Editor: June_duahau

Lòng cô chợt căng lên, giật mình nhìn người đàn ông kia.

Anh đứng ở đó, dáng người thon dài cao ngất khoác một chiếc áo bành tô màu đen, hơi thở ra trong tiết trời cuối thu đều bị đóng băng thành khói.

Gương mặt góc cạnh ngũ quan vẫn tuấn tú mê người như vậy, giống như được đao búa gọt giũa một loại, hoàn mỹ đến mức không nhìn ra một chút khuyết điểm nào.

Bên trong đôi con ngươi thâm thúy, một đạo ánh sáng lóe lên nhìn về phía cô.......

Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng đóng cửa sổ lại.

Hóa ra hơn mười hộ hàng xóm lúc nãy là do anh phái người đánh thức dậy, gõ cửa nhà bọn họ khiến cho bọn họ tưởng rằng có kẻ trộm ghé thăm, nhờ vậy mà bắt được quả tang di Trương trộm điện trộm nước!

Hóa ra anh đã tìm được đến đây rồi, vẫn luôn ở bên canh cô.

Mà, chỉ cần anh xuất hiện, tháng ngày yên tĩnh của cô cũng tuyên bố kết thúc.

Cô kéo then chốt cửa sổ lên, cũng kéo luôn cả rèm cửa sổ, ngồi ở trên bàn nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang phe phẩy cái đuổi trước mặt cô: “Có phải ban ngày con nhìn thấy anh ta không?”

Tiểu Tuyết Cầu lắc lắc cái đuôi của nó, 'ẳng' một tiếng.

Nó đương nhiên là gặp qua ba ba nó rồi, bằng không sao có thể vui mừng vậy chứ.

Mẹ chủ nhân, mau mời baba lên lầu đi, vừa rồi baba giúp chúng ta bắt trộm, chúng ta phải cảm ơn, phải mời baba uống canh thịt bò.

Lại 'ngao' một tiếng rồi nhắm thẳng lòng Đại Lận, nhảy lên cuộn tròn vào đó.

Đại Lận xách quả cầu trắng đang cuộn tròn trong lòng mình ra, đặt nó lên giường, trừng mắt nhìn nó: “Không được gặp lại anh ta nữa, nếu không còn trở về cùng anh ta đi, mẹ không cần con nữa!”

Hu hu, Tiểu Tuyết Cầu tội nghiệp nằm sấp trên giường, làm thành một mảnh Tuyết Cầu trắng nhỏ, ủy khuất nhìn mẹ chủ nhân của nó.

Mẹ chủ nhân đừng nóng giận, về sau Tiểu Tuyết Cầu sẽ không gặp baba nữa, muốn ở cùng mẹ.

Đại Lận sờ sờ đầu nó, đi rửa rau, chuẩn bị làm canh thịt bò.

Cô chọn ở lại thành phố này, là vì, đây là quên hương cô, là nhà cô, cô không có khả năng trốn tránh cả đời được, chỉ có thản nhiên đối mặt với người xưa, chuyện xưa. Nếu cô còn có môt chút dao động đối với cái người tìm tới đây kia, chứng minh cô còn chưa buông được, chưa thể thoái mái được.

Đằng Duệ Triết ắt hẳn là thông qua hiệu trưởng mới tìm được đến đây, không biết lại có chuyện gì?

Giữa bọn họ còn có quan hệ gì sao? Anh ta lấy thân phận gì đến tìm cô? Người anh ta lựa chọn không phải là Trâu Tiểu Hàm sao, mà người cô lựa chọn là Tiêu Tử, không hề có nửa điểm liên quan, người duy nhất mà cô có lỗi chính là Tiêu Tử.

Cô có lỗi với mẹ Tiêu, có lỗi với người nhà họ Tiêu.

Mà ân oán với Đằng Duệ Triết, từ lúc cô ra tù đã thanh toán xong hết rồi. Cô cảm thấy bản thân không nợ anh ta cái gì cả.

“Tuyết cầu, canh thịt bò bỏ cà chua có được không?” Sau khi rửa sạch thức ăn trở về, cô ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang nằm sấp trên giường, coi Tiểu Tuyết Cầu như người thân mà bầu bạn, “Uống canh xong chúng ta phải đi ngủ, ngày mai mẹ còn lên lớp nữa.”

Tiểu Tuyết Cầu lắc lắc đuôi nhỏ, tỏ vẻ đồng ý.

Thực ra chỉ cần là đồ ăn mẹ chủ nhân làm nó đều thích, nó không kiêng ăn gì.

Đại Lận cho cà chua và khoai tây vào trong nồi canh đã sôi, nấu một lúc, lại thả thịt bò vào, dùng muôi gỗ quấy quấy.

Hoi nóng trong nồi bốc lên rồi chậm rãi tỏa ra, phả lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, bên khóe môi hồng của cô khẽ hiện lên chút ý cười, lặng yên nhấm nháp hương vị canh nồng. Uống canh xong, ngủ một giấc thật say, bảy giờ sáng dậy đến trường làm bài thi, tất cả những chuyện cùng người khác đều không liên quan gì đến cô.

Tiểu Tuyết Cầu nằm úp sấp trên giường nhìn mẹ mình, lại không nghĩ như vậy, nó cảm thấy baba chủ nhân của nó đứng bên ngoài lâu như vậy sắp bị đông lạnh hỏng rồi, cần phải uống một chén canh thịt bò nóng hổi như này.

Baba chủ nhân của nó thật là vất vả.

