Editor: Đào Tử

_________________________

 Ngoại trừ chuyện năm đó, huyết áp Kỳ Thiện hiếm khi tăng cao như vậy. Nhưng từ lúc quen Thẩm tiểu lang quân, anh ta cảm giác mỗi ngày bản thân đều trải qua tháng ngày nước sôi lửa bỏng, hàm dưỡng tốt tu thân dưỡng tính ra nhiều năm lân la bên bờ vực sắp sụp đổ.

Chẳng lẽ là yêu cầu của anh ta quá cao thật?

Mặt Kỳ Thiện không thay đổi nhìn Thẩm tiểu lang quân thành thật dắt lợn tới, nội tâm suy nghĩ mình có nên sửa đổi hay không —— Nhưng nói đi phải nói lại, tiêu chuẩn có thấp cũng không thể thấp đến cưỡi lợn chứ? Bởi vì thất thần, anh ta chưa cho phản ứng.

Đợi lấy lại tinh thần, anh ta nhìn thấy hai cặp mắt đen vô tội.

Một là đôi mắt hạnh của Thẩm tiểu lang quân cố tình mở to.

Một đôi là cặp mắt đào hoa linh động của Địch Nhạc.


Bị hai cặp mắt ấy nhìn, Kỳ Thiện nhất thời có ảo giác —— Có phải anh ta đã làm ra tội ác tày trời gì không?

Anh ta bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, ngăn công kích ánh mắt của hai đứa trẻ trâu này. Ép lòng mình cứng lại, nghiêm khắc nói: "Thẩm tiểu lang quân làm như vậy thì cũng thôi đi, dù sao tuổi cậu ấy còn rành rành, nhưng Địch tiểu lang quân đã thành niên, cậu còn hùa theo cậu ấy?"

Địch Nhạc lúng túng ngượng ngùng cười ngây ngô cho qua chuyện.

Thẩm Đường rụt rụt cổ lạnh toát, chậm rãi nghiêng sang bên lùi về sau, muốn giấu mình khuất sau Địch Nhạc, trong lòng không ngừng mặc niệm "Nguyên Lương không nhìn thấy ta, Nguyên Lương không nhìn thấy ta".

Kỳ Thiện: "..."

Hai đứa này càng như vậy, lửa giận anh ta càng không có chỗ phát. Cuối cùng đành phất tay áo coi như thôi, nhảy qua chuyện này, trong lòng thì nghĩ có rảnh đi chế mấy viên trợ tim mang theo phòng hờ bất trắc, anh ta vẫn chưa muốn tuổi trẻ tráng niên đã mất sớm.


Thẩm Đường thấy sắc mặt anh ta hòa hoãn, lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Nguyên Lương xuống tìm ta có chuyện gì?"

Không ở trên núi bàn bạc bố cục với Chử Diệu sao?

Kỳ Thiện nói: "Đến tìm cậu đi mua một ít người."

"Mua, mua người?" Thẩm Đường khẽ giật mình, "Mua làm gì?"

Ánh mắt Kỳ Thiện đảo qua Địch Nhạc bên cạnh, ánh mắt giống như lấp lóe vài cái, hời hợt nói: "Người trong trại không đủ, còn phải mua thêm người, mở rộng lực lượng một chút, quận Tứ Bảo sắp không an toàn, ít người như thế đủ nhét kẽ răng thế lực nào? Nuôi thêm chút cho chắc."

Anh ta nói rất uyển chuyển, Thẩm Đường không có thắc mắc gì, nhất thời cũng không nghe thấy là lạ chỗ nào, ngược lại là Địch Nhạc bên cạnh bật một câu đâm thủng tấm màn che: "Với thế cục bây giờ, Thẩm huynh nuôi thêm ít bộ khúc là đúng, chí ít có năng lực tự vệ."


Thẩm Đường nhíu mày: "Bộ khúc?"

