"Chắc chắn rồi!" Thẩm Bằng Bân liên tục gật đầu.

Tê Thiên suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nhà họ Thẩm của các người xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Thẩm Thu Thủy lại đột nhiên xuất hiện ở trang viên Bắc Sơn?"

Thẩm Bằng Bân mở to mắt: “Cậu không biết sao?” Tề Thiên cau mày.

Thẩm Bằng Bân thay đổi sắc mặt, ngoan ngoãn nói: “Vì thân phận tội phạm lao động cải tạo của cậu, quản lý cấp cao của Thẩm thị đã gây khó khăn cho Thẩm Thu Thủy trong cuộc họp sáng nay, có người nói rằng thân phận của cậu sẽ mang lại sự xấu hổ cho Thẩm thị, Thẩm Thu Thủy đã nổi giận vì chuyện này, ngay lập tức sa thải tên quản lý cấp cao kia, vì Thẩm Thu Thủy đã tự mình đưa ra quyết định này, cuộc họp gia đình tối nay của nhà họ Thẩm sẽ quy trách nhiệm cho Thẩm Thu Thủy, mỗi khi tổ chức cuộc họp gia đình, đều sẽ đến trang viên Bắc Sơn."

Tề Thiên hỏi: “Gia đình của anh có họp mặt nhiều không?”

“Không nhiều lắm.” Thẩm Bằng Bân lắc đầu, “Cuộc họp gia đình lần trước là trước khi tôi bỏ trốn, nội dung của cuộc họp là trục xuất tôi ra khỏi gia tộc.”

Nghe Thẩm Bằng Bân nói như vậy, Tê Thiên cũng coi như hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc họp gia đình của nhà họ Thẩm, nghĩ đến hiểu lầm giữa anh và Thẩm Thu Thủy chiều nay, Tê Thiên không khỏi cảm thấy đau đầu.


"Anh ở lại đây và không được phép trả lời cuộc gọi của bất kỳ ai, sáng mai mới được rời đi."

Tê Thiên ra lệnh cho Thẩm Bằng Bân một tiếng, rồi lập tức chạy ra khỏi KTV, gọi một chiếc xe, đi thẳng đến trang viên Bắc Sơn.

Trang viên Bắc Sơn, bên trong biệt thự số 3.

Thẩm Thu Thủy đã đứng ở trong sảnh lớn mấy tiếng đồng hồ.

Vì quyết định độc quyền của Thẩm Thu Thủy trong cuộc họp sáng nay, hầu hết mọi thành viên trong nhà họ. Thẩm đều không ngừng phát biểu, không có ngoại lệ, tất cả đều chỉ trích Thẩm Thu Thủy.

Thẩm Sơn lên tiếng nói với ông cụ Thẩm: “Bố, con không hiểu tại sao bố lại muốn cho con gái nhà chúng ta đính hôn với một tên tội phạm lao động cải tạo, cho dù là vì sự phát triển của tập đoàn thì cũng có những lựa chọn khác, Tập đoàn Văn Tôn không đáng để chúng ta phải mất mặt đến như vậy!

"Đúng vậy đó bố." Thẩm Hỏa, con trai thứ hai của nhà họ Thẩm cũng lên tiếng, đã lâu rồi ông ta không can thiệp vào chuyện của gia tộc, lúc này không nhịn được. nói: "Thẩm Thu Thủy đã ra một quyết định độc đoán trong cuộc họp ngày hôm nay, nếu là vì chuyện khác thì cũng thôi, dù sao cũng là con gái nhà họ Thẩm của chúng ta, nhưng cô ta lại nổi giận vì một tên tội phạm lao động cải tạo, nếu tin tức này được lan truyền thì sẽ khiến người khác chê cười! Bây giờ cho dù cô ta có hủy bỏ hôn ước với tên tội phạm lao động cải tạo kia, cũng không thể kéo lại mặt mũi cho nhà họ Thẩm chúng tai”

“Bố, con đề nghị...” Vụ Di, vợ của Thẩm Hỏa - người con trai thứ hai của nhà họ Thẩm nói: “Cách chức chức chủ tịch của Thẩm Thu Thủy!”

"Đúng vậy, cách chức!"

Trong đại sảnh, mọi người đều ồn ào, tất cả đều nhằm vào Thẩm Thu Thủy.

