đó không đúng.

Vẻ mặt đau thương này khiến người ta thấy mà đau lòng, anh bị sao thế này? Đây còn là tên xấu xa lúc trước sao?
“Nhóc lưu manh, sao thế?” Triệu Cảnh khẽ hỏi, thật không ngờ, lúc cô ấy nói khẽ lại nghe dịu dàng đến vậy.
Trương Quang Bảo lắc đầu, tựa vào lưng ghế, anh không biết nên nói thế nào.
Triệu Cảnh nhíu mày, nhóc lưu manh này bị sao thế? Sao lại trông như mất hết hồn vía thế này? Còn có, người trong video này là ai đây, vì sao anh nhìn thấy hai người bọn họ lại có vẻ mặt như tro tàn thế này?
Thấy Trương Quang Bảo không trả lời, Triệu Cảnh dứt khoát cầm chuột lên, lướt xem lịch sử trò chuyện của Trương Quang Bảo.

Vừa nhìn cũng chẳng có gì mà, Triệu Cảnh xụ mặt xuống, tiếp đó là nghiến răng nghiến lợi, sau đó nữa, cô ấy dứt khoát ném chuột đi, chạy “bạch bạch bạch” xuống lầu.
Trương Quang Bảo không biết cô ấy muốn làm gì, cũng không muốn biết.
Anh hít sâu một hơi, rồi đánh ra câu: “Trương Ngọc Tâm, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, đừng để mãi trong lòng, con người ta phải biết nhìn về phía trước, không phải sao?” Nói xong câu này, Trương Quang Bảo trực tiếp đóng QQ.
Thật không ngờ Trương Ngọc Tâm lại làm như vậy.

Mặc dù cô ta vẫn luôn là người có tính tình cao ngạo lớn lối như thế, nhưng chuyện này không khỏi làm quá rồi.

Tìm được bạn trai có phải chuyện gì lớn lao lắm đâu? Muốn châm chọc? Đả kích? Giày vò? Chung quy vẫn là một kết quả, ấu trĩ.
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Trương Quang Bảo vẫn cảm thấy buồn cười, thậm chí còn thấy may mắn rằng mình đã chia tay với cô ta.

Bây giờ nhớ lại, thật không biết năm năm đó mình sống thế nào nữa.

Ngày đêm ở bên một cô thiên kim đại tiểu thư như thế, vậy mà có thể sống hết năm năm.

Mẹ nó mình đúng là thằng đàn ông kỳ lạ trên đời!
Haiz, bỏ đi, dù sao cũng đã qua rồi, không phải mình vẫn còn chị Dương hay sao? Nghĩ đến đây, anh chợt nhớ đến trước đó không phải mình muốn gọi điện thoại cho cô hay sao? Lúc này, không muốn nghĩ gì hết, chỉ cần chị Dương nhanh chóng đến bên cạnh mình, vậy mọi chuyện đều sẽ ổn.
Trương Quang Bảo luống cuống tay chân cầm điện thoại lên, sắp bấm số, Triệu Cảnh lại xông tới, trong tay cầm một thứ gì đó.

Lúc này Trương Quang Bảo mới chú ý đến cô ấy, nhìn sang đồ vật trong tay của cô ấy, hoá ra là một cái camera.
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng đã ngồi xổm xuống, lắp đặt camera.

Máy đã có trình điều khiển thiết bị, nên muốn dùng là có thể dùng ngay.
“Nhóc lưu manh, nào, mở QQ lên!” Triệu Cảnh trông rất tức giận, cả mặt xanh mét.

Trương Quang Bảo thấy hơi kỳ là, cô ấy giận gì thế?
“Mở QQ làm gì?” Trương Quang Bảo hỏi.

Triệu Cảnh sốt ruột, đẩy anh một cái, gào lên: “Bảo anh mở thì anh mở đi, nói nhảm nhiều thế!”
Trương Quang Bảo nhất thời ngơ ngẩn, đã lớn vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có một cô gái nói chuyện với anh như thế.