Ban đầu bộ khúc là cách gọi khác của quân đội, nhưng theo sao băng giáng thế, thế đạo hỗn loạn, dần dần biến tướng thành tư thuộc của chủ tướng, tức là tư binh. Đến bây giờ, thì là gia binh của hào cường sĩ tộc, cũng chính là bộ đội vũ trang tư nhân, thân buộc với chủ, còn kém lương dân, được chủ nhân thả miễn mới tinh là dân thường. Bản chất bộ khúc giống trại thổ phỉ ở điểm cần gia tăng vũ lực mà "Chiêu binh mở rộng", nhưng tính chất bất đồng.

Cái trước là chỉ thuộc về một người nào đó, nghe lệnh người ấy.

Cái sau thì mang tính công cộng, thuộc về cả trại.

Sắc mặt Kỳ Thiện biến hóa.

Địch Nhạc bỗng cảm nhận được điều gì đó, vừa nhấc mắt liền bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo kia, chỉ trong giây lát lập tức cảm giác ý lạnh lan tràn từ lòng bàn chân, phảng phất muốn bị hút vào một đầm sâu đen nhánh. Còn chưa chờ cậu ta suy nghĩ về đầu nguồn ác ý của Kỳ Thiện, đã nghe Thẩm Đường nói: "Nhưng ta không có tiền..."
Tổ kiến tư binh phải bỏ tiền.

Không chỉ tiền chi tiêu hàng ngày, còn có tiền mua người.

Đa phần người bình thường không có tư chất gì, đừng nói cô đọng văn tâm võ đảm, ngay cả cảm ứng linh khí thiên địa cũng rất khó khăn, chớ nói chi là trình tự sơ bộ dẫn khí nhập thể, khai thác đan phủ.

Nhưng dù như thế, một bộ khúc thuần túy là người bình thường cũng là con số chi tiêu lớn! Chí ít không phải loại nghèo rớt mùng tơi như cô có thể gánh nổi.

Đâu thể mỗi ngày cho bộ khúc cho ăn bánh nướng chứ?

Những tài sản ấy của Lâm gia, trước mắt Thẩm Đường vẫn không muốn động.

Kỳ Thiện nghe vậy đáy mắt hiện một tia kinh ngạc, anh ta nghĩ Thẩm Đường sẽ cự tuyệt hoặc là nảy sinh nghi ngờ, không nghĩ tới phản ứng đầu tiên lại là "Không đủ tiền" mà không phải "Không thể làm". Lá gan Thẩm Đường còn lớn hơn anh ta tưởng tượng, nuôi tư binh đâu phải ai cũng dám.
Mà ——

Chắc ngay cả bản thân Thẩm tiểu lang quân cũng không chú ý tới một chi tiết —— Kỳ Thiện chuẩn bị mua ít người mở rộng quy mô bộ khúc, nhưng chưa hề nói bộ khúc thuộc về ai. Thẩm tiểu lang quân vừa mở miệng lại là "Nhưng ta không có tiền", tiềm thức ngầm thừa nhận thế lực chính là của "Cậu ta".

Thẩm Đường có vẻ xem thấu biểu lộ trên mặt anh ta.

Hỏi: "Nguyên Lương rất kinh ngạc?"

"Có hơi, tại hạ còn tưởng rằng lang quân sẽ cự tuyệt."

"Tại sao ta phải cự tuyệt?"

Nắm đấm là sức mạnh, sức mạnh tức chân lý.

Nắm đấm đánh ra lực bao lớn, sẽ có bấy nhiêu quyền nói chuyện.

Thế đạo bây giờ không tăng cường lực lượng bản thân, chẳng lẽ phải chờ đại họa lâm đầu, như lục bình bị loạn thế dạy làm người sao? Điều duy nhất khiến cô ngoài ý muốn là cách làm của Kỳ Thiện, không phải mộ người khuếch trương cho trại mà là tổ kiến bộ đội vũ trang tư thuộc.
Có điều ——

Xem từ kết quả, hai cái cũng suýt soát nhau thôi nhỉ?

Thẩm Đường không hỏi nhiều nữa, Kỳ Thiện là nhân sĩ bản địa, lại là kẻ tuổi nhỏ thành danh, chắc chắn anh ta càng rõ mình đang làm gì hơn cô.

