Trên một ngọn cây cao, Lục Ly ngồi im như một pho tượng gỗ.

Hắn lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đang từ từ mọc lên ở đằng đông, đôi mắt tưởng chừng không chớp lấy một lần.
Rất lâu rồi, Lục Ly mới lại chứng kiến khung cảnh đẹp đẽ này, bằng chính đôi mắt của mình.

Bình minh ở phía xa kia, khiến cho cảm giác được tái sinh của hắn rõ ràng hơn.
Gió lồng lộng thổi, làn tóc rối phất phơ lướt ngang phía trước vầng trán đăm chiêu.

Mặc dù vẻ bề ngoài xấu xí của Tôn Phá vẫn còn đó, nhưng khí chất của hắn đã có sự thay đổi.
Nếu không phải là người quen biết Tôn Phá lâu năm, sẽ rất khó để nhận ra được sự khác biệt.

Dẫu vậy, cũng không thể nói rõ được biến hóa này là như thế nào, bởi nó là một thứ rất mơ hồ.
Lục Ly đang nghĩ đến cha của mình.

Hắn rất muốn biết bây giờ người đang làm gì, ở đâu, có biết chuyện xảy ra ở Lục thành hay không.

Nhưng càng nghĩ, tâm trạng của hắn càng trở nên phức tạp.
Một phần, hắn cảm thấy may mắn vì cha đã tránh được kiếp nạn của gia tộc.

Còn phần khác, hắn lại cảm thấy oán trách người.

Nếu như khi đó, Lục gia có thêm một cao thủ, cục diện đã có thể xoay chuyển.

Dù sao thì trong ký ức của hắn, không có việc gì là cha không làm được.
Chợt, ánh mắt Lục Ly hướng về phía cuối một thôn xóm nhỏ, cách nơi hắn đang ngồi không xa.


Ở đó, cánh cửa của một căn nhà tranh vừa hé mở, Hạ Nguyên từ bên trong bước ra, vươn vai dưới ánh nắng mặt trời.
So với một tháng trước, Hạ Nguyên lúc này trông có phần phổng phao, trắng trẻo hơn nhiều, lộ ra là một nữ tử xinh đẹp.

Mái tóc búi cao, cánh tay áo xắn lên để lộ đôi cổ tay nõn nà, nàng ưỡn người làm vài động tác kéo giãn gân cốt, sau đó bắt đầu quét tước đám lá rụng trước sân.
Xong xuôi, nàng lại quay vào trong nhà, ẵm đứa bé ra nằm sưởi nắng trên một chiếc chõng tre.

Đó là thói quen vào mỗi buổi sáng của Hạ Nguyên, Lục Ly không còn xa lạ gì nữa.
Gió man mác thổi vào lòng hắn, cái miệng méo méo nở một nụ cười, nhưng trong đôi mắt có chút đượm buồn.

Đôi khi, hắn ước rằng mình chỉ là một gã đàn ông bình thường, cùng người mình thương sống một cuộc đời bình dị.

Mỗi sáng sớm, hắn sẽ vào rừng săn bắn, còn nàng ở nhà dệt vải, cơm rau đạm bạc nuôi sống nhau đến già, vậy là đủ rồi.
Tuy nhiên, nữ tử kia không phải là người mà hắn vẫn ngày đêm thương nhớ.

Hắn biết, có những giấc mơ không thể nào thành hiện thực.

Và khi những ảo ảnh đẹp đẽ tan biến đi, hiện thực vô cùng tàn khốc chính là thứ mà hắn sẽ phải đối mặt.
Mặt trời dần lên cao, Hạ Nguyên cũng dời lưng khỏi chiếc chõng tre.

Chuyển động của nàng khiến Lục Ly như bừng tỉnh.

Hắn hít sâu một hơi, xua tan những suy tưởng trong đầu.

Hắn vẫn còn một cuộc hành trình dài cần phải bước tiếp.
Lục Ly vươn vai đứng dậy, tung người nhảy xuống bên dưới, sau đó mới đi bộ vào trong thôn.

Hắn không muốn gây sự chú ý cho người khác.
Thương thế đã khỏi hẳn từ mấy hôm trước, sở dĩ Lục Ly nán lại nơi đây, là để sắp đặt một ít trận pháp xua đuổi yêu thú.

Với tu vi hiện tại của hắn, tất nhiên trận pháp cũng không quá lợi hại, nhưng thà có còn hơn không.
Thôn dân ở đây không rõ Lục Ly từ đâu tới, chỉ biết hắn là một gã thợ săn xấu xí, may mắn có được một nương tử xinh đẹp.

Tuy nhiên, mọi người vẫn rất thân thiện, trông thấy hắn liền vui vẻ chào hỏi, dù cho lần nào cũng chỉ nhận lại một nụ cười gượng gạo.
Lục Ly đi đến cuối thôn, bước vào căn nhà tranh nhỏ của mình, thấy Hạ Nguyên đang ngồi dệt vải bên ô cửa sổ.