Dù là mẹ anh cũng chưa từng quát tháo anh như thế.

Anh lắc đầu, không để ý đến cô ấy nữa, bắt đầu bấm số điện thoại của Dương Ngân Hạ.
Triệu Cảnh thấy thế thì cướp lấy điện thoại của Trương Quang Bảo, nổi giận đùng đùng đứng đó nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo cũng hơi nổi nóng: “Cô là cái gì của tôi hả? Chuyện của tôi cần cô quản sao?”
“Cứ quản! Cứ muốn quản đó! Người ta đã ức hiếp lên đâu anh rồi, anh còn giả vờ giả vịt chúc phúc người ta nữa, không thấy ghê tởm hả! Đệt! Sau này đừng có nói là tôi quen biết anh!” Triệu Cảnh mắng xối xả.
Trương Quang Bảo phục thật rồi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên gặp phải kiểu con gái như vậy, cô ấy có phải con gái đâu, rõ ràng là một con cọp cái! Bạn nhìn bộ dạng bây giờ của cô ấy đi, thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng không ngừng, hung hăng nhìn mình chằm chằm, trông cứ như muốn nuốt sống mình luôn vậy.
Trương Quang Bảo bỗng bật cười, thú vị, quá thú vị, vậy mà bị một đứa con gái quát thẳng mặt như vậy.

Nếu như để chuyện này truyền ra nhất định sẽ làm cho tất của người quen của mình cười đến rụng răng.
Thấy Trương Quang Bảo bật cười chẳng hiểu ra sao, Triệu Cảnh lại không có ý kiến gì, mắt thấy dùng cứng không được, vậy thì dùng mềm thôi.

Tức thì cô ấy đi đến bên cạnh Trương Quang Bảo, cố gắng đè giọng thấp xuống: “Nhóc lưu manh à, ơ, không, Trương Quang Bảo, ơ, không, Quang Bảo, anh xem con nhỏ đó lớn lối biết bao, nếu chúng ta không đáp trả, cục tức này làm sao nuốt xuống nổi đây hả?”
Trương Quang Bảo thật sự muốn nhìn xem cô ấy muốn làm gì, anh kéo bàn phím, lại mở QQ lên.

Vừa mở ra, video kia lại nhảy ra khắp màn hình.

Xem ra, Trương Ngọc Tâm vẫn chưa chịu từ bỏ.
Triệu Cảnh còn sốt ruột hơn cả Trương Quang Bảo, cô ấy cầm chuột bấm chấp nhận video, rồi nhỏ giọng nói với Trương Quang Bảo: “Này, nhóc lưu manh, lát nữa tôi từ bên ngoài bước vào, anh cứ giả bộ như tôi vừa mới tới, nhớ diễn đạt một chút đó nha.” Nói rồi, tức tốc chạy ra ngoài.
Video được kết nối, phiên bản mới của QQ, hai bên đều có thể nhìn thấy video.

Hiển nhiên, Trương Ngọc Tâm cũng nhìn thấy Trương Quang Bảo, cô ta hơi sửng sốt rồi mỉm cười dùng micro hỏi: “Mới nãy sao thế? Tôi còn tưởng anh offline rồi chứ? Anh không phải kiểu người không buông xuống được mà đúng chứ?”
Trương Quang Bảo nhíu mày: “Trương Ngọc Tâm, đừng quên là bạn trai của cô đang ở bên cạnh cô đó, nói chuyện chú ý chút đi.” Vừa dứt lời, Triệu Cảnh bước vào.
Triệu Cảnh ngồi lên tay cầm ghế, hai tay ôm lấy vai của Trương Quang Bảo, cố ý áp sát mặt vào anh, dịu dàng hỏi: “Quang Bảo, đây là ai vậy?” Trương Quang Bạo bị dọa sợ đến mức nắm chặt micro!
“Tôi nói này chị gái, cô định làm gì đó?”
Triệu Cảnh hung dữ trừng anh một cái rồi bám vào tay anh.

