Doãn Tư Hàn trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Cả đêm hôm qua anh mất ngủ, thức trắng.

Vốn định hôm nay tan làm sẽ tới tìm cô, nhưng không có tâm trạng nào.

Anh làm việc mà lòng không yên, cuối cùng không kìm được chạy tới tìm cô ngay buổi sáng.
Thấy Kha Hằng không nói chuyện, anh nhìn cô, hít một hơi sâu:
"Bây giờ em có 2 sự lựa chọn.

Một là chúng ta không giữ lại đứa bé.

Anh sẽ tìm bệnh viện, lo thủ tục, đưa em đi xử lý.

Sau đó anh sẽ chịu trách nhiệm với em.

Sẽ không vì không còn đứa bé mà bỏ mặc em."
Anh khẽ động yếu hầu, tiếp tục.
"Hai là em giữ lại đứa bé, chúng ta sinh nó ra.

Anh sẽ nuôi em và con.

Sẽ không để hai người phải chịu uỷ khuất."
Nói rồi anh nhìn bàn ăn, dư quang thấy một hộp ô mai.

Cõ lẽ do mang thai, Kha Hằng rất thích ăn đồ chua.

Hộp ô mai đã bị cô ăn hết một nửa.

Anh với lấy, mở nắp hộp ra, giơ trước mặt cô.
"Em suy nghĩ đi, nếu chọn 1 thì đưa cho anh một viên ô mai.

Nếu chọn 2 thì đưa 2 viên.

Anh tôn trọng mọi sự lựa chọn của em."
Kha Hằng hết nhìn anh lại nhìn hộp ô mai.

Cô vẫn im lặng, trong lòng đấu tranh mãnh liệt.

Doãn Tư Hàn cũng không giục cô.

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc trong không gian tĩnh mịch khuyếch đại đến rợn người.
5 trôi qua.
Kha Hằng cầm một viên ô mai từ trong hộp bỏ vào lòng bàn tay anh.

Hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc.

Doãn Tư Hàn hít một hơi lạnh, anh như dự đoán trước được kết quả.

Khi anh chuẩn bị nắm lòng bàn tay, Kha Hằng lại thò tay vào trong hộp, nhặt thêm một viên ô mai nữa, thả vào tay anh.
Doãn Tư Hàn biết đây là quyết định vô cùng khó khăn với cô, nhưng cô đã thoả hiệp, giữ lại đứa bé.

Chung quy lại, cô không nỡ.
Anh cho ô mai vào trong hộp, đóng nắp, lại nắm tay cô, trịnh trọng: "Cảm ơn em."
Doãn Tư Hàn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, anh nói: "Vậy chúng ta cho con một mái nhà nhé, được không em?"

Kha Hằng mắt ngấn nước nhìn anh: "Ý anh là...sẽ kết hôn sao?"
"Đúng vậy.

Chúng ta lĩnh chứng, sinh con rồi cùng chăm sóc nó.

Anh sẽ chịu trách nhiệm với hai mẹ con em, cả đời."
Kha Hằng ngẩn ngơ, sao cô có thể quên mất một vấn đề.

Nếu giữ lại đứa bé, bọn họ buộc phải kết hôn.

Mấy hôm nay, cô chỉ nghĩ tới vấn đề giữ hay bỏ đứa bé, hoàn toàn không nghĩ được chuyện gì khác.
Nếu kết hôn thì đây sẽ không còn là chuyện của hai người nữa, mà là chuyện của hai gia đình.

Xuất phát từ cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ, cô sợ hãi việc kết hôn, thậm chí sợ tìm bạn trai.

Chỉ không ngờ, cô lại gặp anh, rồi có con với anh.

Một bụng rối rắm của Kha Hằng về chuyện đứa bé hôm trước, bây giờ biến thành một bầu trời rối rắm về những vấn đề sẽ phát sinh sau này.
Nhưng cô không thể không kết hôn với anh, mà ngoài anh ra, cô cũng chẳng nghĩ có thể gả cho ai được nữa.

Kha Hằng ngửa mặt than thở, không biết quyết định vừa rồi của mình có đúng không.
Đâm lao thì phải theo lao, cô đồng ý xây dựng hôn nhân với anh, vì đứa trẻ.
Doãn Tư Hàn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
Kha Hằng đột nhiên hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Anh hơn em 6 tuổi."
"Anh già thế."
"..." Cô bắt đầu chê anh à?
Anh kéo cô ra phòng khách.