Kỳ Thiện: "... Đi thôi."

Thẩm Đường bước chân đuổi theo: "Ta cũng đi?"

Địch Nhạc nghĩ ngợi, cậu ta vốn tìm Thẩm huynh chơi, giờ Thẩm huynh bỏ cậu ta lại coi sao được? Thế là sải một bước dài đi theo: "Kỳ tiên sinh, Thẩm huynh, hai người chờ ta với!"

Kỳ Thiện nói: "Địch tiểu lang quân cũng đi?"

"Tại hạ cũng có một nhánh tư binh, có thể góp ý nha."

Thẩm Đường hỏi: "Cậu cũng có tư binh?"

Địch Nhạc không trả lời, còn đắc ý nhìn Thẩm Đường cười cười, Kỳ Thiện lần nữa đau đầu lấy tay đỡ trán —— Những lẽ thường tình cơ bản này, thật muốn bớt tí thời gian bổ túc cho Thẩm tiểu lang quân. Hắn nói: "Dưới tình huống bình thường, từ Ngũ đẳng đại phu đã tỉ mỉ tổ kiến bộ khúc tư thuộc của riêng mình, quy mô từ mười mấy người đến hơn trăm người."
Địch Nhạc đã là Thất đẳng công đại phu, lại có một đường huynh không biết sâu cạn ở bên, nhìn cách ăn mặc và nội tình của hai người, không giống xuất thân thường dân, gầy dựng một nhánh bộ khúc tư thuộc là việc rất bình thường. Xem ra, có lẽ quy mô còn không nhỏ.

Xét tuổi tác và thực lực hiện tại của cậu ta, thiên phú căn cốt người này khá cao, nếu có thể tôi luyện một phen trong quân ngũ, lĩnh ngộ được từ trong sinh tử, vận khí tốt không chết, đợi thân thể cậu ta trưởng thành ở trạng thái tốt nhất, thấp nhất cũng là Thập ngũ đẳng thiếu thượng tạo.

Dựa theo điều phỏng đoán này, quy mô bộ khúc tư thuộc tinh nhuệ của cậu ta hẳn là từ năm trăm đến một ngàn. Nếu có triển vọng và mưu đồ lớn hơn, chậm rãi tăng đến hai ngàn cũng có khả năng.

Đương nhiên, thực lực loại bộ khúc tư thuộc ấy cũng khá kinh khủng.
Ờm, cũng rất đốt tiền. Kỳ Thiện có ý muốn tạo một nhánh bộ khúc tư thuộc cho Thẩm Đường, nhưng cô là văn sĩ văn tâm không phải võ giả võ đảm, quan trọng nhất là —— Nghèo, dù tay nghề có cao cũng không bột đố gột nên hồ.

Thẩm Đường lại hỏi: "Vậy bọn họ đâu?"

Địch Nhạc dở khóc dở cười nói: "Còn ở quê nhà."

Vấn đề này ngu xuẩn đến mức Kỳ Thiện nghe chỉ muốn trợn trắng mắt.

Anh ta nói: "Địch tiểu lang quân ra du lịch, không phải ra tìm thế lực khác gây rắc rối. Lôi kéo bộ khúc hơn ngàn tinh nhuệ, nghênh ngang chạy đi, đi qua quốc gia cục diện chính trị ổn định còn đỡ, nếu là chư hầu các nơi cát cứ, hiểu lầm to rồi."

Thẩm Đường không hiểu: "Nghiêm trọng vậy sao?"

Kỳ Thiện nói: "Ừ."

Nếu Địch Nhạc là Thập cửu đẳng quan nội hầu hoặc là Nhị thập đẳng triệt hầu, lôi bộ khúc hơn ngàn người đi ra ngoài, dưới tình huống thế lực đối địch không mạnh, san bằng một tòa thành trì trung đẳng cũng dư xài. Võ giả võ đảm có thể chạy khắp nơi, nhưng bộ khúc tư thuộc của họ không được.