Trương Ngọc Tâm nhìn thấy Triệu Cảnh, một lúc sau cũng không lên tiếng, cuối cùng, cất giọng ghen tuông hỏi: “Trương Quang Bảo, đây là đàn chị của anh à?”
Trương Quang Bảo không nói gì, Triệu Cảnh đã giành lấy microphone, đặt mông ngồi lên đùi anh.

Trương Quang Bảo bị kinh sợ, há hốc mồm nửa ngày cũng không khép lại nổi, xảy ra chuyện gì thế? Bây giờ là năm một chín chín mấy? Mình đang ở đâu đây?
“Xin chào, còn chưa xin chỉ bảo, tôi là…” Ngay khi Trương Quang Bảo đang thả hồn theo mây, Triệu Cảnh đã bắt đầu giao đấu với Trương Ngọc Tâm.
“Giả vờ cái gì, tôi là Trương Ngọc Tâm, cô là đàn chị của Trương Quang Bảo phải không?” Trương Ngọc Tâm nói một cách giận dữ.
Triệu Cảnh giả giọng thật sự là dẹo đến mức khiến người ta chịu không nổi: “Không phải mà, đàn chị gì chứ, tôi không biết.

Cô là bạn của Thiếu Vũ đúng không, ha ha, cô thật là xinh đẹp.”
Dường như Trương Ngọc Tâm đã tức đến không nói nên lời, cô ta còn có thể nói gì nữa, con gái sợ nhất là so bì, cô ta vừa thấy Triệu Cảnh xuất hiện, vậy mà đẹp đến thế, cô ta một lòng muốn để Trương Quang Bảo khó chịu, giờ đây đã tức đến không chịu nổi.
“Quang Bảo, cô ta là ai thế, giới thiệu với tôi đi.” Triệu Cảnh ngoài mặt tươi cười rạng rỡ, lại thầm vươn tay ra hung ác nhéo lên cánh tay của Trương Quang Bảo! Ai bảo nhà ngươi không lên tiếng!
“Aiya! Cô muốn biết cô ta là ai thì tự mình hỏi đi!” Trương Quang Bảo đau đến nhe răng.
“Không cần hỏi, tôi là bạn gái cũ của anh ta.” Trương Ngọc Tâm ở đầu bên kia đã giành nói trước.
Trương Quang Bảo bỗng cảm thấy, làm con trai thật khổ.

Hai cô con gái đang đối chọi gay gắt phía trước, hai cậu con trai phía sau thì bị núi lớn đè chặt.

Không biết người anh em bên kia có cảm giác giống như mình hay không.
“Ồ, ra là chị à, ha ha, thật là hân hạnh quá, cảm ơn chị đã chăm sóc Quang Bảo của chúng tôi năm năm, tôi thường nghe anh ấy nhắc đến cô, nói rằng cô vẫn luôn đối xử rất tốt với anh ấy.

Tôi nhớ rõ nhất là, anh ấy từng kể với tôi, có một lần anh ấy bị bệnh nằm ở phòng ngủ, không có ai đau lòng, không có ai chăm sóc, là cô đã mua thuốc cho anh ấy, còn nấu nước nóng, chạy đến ký túc xá nam, tự tay đút thuốc cho anh ấy…”
Trương Quang Bảo suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng nhớ nổi chuyện này xảy ra khi nào thế.
“Ê này, tôi kể chuyện này với cô hồi nào đó?” Lời này vừa thốt ra, lại bị cô ấy hung hăng nhéo một cái nữa.
Trương Ngọc Tâm bên kia rõ ràng cũng cuống lên: “Nói bậy! Tôi đút thuốc cho anh ta bao giờ đâu?”
Trương Quang Bảo tức thì hiểu rõ dụng ý của Triệu Cảnh, không khỏi cười thầm, con nhóc này thế mà dùng chiêu mà mình dùng để chọc phá cô ấy vào đây.