"Hôm trước em đi khám thai rồi phải không?"
Cô gật đầu.
"Mang giấy siêu âm ra cho anh xem đi."
Kha Hằng về phòng, rồi đem một túi hồ sơ ra, đưa cho anh.
Doãn Tư Hàn cẩn thận mở ra xem, lúc ấy mới gần 3 tuần, hình ảnh siêu âm không rõ ràng lắm, đứa nhỏ bé xíu, như một cục bột, không có hình dạng gì.

Nhưng anh vẫn cẩn thận ngắm nghía.

Điện thoại đổ chuông, anh không nghe máy, trực tiếp ấn tắt.
Cất hồ sơ, anh nói với cô: "Sau này mỗi lần tái khám anh sẽ đi với em."
Lại dặn.

"Bây giờ em cứ nghỉ ngơi đi, anh phải quay lại công ty.

Buổi tối anh sẽ tới đón em, chúng ta về chung cư của anh, anh bảo người làm nấu bữa tối cho em."
Cô lập tức từ chối: "Tôi ăn cơm ở nhà là được."
"Hôm qua em đã không ăn, sáng nay cũng chỉ ăn một chút cháo, không thể tiếp tục như vậy.

Anh muốn con anh ăn một bữa no.

"
"Tôi tự biết kiếm đồ ăn cho nó."
"Ngoan, nghe lời."
"..."
Kha Hằng không đấu lại anh, mặc kệ anh sắp xếp.
Doãn Tư Hàn lúc này mới quay lại công ty, tiếp tục giải quyết công việc.


—————
Bình thường Doãn Tư Hàn thường xuyên tăng ca, việc anh rời văn phòng lúc tối muộn là chuyện quá đỗi quen thuộc với nhân viên.

Hôm nay, chủ tịch nửa đường dang dở công việc thì bỏ đi, mãi tận trưa mới quay lại.
Mà bây giờ, đúng 5 giờ 30, anh đứng dậy, mặc áo khoác, bước ra khỏi văn phòng.

Thư ký và các nhân viên bên ngoài hết sức ngạc nhiên, ông chủ của bọn họ hôm nay làm sao vậy?
Ngồi lên ô tô, Doãn Tư Hàn nhắc tài xế lái qua chung cư Tân Nhĩ.
Anh cầm điện thoại nhắn tin cho ba mẹ, nói tối mai sẽ qua nhà, có việc quan trọng cần thông báo với họ.
—————
Cả ngày hôm nay Kha Hằng ở nhà, nhưng cô không nghỉ ngơi.

Cô mở máy tính xử lý công việc, mãi đến 3h chiều mới hoàn thành.

Sau đó lại nằm trên giường lướt Tiểu Hồng Thư.

Những video đua mô tô trước đây không còn gây hứng thú cho cô nữa.

Cô nhấn lướt video một cách vô thức, thấy chán nản, quyết định tắt điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần.

Kha Hằng miên man nghĩ tới tương lai sau này của cô và bé con trong bụng.

Tưởng tượng ra mình cùng Doãn Tư Hàn sẽ cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ, lần đầu tiên cô vui vẻ.

Có lẽ cuộc sống sẽ không quá tệ, cô nghĩ.

Nằm miên man, rồi lại thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, Kha Hằng mới choàng mắt tỉnh dậy.
Cô mở cửa, thấy Doãn Tư Hàn đứng đó.

Hôm nay anh về sớm vậy sao? Cô còn nghĩ đến tối muộn anh mới đến tìm cô.
"Em thay đồ đi, chúng ta đi ăn."
"Ừm." Giọng cô khàn khàn, ngái ngủ.
"Em đang ngủ à?"
"Thiếp đi một lúc thôi." Kha Hằng quay lưng đi về phòng thay đồ.
Cô viết một tờ ghi chú nhỏ dán trước của phòng Tô Bạch Lan: [Bảo bối, mình đi ăn cùng Doãn Tư Hàn, cậu không cần lo lắng nhé.]
—————
Hai người rời khỏi chung cư Tân Nhĩ, xe một đường về chung cư XO của Doãn Tư Hàn.
"Em đi dép này đi.

Trong nhà không có dép phụ nữ.

