Ánh mắt Lục Cận Phong hơi nhíu lại: “Có tôi ở đây, cô ấy không cần tỏ ra quá mạnh mẽ.”
Nếu không, còn cần một người bạn trai như anh làm cái gì?
Lục Cận Phong anh không cần một trợ giúp đắc lực để như hổ thêm cánh, cái anh cần là một người bầu bạn có thể dắt tay nhau đi đến cuối đời.
Lục Cận Phong hỏi: “Lục Gia Hành bên kia thế nào rồi?”
“Nghe nói buổi tối hôm nay Lục Gia Hành muốn ra bến tàu làm một lô hàng.” Vạn Nhất nói: “Lão đại, em cảm thấy hàng này có vấn đề.”
“Buổi tối đi xem một chút.”
Nói xong, Lục Cận Phong khép mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Yên và Trần Tổ Anh đi dạo một vòng ở khu mua sắm, mệt mỏi đến nỗi không đi tiếp được nữa.
Trần Tố Anh mua rất nhiều thứ, đều là mua cho Tổ Yên.
Tô Yên vẫn luôn từ chối, nhưng Trần Tổ Anh lại quá mức nhiệt tình, tư thế đó giống như chỉ hận không thể làm cho khu mua sắm này trống không.
Tô Yên không biết, với năng lực của Trần Tổ Anh, quả thực có thể làm cho khu mua sắm này trống không.
Hôm nay ở trước mặt Tổ Yên, Trần Tổ Anh đã rất khắc chế rồi.
“Tô Tô à, nhà con ở đầu, chúng ta gọi xe mang những thứ này về.”
Tô Yên có hơi do dự, chỗ ở của cô quá nhỏ, chỉ sợ tương lai bị bà ấy ghét bỏ.
Hơn nữa bây giờ cô đang ở chung với Lục Cận Phong, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, lỡ như hiểu lầm hai người đã chính thức ở chung, cô sợ Trần Tố Anh biết sẽ coi thường có.
Nhưng Trần Tố Anh đã hỏi rồi, cô cũng phải để cho bà ấy đi xem thử một chút.
Tô Yên cũng không ngốc, đương nhiên biết Trần Tố Anh có ý định muốn đến chỗ ở của cô
xem thử.
Chần chừ một lát, Tô Yên cười nói: “Vậy con đi gọi xe.”
Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, đến phòng thuê rồi, Trần Tố Anh không cười nổi nữa.
Thấy vẻ mặt của Trần Tố Anh sụp xuống, trong lòng Tô Yên có hơi lo lắng, đang định lên tiếng, Trần Tố Anh đột nhiên tức giận nói: “Thằng nhóc thổi này làm thế nào vậy, sao có thể để Tô Tô sống ở một nơi như thế này?”
Phòng vệ sinh trong nhà còn muốn to hơn cái phòng thuê này.
Dù là giả bộ nghèo, cũng không thể để con dâu tương lai chịu uất ức được.
i xong, Trần Tổ Anh lấy ra một tấm thẻ, trong mắt hàm chứa nước mắt, vô cùng áy náy nói: “Tô Tô, thực sự để con phải chịu uất ức rồi, tấm thẻ này con cứ cầm lấy, đổi một phòng ở lớn hơn, phòng ở nhỏ như vậy, sao con có thể ở được chứ?”
Mẹ chồng tương lại ra tay rất hào phóng, trước là vòng tay, sau là thẻ ngân hàng, Tô Yên bị điều này làm cho sửng sốt.
Đây cũng quá hạnh phúc rồi!
Đương nhiên Tô Yên không thể nhận thẻ ngân hàng này, cười nói: “Cô à, phòng ở này rất tốt, lúc trước Lục Cận Phong cũng nói muốn đổi căn phòng lớn hơn, nhưng con không cho đổi, giá cả ở Đế Đô đắt đỏ, có một nơi nhỏ gọn ấm áp như vậy là tốt rồi, phòng ở không cần quá lón.”
Lời này làm cho hai mắt Trần Tố Anh ầng ậng nước, lôi kéo tay Tô Yên: “Tô Tô, con quá hiểu chuyện rồi, con trai cô gặp được con, thật sự là tích phúc tám đời.”
Tô Yên: “…”
“Gặp được anh ấy con cũng cảm thấy rất may mắn.” Tô Yên cười nhẹ nói: “Cô tốt với con như vậy, làm cho con cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đây đều là lời từ tận đáy lòng của Tô Yên, không phải là cố ý lấy lòng.
Từ việc Trần Tổ Anh ra tay vô cùng hào phóng hôm nay, có thể thấy trong nhà Lục Cận Phong hẳn là giàu có, có điều đây cũng là thành quả nỗ lực của người đi trước, cô và Lục Cận Phong không thể ăn bám.
Ngay từ đầu khi Tô Yên chấp nhận một Lục Cận Phong bình thường, sẽ không vì hoàn cảnh gia đình như thế nào mà thay đổi.
Trần Tố Anh không muốn rời đi, nếu như không phải trời đã tối, bà còn muốn tâm sự cùng Với Tô Yên.
Lúc đi, Trần Tố Anh cười nói: “Tô Tô à, ngày mai cô lại tới tìm con.”
“Được ạ.” Tô Yên tiễn Trần Tố Anh ra khỏi cổng khu chung cư.
Trần Tố Anh bắt một chiếc taxi, lên xe, bà lập tức gọi điện cho anh trai Trần Mạnh Quân của mình: “Người con dâu này, em thực sự rất hài lòng.”
Tô Yên trở lại phòng thuê, lại nhận được điện thoại của Sở Hướng Nam.
Nhìn thấy tên người gọi đến, Tô Yên không muốn nhận, trực tiếp nhất nút tắt, Sở Hướng Nam chợt gửi tin nhắn đến: “Không muốn anh đến bệnh viện tìm Tô Duy thì nửa tiếng sau, gặp ở bến tàu Châu Giang
Tổ Yên nhìn thấy