Nghe thấy lời nói không cam lòng của Hồng Dịch, sắc mặt Trần Phong lạnh nhạt, trong lòng bất ngờ, Hồng Dịch này đã không còn trái tim của võ sĩ, lúc này thế mà lại đáng thương đến mức kí thác hi vọng vào mấy câu nói này.

“Nếu tôi là giai đoạn giữa Hóa Kình, thì giết anh chỉ cần một khoảnh khắc!”, lời nói của Trần Phong lạnh như băng, vừa dứt lời, anh lại cử động, đi về phía Hồng Dịch.

“Cái gì…”.

Hồng Dịch bị Trần Phong chọc tức cho run bần bật, anh ta không ngờ Trần Phong lại khinh thường anh ta như vậy, nhưng không biết tại sao anh ta cảm thấy Trần Phong không lừa anh ta, từ lúc trận đấu vừa bắt đầu, thực lực hai người cân bằng, nhưng sau đó anh ta lại lộ vẻ yếu thế, nếu Trần Phong thực sự giấu thực lực, thì lúc mới đầu đã ra tay đánh bại anh ta, chẳng phải là càng hợp lý hơn ư?

Hồng Dịch không cho rằng Trần Phong sẽ nương tay, hai người họ chỉ có một người có thể sống sót đi xuống, cho nên nghĩ một chút là có thể chứng thực lời Trần Phong nói không giả, anh đúng là cảnh giới giai đoạn đầu Hóa Kình.

“Chỉ với giai đoạn đầu Hóa Kình mà có thể chém giết võ sĩ giai đoạn giữa, nếu đợi anh ta đến giai đoạn giữa thì sẽ là tồn tại đáng sợ thế nào, đến lúc đó mình có phải đối thủ của cậu ta không?”.

Trong các võ sĩ xem thi đấu, William và Arthur cùng xuất hiện suy nghĩ này trong lòng.

Người trên ghế khán giả bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người lúc này đều lặng yên, nhìn Trần Phong không rời mắt.

Trần Phong cất bước đi về phía Hồng Dịch, bước chân vững vàng, chắc chắn, Hồng Dịch nhìn vào mắt, trong lòng sợ hãi khôn nguôi, mỗi bước Trần Phong bước ra, cứ như giẫm vào trái tim anh ta, Trần Phong cứ như thần chết bước ra từ địa ngục.

Trần Phong khiến bước chân của cả người tràn ngập sức mạnh khác biệt nhờ hô hấp pháp thần bí cộng với bước chân.

Hồng Dịch không kiềm được mà lùi lại, gần như Trần Phong cứ bước một bước là anh ta lùi một bước, hai người một tiến một lùi.

Hồng Dịch lúc này không còn vênh váo và ngang ngược như trước khi thi đấu, chỉ có sợ hãi, sợ hãi vô tận, nhưng anh ta dù sao cũng là võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình, tinh thần hoảng hốt ngắn ngủi qua đi thì ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng.

Khi Trần Phong còn cách anh ta không đến mười bước, Hồng Dịch di chuyển, lòng bàn tay anh ta nắm thành móng vuốt, hướng đến mặt Trần Phong, bỗng nhiên tung ra tuyệt chiêu vừa nãy, Long Hổ Hợp Kích.

Trong thời khắc mấu chốt này, anh ta muốn liều một phen, chỉ có điều lúc này anh ta đã không có thực lực của thời kì đỉnh cao, sức mạnh của đòn Long Hổ Hợp Kích này yếu đi hơn nửa, hơn nữa sau màn chiến đấu vừa rồi, tâm trạng anh ta đã bị lung lay, lúc này chẳng qua chỉ là màn tấn công cuối cùng mà thôi.

Đứng trước đòn Long Hổ Hợp Kích của Hồng Dịch, Trần Phong không đỡ chiêu này như lúc mới bắt đầu cuộc thi, mà cơ thể cử động, tránh đòn, sau đó một tay Trần Phong siết nắm đấm, đấm Hồng Dịch nhanh như chớp.

Thực lực của Hồng Dịch giảm mạnh, đối diện với sự phản công của Trần Phong, anh ta căn bản không có sức đánh trả, lúc này trơ mắt nhìn nắm đấm thép của Trần Phong ập tới.

Răng rắc một tiếng, xương trên cánh tay nứt gãy, Trần Phong không dừng tay, một tay khác chụm lại thành móng vuốt, tóm lấy cánh tay Hồng Dịch kéo mạnh, mất đi sự hỗ trợ của xương, cánh tay cứ thế bị giựt đứt.

“Á!”.

Hồng Dịch hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, đau đớn dữ dội này suýt nữa khiến anh ta ngất đi, chỉ có điều mong muốn sống sót khiến anh ta phản công trong vô thức, một tay khác siết chặt nắm đấm, đánh thẳng vào đầu Trần Phong.

Đừng thấy năng lực chiến đấu hiện giờ của Hồng Dịch giảm mà nhầm, một đấm này nếu đánh trúng đầu Trần Phong, thì vẫn có thể đánh vỡ đầu Trần Phong.

Chỉ có điều đây chỉ là giả thiết mà thôi, lúc anh ta dồi dào sinh lực cũng không làm bị thương cọng lông nào của Trần Phong, chứ đừng nói là hiện tại.