Nhưng mẹ chủ nhân của nó sau khi múc thêm cho nó một chén nước canh đặt trước mặt nó thì bản thân chỉ ngồi một bên vừa ăn vừa đọc sách, từ đầu đến cuối hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của ba nó. Nó liếm liếm mùi vị canh thịt bò, lặng lẽ bò lên cửa sổ nằm xuống, xuyên qua rèm cửa sổ nó nhìn thấy baba chủ nhân đang đứng dưới lầu hút thuốc.

Oa, không hổ baba nó là Đằng tổng giám, ngay cả dáng vẻ hút thuốc cũng đẹp trai như vậy.

Rạng sáng ngày thứ hai, Đại Lận vội vội vàng vàng thay quần áo, chạy đến phòng vệ sinh, phát hiện ra đám người nhà dì Trương hôm nay không chiếm lấy cái nhà về sinh này nữa nha, làm cho cô cuối cùng cũng được thoải mái dung một lần. Xong xuôi đâu đấy cô đeo túi sách trên lưng chạy một mạch xuống dưới lầu, mái tóc dài đã được cột thành đuôi ngựa, chào buổi sáng với mấy chú dì hàng xóm rồi cùng Tiểu Tuyết Cầu tinh thần sảng khoái chạy nhanh xuống.

Tiểu Tuyết Cầu đứng ở dưới sân nhìn ngó chung quanh tìm kiếm bóng dáng baba nhà nó. Nhưng không thấy a, baba chủ nhân đã lái xe đi rồi.

Nó gào khóc hai tiếng, thất vọng leo vào trong túi sách của mẹ nó.

Đại Lận mua bữa sáng ở bên đường, cái miệng nho nhỏ cắn một ngụm bánh bao, lại uống một ngụm sữa, rồi lại vỗ vỗ cái túi sách ý bảo Tiểu Tuyết Cầu ló đầu ra ăn, đột nhiên, một chiếc xe đạp không biết từ đâu ra đặt ngay trước mặt cô, phía sau liền vang lên âm thanh không biết ưu sầu lo lắng của Cổ Tuấn: “Darling, đây là xe đạp của cậu, chúng ta cùng nhau đạp xe đến trường! Đi!”

Đại Lận bị dọa khiến cho bánh bao trên tay rớt xuống đất, quay đầu nhìn thấy kiểu tóc dựng thẳng của Cổ Tuấn, quát một tiếng: “Đã bảo không được gọi tôi là Darling!”

Chỉ thấy mình Cổ Tuấn đi một chiếc, bên tay kia còn đang đỡ một chiếc xe đạp khác, nhắm thẳng về phía Đại Lận nhét cái xe cho cô.

Mà giờ phút này, đám cô dì cùng xóm trọ đến giờ đi mua đồ ăn, gặp đôi 'vợ chồng son' cãi nhau ầm ĩ trước quán ăn nhà người ta, liền tiếc hận nói: “Hôm qua chúng ta đã hiểu lầm cô gái nhỏ này, bị cả nhà họ Trương lừa gạt xém chút nữa là coi họ Trương kia là người tốt! Nhưng cô gái này sao lại kết giao bạn bè như thế này chứ, rõ là một tên côn đồ, hôm qua còn nói muốn kiếm người đến chém chúng ta....”

“Có lẽ ngày hôm qua Trương Xuân Hỉ khinh người quá đáng, nên đã chọc cho tiểu tử kia 'huyết khí sôi trào' rồi.”

Hai người kéo nhau đi lướt qua trước mặt Đại Lận, lên tiếng chào hỏi với cô một tiếng, không để ý đến Cổ Tuấn, vội vàng dời đi.

Cổ Tuấn thấy vậy liền nhếch miệng cười, không cho là đúng vuốt ve kiểu tóc mới của mình, cà lơ phất phơ huyết sáo, cố ý nói với theo bóng lưng hai người kia: “Về sau ai dám khi dễ Darling, mình sẽ khiến cho mấy bà già đó cười sặc sụa, bắt bọn họ ăn phân....”

“Câm miệng!” Đại Lận lạnh lùng lên tiếng cắt đứt lời cậu ta, bất đắc dĩ nhìn tên tiểu nam sinh này: “Thứ nhất, cấm không được gọi tôi là Darling nữa! Thứ hai, không cho phép nói tục trước mặt hàng xóm của tôi nữa!”

“Nhưng là bọn họ khi dễ cậu trước!” Nam sinh không phục nói.

“Đó cũng là chuyện của mình tôi!” Đại Lận tức giận nói.

“Nhưng tôi chỉ muốn giúp cậu.” Nam sinh nào đó ủy khuất nói. Lát sau, liền sát lại gần nhìn nhìn Đại Lận, trong mắt còn lóe lên đốm nhỏ tủi thân.

“Tôi không cần cầu giúp!” Đại Lận cảm thấy thật nhức đầu.

“Lúc nào cậu cần tôi giúp thì cứ nói, bây giờ cậu ghi nhớ số điện thoại của tôi trước!” Nam sinh ủy khuất lập tức biến thành anh chàng lãnh khốc, một phen đoạt lấy túi sách của Đại Lận, chìa tay vào túi lần mò di động của Đại Lận. Nhưng cậu ta lại đụng phải một quả Cầu nhỏ lông xù, liền lắp bắp kinh hãi, vội vàng mở túi ra, thấy Tiểu Tuyết Cầu ngồi cuộn tròn trong túi, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.