Đây vốn là nghề gia truyền nhà họ Hạ, nàng từ nhỏ đã quen với khung cửi, nên động tác rất thuần thục.
Hạ Nguyên cũng trông thấy hắn, liền dừng lại công việc của mình, đứng dậy cúi chào:
“Ân công đã về, để tiểu nữ đi làm chút điểm tâm cho người.”
“Không cần, ngươi cứ tiếp tục đi.” Lục Ly khoát tay nói.

“Mà cũng đừng gọi ta là ân công nữa.”
Hạ Nguyên vốn cảm kích hắn vì đã cứu mạng mình, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ có hắn, mà thân xác phu quân cùng con trai không bị đám người xấu kia xâu xé.

Tuy nhiên, hắn lại không thích cách xưng hô trịnh trọng như thế này cho lắm.
“Ân… công tử.” Hạ Nguyên cúi đầu lần nữa rồi đi về phía gian nhà sau.
Lục Ly biết nàng đi đâu, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.

Chỉ là, hắn không hiểu vì sao nàng lại còn hỏi hắn, trong khi vẫn muốn làm theo ý mình.

Không lẽ, nữ nhân đều là như vậy sao?
Hắn không để ý đến nàng ta nữa, quay sang chơi đùa với đứa bé trong chiếc nôi gần đó.

Sau một thời gian, nó đã không còn sợ hắn.


Dù sao thì con nít không phân biệt xấu đẹp, chỉ cần quen mặt và dịu dàng với chúng là được.
“Tiểu Linh Nhi ngoan, ta có quà cho ngươi đây.”
Lục Ly lấy ra một chiếc nanh sói, một lá bùa và một chiếc vòng tay bằng ngọc, đeo vào cho đứa bé.

Có đồ chơi mới, đứa bé thích thú nắm chúng giơ lên cao, đôi mắt long lanh nhìn vào bàn tay mũm mĩm của mình, nở nụ cười ngặt nghẽo.
Đợi một lúc lâu, Lục Ly mới thấy Hạ Nguyên quay lại.

Đúng như hắn nghĩ, trên hai tay nàng là một đĩa bánh ngọt, cùng một ấm trà sen thơm phức.

Đồ ăn làm ra mà không ăn thì phí, nên hắn cũng ngồi xuống nhâm nhi những thứ vừa được bày lên, trong khi Hạ Nguyên quay lại với khung cửi của mình.
Gian nhà bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng kẽo kẹt của những thanh gỗ va chạm, cùng với tiếng con nít đôi lúc lại vang lên.

Lục Ly ăn xong cái bánh thứ hai, trầm ngâm nhìn lá trà xoay tròn trong chén, hớp một ngụm rồi nói:
“Ta phải đi.”
Rập!
Hạ Nguyên đẩy hai thanh gỗ đập vào nhau, ngón tay cào nhẹ lên những sợi chỉ mảnh mai, khẽ hỏi:
“Công tử định khi nào thì lên đường?”
“Bây giờ.”
“Công tử xin đợi một lát.” Hạ Nguyên đứng dậy nói.

Sau đó, nàng đi thẳng vào gian phòng ngủ của mình, mang ra một tay nải lớn.

“Chỉ là vài bộ quần áo thô sơ, hi vọng công tử không chê.”
Ngay từ đầu, Hạ Nguyên biết hắn muốn để đứa bé lại cho mình nuôi dưỡng, điều này đồng nghĩa với việc hắn sẽ không ở đây lâu, nên nàng đã chuẩn bị những thứ này từ trước.
Hắn không chỉ cứu mạng nàng, còn cho nàng một cuộc sống mới.

Nửa tháng trước, hắn cũng cất công lên ngọn núi gần đó để giết thú dữ, trừ hại cho dân làng.

Hắn muốn nhận được sự kính trọng từ mọi người, chính là để sau khi rời đi, mọi người sẽ vì hắn mà chăm sóc, bảo vệ mẹ con nàng.
Hắn đã ban cho nàng rất nhiều thứ, nhưng vẫn rất tôn trọng nàng, không bao giờ xem nàng như kẻ bề dưới.

Vì vậy, nàng muốn làm gì đó để báo đáp hắn, dù là vô cùng nhỏ nhặt không đáng để nhắc tới.
Lục Ly nhìn tay nải đựng quần áo, hắn không thật sự cần đến chúng, nhưng vẫn không từ chối.

Sau đó, hắn lấy từ trong người ra một chiếc nanh sói, một lá bùa và một chiếc vòng tay bằng ngọc, đưa cho Hạ Nguyên.
Hắn không giỏi nói chuyện, nhưng với sự tinh ý của mình, Hạ Nguyên sẽ hiểu những thứ này dùng để làm gì, đồng thời biết rằng đồ vật tương tự trên người đứa bé là không thể vứt đi, giống như những món đồ chơi khác.
Mọi thứ an bài đã xong, cũng đến lúc phải rời đi.