Nếu như bạn trai của Trương Ngọc Tâm nghe thấy mấy lời này chắc sẽ tức đến chết đi sống lại.
Triệu Cảnh ngồi trên đùi anh, chắn hết cả màn hình.

Trương Quang Bảo khó khăn nghiêng đầu qua, muốn nhìn vẻ mặt của anh bạn ở đối diện, vừa nhìn mới thấy anh bạn đó đã không thấy đâu nữa, không lẽ tức quá nên đi rồi?
“Ài, nghĩ lại, tôi còn phải cảm ơn chị đó, nếu như cô không rời xa Quang Bảo thì sao tôi có thể gặp được anh ấy đây? Có đôi khi, buổi tối tôi nằm mơ đều cảm ơn cô, cảm ơn cô đã thành toàn cho chúng tôi…” Triệu Cảnh vẫn ở đó nói mấy lời sến súa không ngớt miệng.
Trương Quang Bảo đau đầu không thôi, giành microphone về, Triệu Cảnh còn muốn giật lại, Trương Quang Bảo dứt khoát ôm chặt eo của cô ấy, không cho cô nhúc nhích.


Các vị, các vị nam đồng bào, một cô gái xinh đẹp thân hình bốc lửa, là loại ngực to não nhỏ điển hình, đang ngồi uốn éo trên đùi của anh, cảm giác đó…
Trương Quang Bảo cảm nhận rất rõ rằng chỗ nào đó trên người mình đang xảy ra biến hoá, anh vội vàng kẹp chặt hai chân, tránh cho mất mặt.
Cuối cùng, vẫn bị Triệu Cảnh giành lấy, cô ấy đang định nói gì đó, Trương Ngọc Tâm đã mở miệng: “Trương Quang Bảo, anh được lắm!” Nói rồi, tắt video, QQ cũng offline theo.
Triệu Cảnh bật cười đắc ý: “He he, tức quá nên đi rồi.”
Trương Quang Bảo cạn lời luôn, chỉ mong cô ấy mau đứng dậy, bằng không thật sự là giữ không nổi nữa rồi.
“Này, nhóc lưu manh, thấy chiêu này của tôi thế nào? Có giúp anh lấy lại mặt mũi chưa?” Triệu Cảnh xoay người đối mặt với Trương Quang Bảo, đắc ý dạt dào hỏi.

