“Được…”.

Khán giả lúc này đã thấy thế trận của Trần Phong, bỗng chốc tiếng hò hét của khán giả vang vọng đất trời, át mọi âm thanh khác.

Trần Phong mỉm cười, chắp tay đáp lại khán giả xung quanh, hành động này của anh, lại lần nữa làm khán giả gào thét.

Sau khi Trần Phong ra, Ferdido tuyển thủ đến từ Ai Quốc cũng đi ra từ lối đi của tuyển thủ tham gia thi đấu.

Sự xuất hiện của anh ta không thu hút sự chú ý của khán giả, việc này rất bình thường, cuộc thi võ thuật cấp thế giới lần này chỉ có 16 người mạnh mới là tiêu điểm chú ý của mọi người, còn về những tuyển thủ khác chẳng qua chỉ là làm nền thôi, trong lòng các tuyển thủ đều hiểu cả.

Hai người Trần Phong và Ferdido đi lên võ đài, tiếng của khán giả nhỏ dần, yên tĩnh lại, trợn to mắt chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào đó.

Sau khi hai người đứng vững, trọng tài trung niên kia lên võ đài.

“Anh chính là ngài Trần Phong đúng không? Gặp được anh, tôi rất vui!”.

Ferdido của Ai Quốc nhìn Trần Phong ở đối diện, nở nụ cười chào hỏi trước.

“Anh Ferdido, chào anh!”.

Trần Phong có chút hảo cảm với Ferdido này, đáp lại.

Phải biết là quan hệ của Ai Quốc và Hoa Hạ cực kì tốt, có thể gọi là anh em đáng tin cậy, nên người dân hai nước cũng cực kì hữu hảo, mặc dù lần này là cuộc thi võ học cấp thế giới, nhưng có thể gặp Trần Phong thì Ferdido cũng rất vui, anh ta không có ý thù địch gì với Trần Phong.

“Ngài Trần Phong, tôi có hiểu một chút về thực lực của anh, tôi biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng tôi sẽ dốc hết sức!”.

Khi nói Ferdido rất khiêm tốn.

Trần Phong thì lắc đầu nói: “Anh Ferdido khiêm tốn quá, cuộc thi võ thuật, chỉ là luận bàn mà thôi, hai ta đều có thu hoạch!”.

“Ừm, cảm ơn!”.

Ferdido sao có thể không nghe ra ý của Trần Phong, nên vội vàng cảm ơn.

Trọng tài đến giữa võ đài, lại lần nữa lặp lại câu nói kia: “Quy định cuộc thi, hai cậu biết rồi chứ? Có cần nhắc lại không?”.

“Không cần!”.

Trần Phong và Ferdido gần như đồng thanh nói.

“Được, nếu đã vậy thì tôi không hỏi nhiều nữa!”.

Trọng tài mặc áo đen gật đầu, lùi lại mấy bước, vẫy một tay, hét to: “Trận đấu bây giờ… bắt đầu!”.

“Đắc tội rồi!”.

Ferdido chắp hờ tay, rồi không nói nhiều nữa, lao về phía Trần Phong cực nhanh.

Chỉ có điều tốc độ của Ferdido không tính là rất nhanh, so với mấy võ sĩ trước đó, tốc độ của anh ta rất chậm, đến cả khán gỉa bình thường cũng nhìn ra được.

Việc này không phải Ferdido cố ý làm vậy, thực lực của anh ta vốn đã rất yếu, còn chưa cả đột phá giai đoạn Hóa Kình, lần này sở dĩ có thể tham gia cuộc thi hoàn toàn là do lúc đại hội sắp bắt đầu, đột nhiên tăng mấy suất, anh ta coi như là suất thêm cho đủ số.

Không lâu sau, Ferdido đã đến bên cạnh Trần Phong, không hề do dự biến chưởng thành đao, chém một cú đao tay vào cổ Trần Phong.

Trần Phong hơi nghiêng người tránh cú đao tay này.

Thấy một chiêu chưa trúng, Ferdido không dừng lại mà đuổi theo Trần Phong, liên tục tung ra bốn, năm cú đao tay, chỉ có điều đều bị Trần Phong nhẹ nhàng tránh được.

“Chuyện gì thế này, không ngờ Trần Phong lại bị áp chế”.

“Không phải đùa đấy chứ…”.

Khán giả bên ngoài võ đài hét lên kinh ngạc, hiển nhiên cảnh này khác hoàn toàn tưởng tượng của họ.

Phải biết là dù nói thế nào thì Trần Phong cũng là một trong 16 người mạnh, hơn nữa còn đứng thứ tư trong bảng xếp hạng giành quán quân.

Mấy hạng đầu đều có biểu hiện xuất sắc, Arthur vừa ra trận đã ép cho đối thủ đầu hàng, còn William thì dùng cách máu me chém đối thủ bằng một chiêu, dù là Madhi, mặc dù là không xuất sắc như hai người trước, nhưng cũng trên cơ Cơ Uẩn.

Nhưng cảnh trước mặt, họ thực sự không thể chấp nhận, dù Trần Phong không xuất sắc như mấy người trước thì cũng không đến mức bị một tuyển thủ dự khuyết ép cho liên tục lùi lại chứ.

