Diệp Chí Phi nhảy lên: “Vậy đi nhanh đi.” Anh cầm áo khoác lên vừa khoác vào, vừa vội vã xuống lầu với Diệp Tuệ.
Diệp Thụy Niên đang giáo huấn cặp song sinh, trông thấy Chí Phi với Diệp Tuệ đi ra ngoài: “Mấy đứa đi đâu vậy?”
Diệp Tuệ nói: “Ba, con với anh có chút việc gấp ra ngoài một chút.
Tiểu Văn, Tiểu Võ nhanh lên lầu làm bài tập đi, làm xong liền chuẩn bị bài cho ngày mai cho tốt chút đi.”
Doãn Văn với Doãn Võ đang cúi đầu nơm nớp lo sợ chịu dạy dỗ, nghe thấy lời chị nói thì như được đại xá, chạy nhanh vọt lên lầu.
Diệp Thụy Niên tức giận đến thổi râu trừng mắt: “Ba mày còn chưa nói xong nè, mấy đứa bay chạy rồi?”
Diệp Tuệ cười nói: “Ba, ba đừng có mắng tụi nó hoài, thử nói chuyện với mấy đứa nó như bạn bè vậy, khen ngợi mấy đứa nó nhiều, tụi nó sẽ càng nghe lời ba.” Cô nói xong lời này thì ra khỏi cửa nhảy lên ghế sau của anh cả.
Lưu Hiền Anh còn chưa có tan làm cũng nói chen vào: “Tôi cảm thấy lời Tiểu Tuệ nói rất có đạo lý, gần nhất Tiểu Văn với Tiểu Võ rất nghe lời, anh cần phải khen ngợi mấy đứa nó nhiều.”
Diệp Thụy Niên nghe Lưu Hiền Anh nói như thế thì mặt già không khỏi đỏ lên, xấu hổ cười: “Là như thế sao?” Diệp Thụy Niên quản giáo con trai là tuân theo quan niệm truyền thống dưới côn bổng ra hiếu tử, nghiêm túc ngay ngắn, trước nay đều là bủn xỉn với ca ngợi, đã làm sai chuyện thì không có ngoại lệ là phải trách phạt.
Trước kia lúc mẹ Diệp Tuệ vẫn còn thì còn có thể người hát mặt đen người ca mặt trắng mà duy trì cân bằng, cho nên tính cách của cậu cả Chí Phi không có bị lệch, về sau Diệp Tuệ lại không biết hát mặt trắng, cùng một cái phong cách với ba, liền dạy lệch hai thằng em.
Lưu Hiền Anh nói: “Đúng vậy.
Mấy đứa nó lớn, hiểu chuyện rồi, anh cần phải tâm sự nhiều với tụi nó, nói đạo lý nói cho thông, không thì anh càng dữ nó lại càng sợ anh, trốn tránh anh.”
Diệp Thụy Niên đưa tay xoa xoa mặt: “Cũng là cô biết dạy con, dạy cho cả Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết đều nghe lời như vậy, hai thằng nhóc thúi nhà tôi đây liền thật là nghịch ngợm.”
Lưu Hiền Anh cười nói: “Con trai vốn nên nghịch một chút, nếu mà giống như con gái, tương lai liền khó một mình đảm đương một phía.”
Bên kia, hai cha mẹ đang trao đổi tâm đắc dạy con, bên này thì Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi lại đội gió đêm chạy nhanh đến cục công an.
Trên đường Diệp Chí còn muốn hỏi han tình huống cụ thể, có điều Diệp Tuệ vẫn cứ không nói, thật ra thì cô đang nghĩ lý do thoái thác, làm sao mới có thể bịa cho một giọt nước cũng không lọt, dù sao thời gian cô về nhà với thời gian xảy ra chuyện không may cách nhau cỡ nửa tiếng, hơn nữa cô cũng chưa từng thấy gã Phí Dũng Cường kia.
Hai anh em đuổi tới cục công an, Ngụy Nam thật ra cũng mới đến không lâu, đang trao đổi phát hiện của mình với đồng nghiệp trực ban, có nên sắp xếp nhân viên nội bộ dùng biện pháp khăn quàng đỏ này để câu kẻ phạm tội ra không.
Diệp Tuệ nhảy xuống xe, không đợi Diệp Chí Phi đỗ xe xong, cô liền chạy vào bên trong.
Tuy là cục công an của thành phố, nhưng thật ra cũng vô cùng cũ nát, là một tứ hợp viện một tầng lầu.
Buổi tối tìm người rất tiện, đi về phía chỗ đèn sáng là được, Diệp Tuệ gõ gõ cửa, người ở bên trong lên tiếng “Mời vào”, cô đẩy cửa đi vào: “Anh Ngụy Nam.”