Có lẽ cô ấy chưa phát hiện, mặt của mình cách mặt của Trương Quang Bảo gần như thế nào.
Ngửi được hơi thở như hoa lan của người đẹp, cộng thêm bản thân mình chẳng có cái công lực cương trực kia, Trương Quang Bảo quẩn bách cùng cực, tay đang ôm eo nhỏ của Triệu Cảnh thả ra, nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cô, cô đứng dậy trước đi.”
Triệu Cảnh đứng dậy, phát hiện hai chân của Trương Quang Bảo đang kẹp chặt, nhận ra được chuyện gì đó, cười mắng: “Tôi nói mà, anh là tên dâm ô biến thái, còn không thừa nhận, hừ!”
“Đệt, tự cô ngồi lên đùi tôi, còn cọ tới cọ lui nữa, cô làm vậy chẳng phải là có ý định dụ dỗ tôi à? Này, ở đây có giường, có phải chúng ta sẽ…” Trương Quang Bảo chợt đổi sang vẻ mặt xấu xa, cố tình chọc cô ấy.
Sắc mặt của Triệu Cảnh tức thì tái đi, vô thức lùi về sau một bước, lạnh lùng nói: “Trương Quang Bảo, anh…”
“Ha ha…” Trương Quang Bảo cười to, đừng thấy bình thường bộ dạng của Triệu Cảnh hệt như con trai, nhưng lúc này cũng không giống con gái chỗ nào.
Triệu Cảnh thấy vậy thì biết Trương Quang Bảo đang đùa, tự mình nhớ lại chuyện ban nãy rồi cũng bật cười theo.
“Này, nhóc lưu manh, ban nãy chuyện của cô gái kia là thế nào vậy? Cô ta thật sự là bạn gái cũ của anh à?” Triệu Cảnh ngồi bên giường, chỉnh sửa lại quần áo bị làm loạn lúc này.
Trương Quang Bảo vừa vui lên được một chút đã bị câu nói này của cô làm cho sắc mặt ảm đạm đi: “Uh, cũng là người của thị trấn chúng ta.”
“Người của thị trấn chúng ta? Chậc, thật mất mặt, chỗ của chúng ta lại có hạng người đó, nhóc lưu manh, anh nghe tôi nói này, đừng nản lòng, mặc dù bề ngoài anh trông hơi đáng thương, nhưng mà đàn ông con trai có ai lại dựa vào mặt kiếm cơm đâu, đúng không?” Triệu Cảnh vô cùng nghiêm túc nói lời an ủi.
Trương Quang Bảo dở khóc dở cười, đây rốt cuộc là an ủi hay đả kích thêm vậy hả? Cái gì gọi là bề ngoài trông hơi đáng thương hả? Anh đây chỉ là lúc bình thường không thích sửa soạn, nếu thật sự trang điểm lên thì cũng là tuấn tú lịch sự lắm đấy nhá! Chẳng qua, đây là lần đầu tiên Triệu Cảnh để lộ ra một mặt nữ tính như vậy, mặc dù lời nói không dễ nghe cho lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm này, trong lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đột nhiên nhớ tới, con nhóc này sao lại chạy đến đây? Mấy người trước không phải mới ăn một bữa của mình sao? Không phải nhanh như vậy mà đã thèm ăn nữa rồi chứ?
“Con nhỏ điên, sao hôm nay cô lại muốn chạy đến chỗ tôi thế? Không cần đến lớp à?” Trương Quang Bảo hỏi.
Dường như Triệu Cảnh nhớ ra chuyện gì đó, từ trên giường đứng dậy: “Ôi, đúng rồi, tôi đến nói cho anh biết là tôi đã nói rõ ràng với cha rồi, tôi sẽ không về thị trấn làm việc, tôi muốn ở lại Thành Đô!” Cô ấy nói rất chắc chắn, cũng rất tự hào.
Trương Quang Bảo gật đầu, cười nói: “Chuyện tốt đấy, xem như cô đã vạch rõ giới hạn với cha mẹ phong kiến của mình rồi.

Đây chính là một kiểu tiến bộ đấy! Nhưng mà, vì sao cô lại đột ngột đưa ra quyết định vậy?”
Triệu Cảnh trợn tròn đôi mắt to: “Hả? Không phải anh đã nói với tôi, con người ta phải làm những chuyện mà mình thích hay sao? Tôi nghe theo lời anh nói đó!”
Trương Quang Bảo nhất thời không nói nên lời, mình tuỳ tiện nói mấy câu, con nhóc này nghe theo thật luôn? Sớm biết dễ dàng như vậy thì nên kích động thêm chút nữa, bảo cô ấy cắt đứt quan hệ cha con với cha mình, để xem cô ấy có làm không.
“Này, nhóc lưu manh, anh đừng để trong lòng, mấy chuyện tình cảm không nên xem là thật.” Dường như Triệu Cảnh còn chưa yên tâm lắm về Trương Quang Bảo.
“Được rồi, tôi là kiểu người không nghĩ thoáng hay sao? Không phải chỉ là phụ nữ thôi à? Đàn ông con trai lo gì không có vợ, hừ hừ.” Câu nói này nói ra có vẻ chột dạ, càng về sau thì tiếng càng nhỏ.
Triệu Cảnh nghe thế thì vui vẻ, dùng sức vỗ vai Trương Quang Bảo: “Vậy mới giống nhóc lưu manh mà tôi biết chứ!”
“Ôi, ôi, phục rồi, cái vai này của tôi bị thương vì cô, mà nó bị cô vỗ không dưới mười lần rồi, cô có thể nhớ một lần rằng, vai của tôi bị thương!!”
“Ha ha, xin lỗi! Xin lỗi! Nào, tôi thổi thổi cho anh nha!”
Lại là công viên Cửu Lý Đê, hôm ấy, là nơi bọn họ gặp lại nhau.
Triệu Cảnh vẫn nhảy tới nhảy lui giống như con chim tước, Trương Quang Bảo theo sau, mỉm cười nhìn cô ấy.