Mai anh sẽ bảo người làm đi mua đồ dùng cho em." Doãn Tư Hàn đặt một đôi dép đi trong nhà màu xám của đàn ông trước mặt cô.
Kha Hằng gật gật đầu, thay dép đi vào.
Căn nhà của Doãn Tư Hàn lớn hơn của Kha Hằng rất nhiều.

Một phòng khách đã lớn gấp đôi cả căn nhà của cô.

Ngoài phòng ngủ chính còn có thêm mấy phòng ngủ phụ, phòng tập gym và phòng chiếu phim cũng đầy đủ.

Nhìn đồ đạc bày trí ở đây, Kha Hằng đoán anh rất thường xuyên ở căn nhà này.

"Anh đã nhờ dì giúp việc nấu cơm, chúng ta vào ăn trước." Anh kéo tay cô đi về phía phòng bếp.
Trên bàn đã bày sẵn bảy món ăn, bốn mặn ba canh, vẫn còn đang toả khói.

Anh để cô ngồi xuống bàn.

"Em ăn trước đi, anh thay đồ rồi sẽ ra." Anh xoay người đi vào phòng ngủ chính.
"Tôi đợi anh." Cô đứng dậy rửa tay.
5 sau, Doãn Tư Hàn đi ra.

Anh thay một chiếc áo sơmi đen đơn giản, một chiếc quần đen thoải mái.

Kha Hằng vẫn chưa động đũa, đang chờ anh.
"Ăn cơm thôi." Anh ngồi xuống đối diện cô.
Hai người bắt đầu dùng bữa.

Doãn Tư Hàn nhìn Kha Hằng tay run run gắp thức ăn, anh không nhịn được hỏi: "Em sợ anh à?"
Cô khó hiểu nhìn anh.
"Chứ không sao em lóng ngóng vậy?"
"...Tôi thuận tay trái." Cô đang dùng tay phải gắp thịt.
"...Vậy sao em không gắp bằng tay trái?" Gắp bằng tay phải trông như trẻ con ba tuổi học dùng đũa.
Bữa sáng hôm nay khi ăn cháo cô cũng cầm thìa tay phải, rất gượng gạo.

Nhưng anh cho rằng cô đang vướng bận trong lòng nên mới vậy, không nghĩ tới cô thuận tay trái.

Mà bọn họ ngoại trừ lần gặp gỡ tại tiệc mừng của Doãn Tư Mộ, chưa từng dùng cơm riêng lần nào.

Trước mặt anh cô luôn giấu.
Anh lấy đũa của cô từ tay phải đặt sang tay trái.

"Chúng ta ngồi đối diện, em không cần lo sẽ va phải người anh, cứ ăn cơm thoải mái đi."
Anh gắp thức ăn cho cô.

"Em chuyển về chung cư của anh đi.

Như vậy anh mới tiện chăm sóc em."
"Không cần, tôi muốn ở bên kia với Lan Lan."
"Cô ấy đi làm cả ngày rất bận rộn, sẽ không có thời gian chăm sóc em."
Kha Hằng biết Tô Bạch Lan rất bận rộn, cô ấy thường xuyên đi sớm về khuya.

Hơn nữa bây giờ còn đang yêu đương với Doãn Tư Vũ, làm gì có thời gian cho cô.

Nhưng cô không muốn tới chỗ anh.
"Sau này chúng ta kết hôn, em tính vẫn sẽ ở đấy sao?"
"Lại nói, con của anh, anh mới là người phải chăm sóc em và nó." Anh nói như lẽ đương nhiên.

"Mai anh sẽ cho người sang chung cư dọn đồ của em về đây, em không cần lo lắng chuyện này nữa."
Kha Hằng bặm môi, từ chối cho ý kiến.
"Ngày mai chúng ta sang nhà bố mẹ anh ăn tối nhé?" Anh nhìn cô.
Kha Hằng sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, nhanh như vậy đã gặp phụ huynh?
"Chuyện này cần thông báo sớm cho bố mẹ, tránh ông bà lại gây thêm phiền phức."
Cô không có lý do để phản bác anh, im lặng nhai nấm.

Anh già, anh quyết.
Doãn Tư Hàn là người lạnh lùng, anh trước nay vốn luôn kiệm lời, trừ những chuyện cần nói, anh chưa từng thừa thãi lời nào.

