Ngày hôm sau.
Sáng nay cô dậy sớm hơn mọi ngày, đến công ty sắp xếp công việc để có thời gian chuẩn bị để tối đến Lục gia.
Buổi chiều.
Reng reng reng.
-Alo? Anh nghe rồi.
-Em đang đi mua quà cho hai bác, không biết anh rõ họ thích gì không?
-Anh không biết.
Em không cần mua đâu.
-Sao có thể vậy chứ? Vậy em tắt máy trước đây.
-Ừm, tối anh qua đón em.
-Vâng.
Cô đi lòng vòng cuối cùng cũng mua được món đồ cô thấy vừa ý.
Buổi tối.
Cô xuất hiện trước mặt anh đúng dáng vẻ nàng dâu mọi nhà, váy trắng thuần khiết, tóc buộc đuôi ngựa cũng kiểu trang điểm nhẹ nhàng.
Không biết là dáng vẻ nào nhưng trong mắt anh cô đều xinh đẹp.
Cô ngượng ngùng vén tóc, nhỏ giọng hỏi hắn:
-Sao anh cứ nhìn thế? Em mặc bộ này xấu lắm sao?
-Em mặc gì cũng xinh.
Nhưng tôi thấy....
-Thấy sao?
-Xinh nhất là không mặc gì.
-Lưu manh.
Đi thôi, không người nhà anh lại chờ.
-Ừm.
....
Lục gia.
Vốn chuẩn bị tâm lý tốt rồi nhưng đến trước cửa Lục gia cô vẫn có chút lo lắng, hồi hộp.
-Đừng lo lắng quá , chỉ là một bữa cơm thôi mà.
-Vâng.
Hắn giúp cô cầm túi đồ vào, khuôn mặt cũng không vui tươi như lúc ở với riêng cô nữa.
Lục Đàm thấy hai người vào cũng vui cười đón tiếp:
-Cháu chào bác!
-Hai đứa đến rồi à? Mau đến đây ăn cơm đi không cơm canh nguội mất.
-Vâng.
Hắn đưa hai túi quà cho một hầu nữ bên cạnh, sau đó đến ngồi bên cạnh cô.
-Kia là?
-À, hôm nay con đến có mua cho hai bác món quà.
Cũng không biết hai bác thích gì nên con mua chúng, mong hai bác sẽ không chê.
-Đến là được rồi, quà cáp gì chứ.
Hình Ninh nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng:
-Đồ tiểu thư mua đương nhiên chúng tôi không dám chê rồi.
Cũng không biết nó là gì, có dùng được không?
Lục Thiên Hạo cau mày, tỏ ý không vui nhưng cô cầm tay hắn ở dưới bàn ăn, nhìn hắn với ánh mắt kiên định.
Cô nhìn Hình Ninh cười nhẹ đáp lại:
-Cháu không biết hai bác thích gì, nên mua cho bác trai một thùng nước yến và bác gái một cái vòng tay nhỏ.
Không quá đắt đỏ nhưng mong hai người sẽ thích.
-Cháu có lòng rồi.
Lục Đàm để xua đi không khí ngượng ngùng nên mới lên tiếng để mọi người ăn cơm.
Tất cả các cử chỉ trong bữa ăn đều nho nhã, lịch thiệp, toát lên phong thái một tiểu thư cao quý.
Nhưng Hình Ninh đâu có chịu nhường mà để yên như thế:
-Hạo nhi nhà tôi là con một, là người kế thừa duy nhất của Lục gia và Thiên Tầm.
Không rõ Đồng tiểu thư là con cháu nhà ai? Xuất thân thế nào?
Câu hỏi thì nhẹ nhàng nhưng lại mang ý ai cũng nhìn ra.
Đây không phải muốn nói cô không xứng với Lục Thiên Hạo sao?
-Cháu không là con cháu nhà quyền quý nào cả, gia đình cháu không là danh gia vọng tộc gì.
Cháu cũng không là người kế thừa gia sản nào cả.
Nhưng cháu là người mở đầu, công ty Lạc Thị của cháu làm ăn cũng rất ổn.
Còn tài năng của cháu chắc là Hình phu nhân biết rõ chứ?
-...
Hình Ninh không biết nên nói thế nào, trước đây bà ta còn thuê cô để gian lận cho Hình Vũ, sao bà ta không biết tài năng của cô chứ, rõ ràng là cô đang uy hiếp bà ta mà.
-Cháu đúng là có tài năng.
-Cảm ơn vì lời khen của bác.
-Ông nói thừa, người tôi chọn đương nhiên có tài năng rồi.
-Haha, ta chưa nói gì mà, sao con đã lên mặt thế.
...
Sau bữa tối, cô không biết biểu hiện của mình thế nào, trong lòng vẫn thấp thỏm, lo lắng.
Nhìn cô như vậy trông rất đáng yêu.
Hắn cầm tay cô, khẽ nắm chặt lại:
-Đừng lo lắng nữa, không phải đã xong rồi sao.
-Lục lão gia nhỡ đâu không thích em...
-Không sao.
Anh đưa em về nhé.
-Vâng.
....
Hắn đưa cô về cũng quay về Lục gia luôn.
Lục Đàm cũng đang chờ hắn quay về.
-Ngồi xuống đây.
-Nói nhanh lên tôi còn đi ngủ.
-Càng ngày càng hỗn.
-...
-Haiz...!Ta thấy cô ta cũng không phải quá tệ.
-...
-Cô ta cũng đã có sự nghiệp riêng, lấy con cũng không tính là trèo cao.
Hơn nữa cô ta cũng có tài năng, có tự tin, có học thức.
-Vậy nên ông đồng ý cho tôi lấy cô ấy rồi?
-Ta không nói thế.
Chỉ là miễn cưỡng cho hai người quen nhau.
-Tôi đi ngủ trước đây.
Hắn quay đi kịp để lại nụ cười hiếm hoi, Lục Đàm cũng đã kịp nhìn thấy.
-Hạo nhi, đã lâu rồi ta chưa thấy con cười.
Vậy mà vì ta đồng ý cho hai đứa quen nhau đã khiến con vui vẻ vậy sao? Haiz....
Hai con người một người vì vui vẻ mà quên ngủ, một người lại thấp thỏm mà không ngủ được, tất cả đều là vì tình yêu này.
Reng reng reng.
-Alo?
-Ngủ chưa?
-Em chưa.
-Đang nghĩ xem ngày nào gả cho tôi sao?
-Không có.
-Haha, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Ở Lục gia chỉ cần mình tôi yêu em là được rồi.
Có chuyện gì tôi cũng ở bên em, trời có sập xuống tôi cũng chống đỡ cho em kê cao gối ngủ.
Nên là đừng lo lắng nữa.
-Em biết rồi.
-Muộn rồi, ngủ đi.
Ngủ ngon!
-Ngủ ngon.
Cô nghe xong điện thoại thì yên tâm hẳn.
Cô biết phong ba bão táp sau này có hắn cùng cô đối diện, cô có gì mà sợ nữa chứ..