Lục Ly bước ra khỏi cửa, chậm rãi tiến về phía khu rừng già bên ngoài thôn.

Chờ khi thân ảnh biến mất trong tầm mắt mọi người, hắn nhảy lên một ngọn cây cao, ngoảnh lại nhìn nơi đây lần cuối.
Lục Ly có chút lưu luyến, không chỉ Hạ Nguyên hay Tiểu Linh Nhi, mà còn là một cảm giác từ lâu rồi hắn không có được: hơi ấm của gia đình.

Mặc dù cảm giác đó là giả, nhưng cũng khiến hắn nguôi ngoai đi phần nào.

Vì thế, nó đáng được hắn trân trọng.
“Ta sẽ trở lại.” Nói xong, Lục Ly xoay người, hóa thành một đạo cầu vồng bay khỏi ngọn cây.
Muốn quay về Hồng Lĩnh Sơn Mạch, hắn cần phải đi theo hướng đông bắc.

Nhưng lúc này, hắn lại phi hành thẳng xuống phía nam.

Không phải hắn nhầm đường, mà đơn giản là có việc quan trọng cần giải quyết.
Kim sắc quang mang, cùng với những tiếng lầm rầm lúc trước quấy nhiễu hắc ảnh lại xuất hiện.


Thực ra, hai thứ này là nhằm vào hắn, nhưng vì lúc đó hắc ảnh đang là chủ hồn, nên hắn mới không bị ảnh hưởng gì.
Lục Ly không biết hắc ảnh là thứ gì, nhưng có cảm giác nó vô cùng mạnh mẽ.

Thậm chí, hắn tin rằng ở trạng thái tốt nhất, ngay cả chân thân của Nhiếp Hồn Lão Nhân đến, nó cũng không để vào mắt.
Chỉ là hôm đó, hắc ảnh bị kim quang và chú ngữ từ đâu xuất hiện rồi phá đám, nên mới chịu thất bại.

Tuy nhiên, Lục Ly không có ý định cảm ơn kẻ âm thầm đứng sau việc này.

Bởi nếu như hắc ảnh không thoát được lực lượng tự bạo của lão già kia, hắn cũng sẽ bị chôn theo cùng.
Kim quang và chú ngữ cần thông qua vật dẫn để giáng xuống.

Trước khi biến mất, hắc ảnh đã thông qua tia liên hệ với vật dẫn để đánh trả một đòn.

Có lẽ vì vậy mà cả hai thứ này đều yếu đi, không gây ra chút sát thương nào, nhưng Lục Ly vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Bình thường thì không sao, nhưng trong lúc tu luyện đến thời khắc quan trọng, hoặc đang chiến đấu sinh tử với kẻ thù, chỉ một thoáng phân tâm cũng để lại hậu quả không thể vãn hồi.

Hắc ảnh chính là một bài học vô cùng rõ ràng cho điều đó.
Chớp mắt đã gần mười ngày trôi qua, Lục Ly quay trở lại một nơi quen thuộc, chính là Hắc Lang sơn.

Đỉnh núi lúc này chẳng còn bóng người, tất cả đều đã rời khỏi nơi đây, để lại một đống hoang tàn đổ nát.
Lục Ly thu hồi tầm mắt của mình, đang định bay đi thì chợt nghe thấy tiếng gió rít dữ dội.

Hắn lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ở đó, một cái bóng đen vụt qua như một vệt sao chổi, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn vài lần.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Ly, bóng đen lượn nửa vòng rồi bay ngược về phía hắn.

Lúc này, Lục Ly mới thấy rõ đó là một tu sĩ trẻ tuổi.

Gã mặc một thân áo trắng như tuyết, nhưng vì cưỡi trên lưng một con hắc báo, nên nhìn từ dưới lên chỉ thấy một vệt bóng đen kéo dài.
Con hắc báo nhìn chằm chằm Lục Ly, luôn miệng gầm gừ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Lục Ly nhận ra con báo này, hắn bình tĩnh đứng đó, ôm quyền hướng về phía gã tu sĩ lạ mặt.
Dựa vào tốc độ vừa rồi của gã, Lục Ly có thể xác định gã ít nhất cũng đạt đến kim đan.

Cường giả vi tôn, hành chút lễ nghĩa trước kẻ mạnh hơn mình cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, ngoài ra còn có thể tránh được vài rắc rối không đáng có.
Gã tu sĩ cụp đôi mắt của mình nhìn xuống, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trên người Lục Ly.

Một lúc lâu sau, gã mới vỗ nhẹ vào đầu con báo: “Đi thôi!”
Nói là như vậy, nhưng con báo chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm chỗ ngồi cho gã trong lúc di chuyển.

Lục Ly nhìn theo bóng đen mỗi lúc một mờ dần, khẽ lầm bầm làu bàu:
“Lẽ ra, ta không nên để ngươi sống thì mới phải.”