Kha Hằng vẫn chưa quen, cô không bao giờ nói nhiều với người lạ, mà hai người bọn họ còn chưa thân tới mức đó, cô không có chuyện gì để nói với anh.
Vì vậy hai người không ai nói gì nữa, im lặng dùng bữa, thi thoảng anh sẽ gắp thức ăn cho cô.
Ăn cơm xong, Doãn Tư Hàn đưa cô vào phòng ngủ chính.
Kha Hằng thắc mắc.

"Tôi ngủ ở phòng của anh ư?"
Anh đính chính.

"Là phòng của chúng ta."

"Nhưng tôi vẫn chưa quen." Cô căng da đầu.

"Anh xếp cho tôi một phòng ngủ phụ đi, tôi qua đó cũng được."
Bọn họ chưa kết hôn, cô chưa muốn chung phòng với anh.

Sau này, cũng chưa chắc sẽ chung phòng.
"...Em ở phòng ngủ chính đi, anh sang phòng ngủ phụ."
Anh vào phòng lấy một bộ quần áo ngủ của mình đưa cho cô.

"Em tắm rửa rồi đi nghỉ đi.

Đồ ngủ còn mới, anh chưa có mặc qua."
"Ồ" Kha Hằng ôm bộ đồ ủ rũ đi vào nhà tắm.
Doãn Tư Hàn nhìn bóng lưng cô, thở dài, tự dặn lòng, dục tốc bất đạt, từ từ vậy.

Sau đó đi sang phòng ngủ phụ bên cạnh.
Tắm xong, Kha Hằng lên giường đắp chăn, lúc này mới cảm nhận đây thực sự là nơi anh thường xuyên sinh hoạt, căn phòng này là phòng anh hay ngủ, xung quanh toàn mùi hương của anh.

Phản ứng mang thai của Kha Hằng không quá mạnh, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Mùi tinh dầu trong phòng rất dễ chịu, chẳng mấy chốc, cô đã ngủ say.
—————
Chuông báo thức đổ, Kha Hằng lờ mờ tỉnh giấc.
Cô vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị thay đồ.

Chợt nhớ ra mình không ở chung cư Tân Nhĩ, mà là chung cư XO của Doãn Tư Hàn, cô không có quần áo để thay.

Vì vậy mặc nguyên bộ đồ ngủ ra khỏi phòng.
Doãn Tư Hàn vẫn chưa đi làm, anh gọi cô.

"Qua đây ăn sáng" Rồi chỉ túi đồ đang đặt trên bàn phòng khách.

"Đồ mới của em, lát nữa có thể thay."
"Cảm ơn anh".

Kha Hằng bắt đầu gặm sandwich.

Doãn Tư Hàn bóc trứng luộc cho cô, nhưng cô lắc đầu.

"Tôi không ăn trứng luộc."
"Trứng chiên em có ăn được không?"
"...Được"
"Vậy từ mai anh sẽ bảo dì làm trứng chiên.

Em có thai rồi, cần ăn đầy đủ chất dinh dưỡng."
Cô gật gù, yên lặng uống sữa.
Hai người ra cửa cùng lúc, Doãn Tư Hàn muốn đưa cô tới công ty, nhưng Kha Hằng một mực không chịu.

Cô quen đi tàu điện đi làm rồi.
"Sau này đừng ngồi tàu điện đi làm nữa.

Anh sẽ đưa em đi, nếu không muốn ngồi cùng xe với anh, anh sẽ bảo người chở em bằng chiếc khác."
Doãn Tư Hàn dùng điện thoại, gọi điện cho một tài xế khác.
"Em lên xe này tới công ty trước đi, anh sẽ đi xe sau."
Kha Hằng cảm thấy mình đang náo loạn vô lý với anh.

Anh ăn sáng với cô, sắp muộn làm rồi.
"Thôi, đi chung đi.

Từ mai đi riêng." Sau đó tự mình lên xe trước.
Tài xế thấy hôm nay ông chủ đi làm trễ hơn mọi hôm, mà trước nay anh chưa bao giờ tới muộn, vì vậy nhấn chân ga, tăng tốc độ lái xe.
"Lái chậm thôi." Doãn Tư Hàn nhắc nhở anh ta.
Tài xế lại ngoan ngoãn đi với tốc độ rùa bò, trong lòng thầm oán: Doãn tổng, sẽ muộn họp mất!.