Không chỉ là người bình thường, đến cả các võ sĩ hoặc người mạnh nhìn thấy biểu hiện của Trần Phong thì đều buồn bực, không biết Trần Phong thế này là làm sao, không ngờ lại kém cỏi như vậy.

Những người có mặt mặc dù đa số chưa từng gặp Trần Phong, nhưng sự tích của Trần Phong họ đều biết, trong lòng họ Trần Phong có thể làm được những việc ấy, thì hiển nhiên thực lực sẽ không kém.

Hiện tại sở dĩ làm thế này có lẽ là có kế hoạch gì, nếu không thì nghĩ sao cũng thấy không thông.

“Vô cùng cảm ơn, ngài Trần Phong, cảm ơn sự rộng lượng của anh, để tôi thi triển hoàn chỉnh Buggy Đao pháp trên võ đài!”.

Đúng lúc này Ferdido đột nhiên ngừng tấn công, hơn nữa còn chắp tay lạy Trần Phong, vẻ mặt rất cung kính.

Buggy Đao pháp anh ta thi triển vừa nãy là đao pháp do một tông sư võ học nào đó của Ai Quốc tự sáng tạo, đao pháp này cực kì sắc bén, có thể nói là một môn võ công thượng thừa, nhưng anh ta dù sao cũng chưa đột phá giai đoạn Hóa Kình, căn bản không thể phô bày được sự tuyể diệu của đao pháp này, cho nên không thể tạo thành tổn thương gì với Trần Phong.

Hơn nữa trong lòng anh ta hiểu, Trần Phong vẫn luôn phòng thủ, không ra tay, nếu Trần Phong ra tay thì anh ta căn bản không đỡ nổi.

Tất cả đều là vì Trần Phong không muốn mình thua trận đấu quá bẽ bàng, có thể nói là đã rất nể mặt anh ta, lúc này sự cảm kích của anh ta với Trần Phong cũng không hề giấu giếm.

“Khách sáo rồi, thực lực của anh hiển nhiên đã tăng lên, chúc mừng anh!”, Trần Phong mỉm cười đáp lại.

“Cuộc thi lần này cảm ơn sự rộng lượng của anh, tôi sẽ lấy anh làm mục tiêu, cố gắng tập võ”, Ferdido lại lần nữa chắp tay cảm ơn, sau đó nói với trọng tài: “Tôi nhận thua!”.

Trọng tài cũng không phải người bình thường, từ lúc bắt đầu đấu ông ta đã biết Ferdido thua rồi, lúc này nghe thấy đối phương nhận thua, giọng nói như tiếng chuông không hề do dự vang vọng khắp tứ phía: “Cuộc đấu kết thúc, Trần Phong thắng!”.

“Hả?”.

“Gì thế?”.

Lời trọng tài vừa vang lên thì khán giả bên dưới hoàn toàn ngớ người, không phản ứng lại ngay được.

Nhìn lại những người mạnh hoặc dẫn đoàn thì cứ như đã biết trước, họ dù sao cũng không phải người bình thường, Trần Phong cố ý nhường Ferdido, đợi đối phương thi triển hết mọi chiêu thức, sao họ không biết được chứ?

“Rốt cuộc là sao vậy? Chơi trò gì thế?”.

“Đúng đó, Trần Phong Hoa Hạ kia căn bản không hề ra tay, sao trận đấu lại kết thúc rồi, trọng tài làm sao thế?”.

Vốn dĩ khán khả cực kì coi trọng trận đấu này, nhưng trận đấu đã kết thúc rồi, họ không thấy được hình ảnh đặc sắc, cho nên lúc này không kiềm được mà lên tiếng oán giận.

Trận quyết đấu của Trần Phong Hoa Hạ đứng thứ tư trong bảng tuyển thủ tiềm năng giành quán quân, hơn nữa lại là trận đấu cuối cùng của hôm nay, có thể nói là sự mong đợi của họ về mặt nào đó còn hơn mấy trận trước nhiều.

Nhưng đến cuối cùng, căn bản không biết kiểu gì, Ferdido nhận thua, trận đấu kết thúc, lãng phí cảm xúc của họ.

“Mọi người yên lặng, yên lặng, tôi giải thích với mọi người một chút!”.

Với trách móc và chất vấn của khán giả, trọng tài cũng hơi đau đầu, nhưng ông ta dù sao cũng là trọng tài, phải giải thích một chút.

“Là thế này, vốn dĩ Ferdido và Trần Phong đã cách biệt một cảnh giới, lúc thi đấu Trần Phong vẫn luôn không ra tay chính là vì muốn Ferdido thể hiện nhiều kĩ thuật võ học của mình ra!”.

“Cuối cùng, sau khi Ferdido thể hiện mọi kĩ năng, vẫn không thể tạo thành thương tổn cho Trần Phong, nên Ferdido chọn nhận thua!”.

Lúc khán gỉa đang oán trách, trọng tài vận khí đến đan điền, giọng nói như tiếng chuông bỗng chốc vang lên, át tiếng của các khán giả, sau đó giải thích.