Con nhóc này thật ra cũng chẳng đáng ghét đến thế, thẳng thắn, hồn nhiên, hoạt bát, cởi mở, tất cả cả tính thu hút nhất của một người con gái, cô ấy đều có hết.

Chỉ là, cách nói chuyện của con nhóc này thẳng quá.

Làm chuyện gì cũng lỗ mãng cả.
Từ chuyện mà hôm nay cô ấy làm cho mình, xem ra là kiểu con gái nghĩa hiệp, ghét ác như thù, ha ha, đúng là một cô gái thú vị.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy, người ta vì cô ấy mà đánh nhau, còn cô ấy thì hất đầu bỏ đi, mình còn mắng cô ấy không trượng nghĩa nữa.
“Này, nhóc lưu manh, vui lên đi, đừng có làm mặt khổ qua nữa.

Mấy chuyện tình cảm này không xem là thật được đâu, anh là đàn ông, là đàn ông thì phải cầm lên được, bỏ xuống được, đúng không?” Triệu Cảnh lùi về sau, an ủi Trương Quang Bảo.
Trương Quang Bảo bật cười, lắc đầu, aiya, chuyện lạ năm nào cũng có, năm này thì có rất nhiều.

Trương Quang Bảo đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, còn cần một cô gái đến khai sáng cho mình.

Hết lần này đến lần khác cô gái này còn ra vẻ ăn không nói có, nhìn cô ấy, Trương Quang Bảo càng lúc càng cảm thấy con nhóc này rất thú vị.
Lúc mới quen biết cô ấy thì cảm thấy con nhóc này rất đơn giản, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng ở chung với nhau vào lần lại phát hiện, dường như cô ấy có một thứ mà người khác không có, nói cô ấy là người hoạt bát, cởi mở, mấy điều này vẫn chưa đủ để diễn tả hết về cô ấy, Triệu Cảnh giống như một quyển sách, chưa lật đến trang cuối cùng, bạn mãi mãi không thể biết được kết quả.
“Aiyo…” Triệu Cảnh chợt lảo đảo một cái, hình như vấp phải thứ gì đó, cả người lung lay không vững.

Trương Quang Bảo nhanh tay lẹ mắt, sải bước lao đến ôm chặt lấy cô ây.
“Bà cô của tôi ơi, cô đi đường có thể để ý chút không? Không phải đá cục đá thì là đi giật lùi, đúng thật là.” Trương Quang Bảo quở trách, lúc này mới phát hiện mình đang ôm người ta, liền vội vàng thả cô ấy ra.
Triệu Cảnh chẳng chút để bụng, ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: “Chậc, đây gọi là phong cách, phong cách đó anh hiểu không? Xì, có nói với tên không hiểu nghệ thuật như anh thì anh cũng chẳng biết, đồ quê mùa!” Nhìn dáng vẻ này của Triệu Cảnh, trong lòng Trương Quang Bảo thật sự có cảm giác không nói nên lời.

Lúc cô ấy không nói chuyện thì có cảm giác như một đóa sen, duyên dáng yêu kiều, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

Nhưng một khi cô ấy mở miệng nói chuyện hay cười thì lại giống một đoá mẫu đơn, nhiệt tình, trào dâng, khiến người ta không thể chối từ, đúng là một cô gái đặc biệt.
Yên lặng nhìn cô ấy nhảy tới nhảy lui như con chim tước, một khắc cũng không thể đứng yên, cũng là một chuyện thú vị.