Thẩm Thu Thủy không hề có chút kinh ngạc nào, khi cô ngồi ở vị trí này, thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người!

Khóe miệng Thẩm Thu Thủy chợt nở một nụ cười, cô nói: "Các người nói xong chưa? Nếu nói xong, vậy đến lượt tôi nói, tôi, Thẩm Thu Thủy, đã ngồi ở vị trí chủ tịch của Thẩm thị được hai năm, trong hai năm này, tài sản của Thẩm thị đã tăng lên 40%, các kênh đối ngoại của Thẩm thị đã được mở rộng gấp ba lần, đừng nói rằng hôm nay Thẩm Thu Thủy tôi chỉ sa thải một người, ngay cả khi tôi đuổi tất cả các các người ra khỏi công ty ngày. hôm nay, các người cũng phải chịu! Đừng dùng thân phận người lớn để gây áp lực cho tôi, nếu các người đã nói đến thể diện và ích lợi với tôi, vậy thì chúng ta hãy nói về thể diện và ích lợi đi! Ai cho rằng mình có thể làm tốt hơn Thẩm Thu Thủy tôi, thì ký giấy bảo đảm rồi đến gặp tôi để ký tên! Ai không có năng lực thì câm miệng lại hết đi, nếu muốn xem chuyện cười của Thẩm Thu Thủy tôi, có lẽ các người phải đợi thêm một chút nữa!”


Lời nói của Thẩm Thu Thủy có uy lực mạnh mẽ, đám người lớn của nhà họ Thẩm liếc nhìn nhau, nhưng không †ìm được điều gì để phản bác.

Thẩm Thu Thủy cuối cùng nhìn ông cụ Thẩm nói: "Ông nội, hôm nay muộn rồi, ngày mai con còn có việc phải làm ở công ty, hôm nào đó con sẽ ăn cơm với ông."

Thẩm Thu Thủy nói xong liền xoay người đi về phía cửa.

Khoảnh khắc Thẩm Thu Thủy quay đi, những giọng nói lần lượt vang lên.

"Thật là quá đáng!"

"Gia giáo đâu! Gia giáo của nhà họ Thẩm chúng ta đâu!"

"Thật buồn cười! Nếu đây là con gái tôi, tôi sẽ cấm túc nó một tháng!"

Những giọng nói như vậy lọt vào tai Thẩm Thu Thủy, Thẩm Thu Thủy không hề hé môi, bước đi vững vàng, cô. biết ở nhà họ Thẩm này, cô nhất định phải mạnh mẽ và kiên cường! Bố mẹ của cô không còn nữa, nếu không dựa vào chính mình thì còn có thể dựa vào ai?


Nhìn thấy Thẩm Bằng Bân đã bỏ trốn hai năm mới trở lại vẫn có Thẩm Sơn đứng ra chống lưng, Thẩm Thu Thủy thật sự hâm mộ, cô cũng là một con người, một người phụ nữ, một người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi, sao cô có thể không muốn có người chống lưng cho mình? Làm sao cô có thể không muốn ai đó bảo vệ mình?

Thật đáng tiếc, trong gia đình này, tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng.

Khóe mắt Thẩm Thu Thủy ươn ướt, một dòng nước. mắt trong suốt chảy xuống, cô không dám lau đi, sợ người khác nhìn thấy sự mềm yếu của mình, cô bước đi nhanh hơn, sợ nước mắt rơi xuống đất sẽ bị phát hiện.

Mở cửa sảnh lớn biệt thự ra, ngay thời khắc mở cửa, Thẩm Thu Thủy có cảm giác rất tự do, trong căn biệt thự. số 3 sang trọng này, Thẩm Thu Thủy cảm thấy khó chịu như bị giam cầm trong nhà giam.

Trời đã tối, mây đen lướt qua, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống.

Nhưng có một bóng người bước đi trong bóng tối và xuất hiện dưới ánh trăng.

Tề Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Thu Thủy, nhìn hai hàng nước mắt trong suốt treo trên mặt Thẩm Thu Thủy, Tê Thiên đưa tay nhẹ nhàng lau mặt Thẩm Thu Thủy: "Tại sao lại khóc? Ai bắt nạt cô, nói với tôi, tôi sẽ giúp cô bắt nạt lại họ."