Ngụy Nam nghe thấy tiếng thì quay đầu, trông thấy Diệp Tuệ, kinh ngạc nói: “Tiểu Tuệ, sao em lại tới đây? Có việc sao? Em đến một mình?” Anh chú ý tới trên cổ Diệp Tuệ còn cột khăn quàng cổ đỏ, nhớ tới vụ án hình sự gần đây, lông mày không khỏi nhướng lên.
“Không phải, em đi tới với anh em.” Diệp Tuệ nhìn đồng nghiệp của Ngụy Nam, vừa lúc chính là bác cảnh sát ban ngày kia, Diệp Tuệ gật đầu về phía ông, “Xin chào chú, hôm nay chúng ta từng gặp ở trường học, chú bảo là cháu nhớ tới cái gì liền tới tìm các chú*.”
*: theo như miêu tả của chị Tuệ, đây là một vị cảnh sát già, nhưng chị ấy vẫn gọi là chú, theo mình nghĩ, chắc là kiểu…… mặc dù nhìn bác già nhưng tôi vẫn cứ gọi chú đi cho chú đỡ chạnh lòng =]]
Bác cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, chú nhớ cháu, em gái của bạn Tiểu Ngụy.
Đồng chí nhỏ nhớ tới cái gì sao? Mau ngồi xuống nói.”
Diệp Chí Phi cũng đẩy cửa ra đi vào, Ngụy Nam thấy Diệp Tuệ là đi theo anh cô tới, liền yên tâm, giới thiệu một chút cho đồng nghiệp, bác cảnh sát đứng dậy, nói với Diệp Chí Phi: “Cậu trẻ, cậu chờ ở đây một chút.
Tôi với em cậu tâm sự chuyện vụ án cái, Tiểu Ngụy cậu cũng đến đây.”
Diệp Chí Phi gật gật đầu: “Các chú đi đi.”
Diệp Tuệ đi theo bọn họ tới căn phòng cách vách, ngồi xuống, Ngụy Nam rót một ly nước ấm cho cô, bác cảnh sát lấy sổ ghi chép ra ghi lại: “Nói cụ thể một chút tình huống mà cháu biết đi.”
Diệp Tuệ liếm đôi môi hơi khô khốc một chút, bắt đầu nói: “Cháu nhớ ra rồi, hôm qua lúc cháu cưỡi xe về đó, có từng thấy một người đàn ông đi bộ ở giao lộ hẻm Trường Nhạc, cháu không thấy rõ diện mạo hắn ra lắm, chỉ nhớ rõ hắn đi đứng hơi cà thọt, vóc dáng trung đẳng đi, không mập cũng không ốm, tuổi có khả năng cỡ hai ba mươi tuổi, cũng có khả năng có bốn năm mươi tuổi.”
Bác cảnh sát với Ngụy Nam liếc nhau: “Đi hơi cà thọt? Cháu nhớ được là chân nào sao?”
Cái này thì Diệp Tuệ còn thật không biết, cô nhíu mày suy nghĩ thật lâu: “Không nhớ rõ, lúc đó cháu cưỡi xe đi lướt qua, thấy hắn ta đi đứng kéo một chân, thân thể lắc lư trái phải, chỉ có điểm ấy là ấn tượng khá khắc sâu.”
Bác cảnh sát giương mắt nhìn Diệp Tuệ: “Nếu mà là người tàn tật thì khả năng gây án khá nhỏ, dù sao thì hành động không quá tiện, cháu xác định chung quanh không có người khác?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Không có phát hiện những người khác.”
Bác cảnh sát trầm ngâm một lát: “Có điều không thể hoàn toàn bài trừ, Tiểu Ngụy, cậu cảm thấy sao?”
Ngụy Nam gật đầu nói: “Tôi cảm thấy không bài trừ khả năng là người tàn tật gây án.
Bởi vì bình thường thì tâm lý phòng bị người tàn tật của mọi người khá yếu ớt, nói không chừng đối phương chính là lợi dụng tâm lý đồng tình của mọi người để gây án.
Hơn nữa tại hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau, người chung quanh cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu, nói rõ vô cùng có khả năng là kẻ phạm tội tiếp xúc gần gũi với người bị hại, sau đó một đòn đắc thủ, là kiểu người thế nào mới có thể làm một nữ sinh cưỡi xe đi đêm bỏ cảnh giác xuống mà tới gần, cái này rất có thể nói rõ vấn đề.”
Diệp Tuệ quả thật muốn vỗ tay vì phân tích của Ngụy Nam.
Ngón tay bác cảnh sát dùng sức gõ bàn một cái: “Phân tích thật sự có đạo lý, vậy thì nhanh chóng sắp xếp tra xét tất cả nam giới chân bị tàn tật hoặc là chân bị thương toàn thành phố, bất luận tuổi tác.”
“Vâng.” Ngụy Nam lập tức đáp ứng.
Diệp Tuệ còn biết tên kẻ phạm tội, nhưng nói thẳng ra thì tính chỉ hướng liền rất rõ ràng, hơn nữa vô cùng có khả năng để chính mình cũng lâm vào hoàn cảnh giải thích không rõ luôn, nhưng mà không nói thì lại sợ gã Phí Dũng Cường kia sẽ nhân cơ hội lẩn trốn.