Trong nhất thời, dường như mọi buồn phiền đều có thể ném qua một bên, chỉ cần nhìn cô ấy là đủ rồi.
“Nhóc lưu manh, chúng ta đi chèo thuyền được không?” Ngay lúc Trương Quang Bảo suy nghĩ đến xuất thần, Triệu Cảnh ở phía trước lại hô lớn.

Ngẩng đầu nhìn sang, cô ấy đang nhìn du khách chèo thuyền trên hồ, hai mắt phóng ra ánh sáng lạ thường, không ngừng nhảy nhót la hét, ngây thơ đáng yêu hệt như một cô bé.
Trương Quang Bảo không đành lòng từ chối cô ấy, mỉm cười gật đầu.
Thuyền hai người dùng bàn đạp để tạo động lực.

Trương Quang Bảo và Triệu Cảnh ngồi đối diện nhau, dùng sức đạp bàn đạp, làm nước bắn tung toé, phát ra những âm thanh vui tai.

Triệu Cảnh trông rất hưng phấn, không ngừng kêu to gọi nhỏ, dường như khắp mặt hồ đều vang vọng tiếng nói cười vui vẻ của cô ấy.
Dường như Trương Quang Bảo cũng bị cô ấy lây nhiễm, quẳng hết mọi ưu phiền ra sau đầu, mặc sức tận hưởng niềm vui mà cảnh non sông tươi đẹp mang lại.
“Nhóc lưu manh, tôi phát hiện tôi hơi thích anh rồi đó.” Triệu Cảnh nói với giọng điệu rất bình thường, giống đang nói một câu “xin chào” vậy.
Trương Quang Bảo hỏi: “Tôi thích cái gì ở tôi?”
Triệu Cảnh lại nghiêng đầu, suy nghĩ hết nửa ngày rồi lại lắc đầu: “Không biết nữa, dù sao cũng cảm thấy anh không đáng ghét, anh không giống như anh em của anh, anh em của anh toàn là đám háo sắc.”
Trương Quang Vũ bật cười, háo sắc? Mới nãy lúc ở quán net, không phải cô cũng nói tôi háo sắc đó sao? Nhanh như vậy mà đã thay đổi suy nghĩ rồi?
Đương nhiên anh sẽ không YY đến lời mà Triệu Cảnh nói với anh là loại yêu thích giữa nam và nữ.

Cô ấy là kiểu con gái rộng rãi, cởi mở, thậm chí còn hơi điên khùng, cô ấy nói cô ấy thích bạn, cũng chính là nói cô ấy không ghét bạn.

Yên lặng nhìn Triệu Cảnh, Trương Quang Bảo nhỏ giọng nói: “Thật là hân hạnh, hôm đó ở quán lẩu đã chọc phá cô.”
Triệu Cảnh trừng mắt, lấy làm lạ hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Nếu như không nhờ hôm đó tôi cố ý chỉ cô, có lẽ chúng ta đã không quen biết nhau cũng sẽ không có những chuyện về sau, vậy chúng ta cũng sẽ không trở thành bạn bè.”
Triệu Cảnh suy nghĩ, cảm thấy lời của Trương Quang Bảo cũng rất có lý, cười he he một tiếng: “Phải đó, nếu không nhờ như thế, chúng ta sẽ không quen biết nhau, ha ha, đúng là thú vị.”
“Cô có biết hôm đó vì sao tôi lại đến quán lẩu uống rượu không?”
Triệu Cảnh lắc đầu.
“Hôm đó là ngày tôi chia tay với Trương Ngọc Tâm, trước khi đến quán lẩu, ở tiệm thức ăn nhanh, cô ta nói lời chia tay với tôi.” Trương Quang Bảo nói rất tự nhiên, đã không còn nhìn ra bất cứ đau thương nào nữa.
Triệu Cảnh chợt kêu lên: “Vậy, vậy anh có khóc không?!”
“Tôi không khóc, không thể khóc vì một người con gái, tôi chẳng nói gì cả, tính tiền xong liền đi.”.