Thẩm Bằng Bân không phải là người mới bước ra đời.

Ngược lại, so với những tên con ông cháu cha giàu có sống dưới ánh hào quang, Thẩm Bảng Bân đã thực. sự nỗ lực gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài bằng chính đôi tay của mình trong hai năm.

Vì vậy, Thẩm Bằng Bân cũng có thể được coi là người có kiến thức rộng rãi.

Cảnh tượng lúc này khiến Thẩm Bằng Bân có dự cảm không tốt trong lòng.

"Ai đã dùng đôi bàn tay bẩn thỉu chạm vào người của tôi?"

Giọng nói của chị Hồng vang lên, đám đông tản ra và chị Hồng thong thả đi tới.

Đi đến trước đám người, chị Hồng nhìn chằm chằm vào đám người Thẩm Băng Bân, hừ lạnh: "Con chó hoang từ đâu đến, sủa lung tung ở địa bàn Thập Phương Hội của chúng tôi!"

Thập Phương Hội!

Vẻ mặt Thẩm Bằng Bân hơi thay đổi.

Tề Thiên nháy mắt ra hiệu với chị Hồng.


Sự xuất hiện của chị Hồng ngay lúc này cũng là do Tâ Thiên yêu cầu.

Ý định ban đầu của Tê Thiên là tạo ra một tình huống chiến thắng cho Thẩm Bằng Bân và xem liệu anh có thể lấy được thông tin gì từ miệng Thẩm Bằng Bân hay không.

Nhưng lại phát hiện ra miệng của Thẩm Bằng Bân còn kín hơn Tề Thiên nghĩ rất nhiều, nói đến điểm mấu chốt thì không nói nữa.

Lúc này, Tê Thiên mới yêu cầu chị Hồng ra mặt, và đưa ra tên tuổi của Thập Phương Hội để gây áp lực với Thẩm Bằng Bân.

Chị Hồng vung tay lên và hét lớn: "Đi, chặt chân của lũ chó hoang này ra cho bài"

Những người đứng sau chị Hồng ngay lập tức bước tới với nụ cười hung dữ. Hai bên đối đầu, nhưng rõ ràng số người bên phía

Thẩm Bằng Bân ít hơn.

Thẩm Bảng Bân nhanh chóng quan sát tình hình, sau đó nói: “Từ khi nào người của Thập Phương cũng dám can thiệp vào chuyện của Đông Đường?

"Đông Đường?" Chị Hồng chế nhạo: "Cậu nói cậu là người Đông Đường thì tôi sẽ tin sao? Chặt đâu đồ chó này ra, gửi cho Đông Đường để xem Đông Đường có nhận ra hay không!"


Một người đàn ông cao lớn bước đến, đi đến trước. mặt một tên đàn em của Thẩm Bằng Bân và tung một cú đá, đá tên này bay ra ngoài.

Những người do Thẩm Bằng Bân mang đến cũng không phải là người hiền lành gì, mặc dù có khoảng cách lớn về số lượng nhưng chúng vẫn vung vũ khí lao về phía trước.

"Mẹ nó, tất cả không được nhúc nhích!"

Thẩm Bằng Bân hét lớn, ngăn chặn động tác của những người ở bên mình.

Chị Hồng cũng giơ tay yêu cầu người bên phía chị ta dừng lại.

Thẩm Bằng Bân hít sâu một hơi, nói:Tôi có thứ để chứng minh.”

Thẩm Bằng Bân nói xong liên lấy trong túi ra một chiếc huy hiệu ném cho chị Hồng.

Chị Hồng cầm lấy chiếc huy hiệu nhìn xem, trên mặt nở nụ cười giêu cợt: "Cậu cho rằng bà đây không biết đọc chữ sao? Tôi nhớ rất rõ biểu tượng của Đông Đường, không phải như thế này."

"Đây quả thực không phải là biểu tượng của Đông Đường." Thẩm Bằng Bân gật đầu, lập tức chuyển chủ đề: "Nhưng là biểu tượng kết hợp giữa Đông Đường và Thanh Đằng, hiện tại cô có thể gọi điện thoại xác nhận!"

Chị Hồng âm thầm liếc nhìn Tê Thiên, sau khi thấy Tê Thiên gật đầu, chị Hồng nói: "Để mắt đến những tên chó hoang này cho tôi!"

Chị Hồng nói xong liền ra ngoài gọi điện thoại xác nhận.

Thấy chị Hồng đồng ý xác nhận, lúc này Thẩm Bằng Bân mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tề Thiên đang ngồi đó nói: "Tê Thiên, chẳng trách tại sao mày lại tự tin như vậy, thì ra là có Thập Phương Hội làm chỗ dựa, không thể không nói Thập Phương Hội rất mạnh, nhưng phải xem là trước mặt ai, chỉ dựa vào Thập. Phương Hội cũng không bảo vệ được mày đâu!”

Vài phút sau, chị Hồng trở về sau khi gọi điện thoại, ném chiếc huy hiệu cho Thẩm Bằng Bân, lớn tiếng hỏi: "Tôi rất tò mò, từ khi nào mà Đông Đường lại hợp tác với Thanh Đằng của các người."