Thấy nắm đấm của Hồng Dịch đánh tới, Trần Phong không hoảng không vội một siết nắm đấm đánh vỡ cánh tay trái của anh ta như vừa nãy, sau đó lại kéo một cái, một cánh tay khác lại bị giựt đứt theo cách cũ.

“Á!”.

Hồng Dịch kêu la thảm thiết liên tục, anh ta còn chưa phản ứng lại được từ trong đau đớn của cánh tay đứt lìa lúc nãy, lúc này một tay khác lại bị kéo đứt, nỗi đau này khiến anh ta phát điên.

Chỉ có điều tiếng kêu thảm thiết của anh ta vừa vang lên thì đã bị Trần Phong ngắt quãng, Trần Phong đá một phát vào đầu gối Hồng Dịch, sức của cú đá rất mạnh, đá vỡ luôn đầu gối, sau khi cơ thể Hồng Dịch mất đi chống đỡ, thì quỳ một gối xuống, lúc này vẻ mặt anh ta đau đớn, đã không hét ra tiếng được nữa, nỗi đau này lần đầu trong đời anh ta được nếm, cũng là lần cuối cùng.

Sau khi Hồng Dịch quỳ xuống đất, Trần Phong không tha cho anh ta, mà vung cánh tay lên đập mạnh vào lưng Hồng Dịch, anh ta đau đớn quỳ hai gối xuống đất, mọi việc xảy ra quá nhanh, nên mọi người căn bản không xem rõ.

Trần Phong làm tất cả các động tác này gần như là trong nháy mắt đã xong, các khán giả chỉ thấy Hồng Dịch quỳ xuống đất.

“Chuyện gì vậy? Các anh nhìn rõ không?”.

“Không biết, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”.

“Tốc độ của Trần Phong này nhanh quá, bọn tôi căn bản không nhìn rõ”.

“Trần Phong này muốn làm gì?”.

Mọi người bàn tán xôn xao, đa phần cảm thán tốc độ của Trần Phong quá nhanh, chỉ có điều họ vẫn không rõ Trần Phong làm tất cả việc này để làm gì.

“Năm ấy Kinh Nhất – sư huynh tôi bị cái gọi người mạnh bao vây tấn công, Hồng Thiên Bá – sư phụ của anh cũng nằm trong số đó, cuối cùng khiến sư huynh tôi bị thương tật, hôm nay, anh đền tội cho sư huynh tôi thay sư phụ mình đi!”.

Trần Phong vừa dứt lời thì trực tiếp đi tới cạnh Hồng Dịch, ấn đầu anh ta xuống đất, chỉ có điều Trần Phong không khống chế tốt sức, một cái dập đầu này, mặt Hồng Dịch dập đến mức bị thương luôn, máu chảy ra.

“Tách! Tách! Tách!”.

Trần Phong ấn đầu Hồng Dịch trực tiếp dập đầu ba cái vang dội, Hồng Dịch lúc này đã khác hẳn, máu tươi đã che đi dung mạo của anh ta.

“Đồ khốn, mày… mày giết tao đi!”.

Hồng Dịch hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, anh ta đã bao giờ chịu sỉ nhục thế này đâu, lúc này chỉ một lòng muốn chết.

Hai tay Hồng Dịch đã đứt lìa, đến cả chân cũng gãy rồi, cả đời này đã không thể tập võ nữa, trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn.

Nghe thấy lời nói xin chết của Hồng Dịch, Trần Phong không để ý, mà xoay người rời khỏi sàn đấu, đi về phía phòng nghỉ.

“Tôi giữ lại mạng cho anh, tôi muốn anh sống không bằng chết!”, Trần Phong không ngoảnh đầu lại.

“Giết tôi đi, giết tôi đi!”.

Thấy Trần Phong xoay người bỏ đi, Hồng Dịch gào thét đau đớn, trong lòng anh ta hiểu đời này của mình hỏng rồi, thay vì sống tiếp thế này thì chết đi còn hơn, chỉ có điều Trần Phong không giết anh ta.

Lúc này trên sàn chỉ còn lại mình anh ta bò ra đất, cứ như một con chó quê tàn phế, cực kì nhếch nhác.

“Hay!”.

“Trần Phong, giỏi lắm!”.

Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, trên ghế khán giả lại lần nữa vang lên tiếng hét, cuộc chiến hôm nay cực kì đặc sắc, mọi người có thể nói là no mắt.

“Đù má, hả giận ghê!”.

Tâm trạng lúc này của Cơ Uẩn đã không thể diễn tả bằng lời, lại lần nữa kích động đứng dậy, lớn tiếng thổ lộ cảm xúc trong lòng.

Còn Thiên Ưng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tâm trạng anh ta cũng hào hứng, đồng thời cũng cực kì tự hào, bởi vì Trần Phong là người Hoa Hạ, là đồng đội của bọn họ.

“Trần Phong, đúng là Trần Phong có khác, cũng chỉ có Trần Phong mới có thực lực thế này!”.

“Đúng thế, bây giờ xem ra thực lực của Trần Phong còn mạnh hơn lời đồn rất nhiều!”.