Cô nhìn thoáng qua bác cảnh sát, đôi mắt sắc bén như nhìn thấy rõ kia của đối phương làm cô vẫn là nhịn xuống, quay đầu lại nghĩ cách khác đi.
Cô hỏi: “Có phải cháu có thể trở về rồi không?”
Bác cảnh sát đứng dậy, mặt mang tươi cười, duỗi tay về phía Diệp Tuệ: “Có thể.
Cảm ơn cháu, đồng chí nhỏ, cảm ơn cháu ủng hộ công việc của bọn chú.”
Diệp Tuệ cười cười: “Không cần cảm ơn, đây là cháu phải làm.”
Bác cảnh sát quay đầu nói với Ngụy Nam: “Tiểu Ngụy cậu cũng về nghỉ ngơi đi, tối qua đã cả đêm không ngủ rồi.
Ngài mai chúng ta lại điều tra, buổi tối cũng không tìm được người.”
“Vâng!” Ngụy Nam đi ra cùng Diệp Tuệ, lúc đi ra còn nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cảm ơn em trễ như vậy còn chạy tới cung cấp manh mối cho bọn anh.”
Hơi thở anh dừng trên lỗ tai Diệp Tuệ, trong lòng Diệp Tuệ nháy mắt tê rần, hô hấp cũng có chút rối loạn, cô cúi đầu nói: “Đây không phải là em nên làm sao? Nếu có thể sớm ngày đem tội phạm ra công lý, bọn em mới có thể an tâm.”
“Ừ.
Em yên tâm đi, bọn anh sẽ mau chóng bắt được tội phạm, trả cho mọi người một hoàn cảnh yên ổn.” Ngụy Nam nói.
Diệp Chí Phi thấy em gái đi ra: “Vậy là xong rồi?”
Diệp Tuệ gật gật đầu: “Ừm.”
Ngụy Nam nói: “Đi thôi, chúng ta về đi.”
Ngụy Nam cất kỹ đồ đạc của mình, cưỡi lên xe cùng nhau về nhà với anh em Diệp Tuệ, bọn họ có thể đi chung một đoạn đường: “Hôm nay thật sự ít nhiều nhờ em cung cấp manh mối cho bọn anh.”
Diệp Tuệ nói: “Còn không biết có xài được không đây.” Cô còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể trực tiếp nói Phí Dũng Cường cho bọn họ.
“Nói chung là tốt hơn so với bọn anh không có đầu mối gì một chút.” Ngụy Nam nói, “Đúng rồi, mọi người có đói không, chúng ta đi ăn chút gì nhé.
Chỗ kia có một sạp bán bún.”
Diệp Tuệ vừa nhìn, dưới đèn chỗ ven đường có một sạp bún nóng hầm hập, bày một cái bàn dài, hai chiếc ghế dài: “Được.” Tuy cô cũng không đói, nhưng mà Ngụy Nam hỏi như vậy, chắc chắn là anh đói bụng.”
Diệp Chí Phi hỏi: “Ngụy Nam, có phải cậu chưa có ăn cơm chiều hay không? Mới nãy ở nhà mình không nói thật đúng không.”
“Ăn rồi, chưa ăn no.” Ngụy Nam cười.
Bán bún là một bà cụ, ba người gọi ba tô bún ba tươi*, ngồi xuống trên ghế dài, Diệp Tuệ ngồi ở giữa, hai vị nam sĩ thì hộ hoa ở hai bên.
Ngụy Nam cầm một đôi đũa lên đưa cho Diệp Tuệ, nói: “Đầu năm nay đã có người ra làm buôn bán, trước kia thì không có.”
*: 三鲜粉 (tam tiên phấn) – còn được gọi là mì ba tươi, gồm mì gạo (có thể là sợi phở giống bên mình hoặc là sợi bún), nấm đông cô, trứng, rau xanh.
(cũng có thể thay loại đồ ăn phối thêm khác, tùy khẩu vị, vì mình thấy hình ảnh là như thế, không cố định lắm.)
Diệp Tuệ nói: “Chính sách chậm rãi thả lỏng, người làm hộ cá thể nhiều, không phải nhà em cũng mở tiệm sao.”
Diệp Chí Phi nói: “Đây tính là gì, lần anh đi Quảng Châu này, chợ đêm bên chỗ họ kia còn náo nhiệt hơn cả chợ sáng chỗ bên ta, còn là chính phủ tổ chức đó, cái gì cũng có thể mua được, bên ta đây không biết phải khi nào mới có thể vượt qua trình độ kinh tế bên kia, nếu mà buổi tối cũng có thể làm một cái chợ đêm thì hay rồi.”
Ngụy Nam cười nói: “Vậy thì áp lực của bọn mình liền lớn hơn rồi.”
Cụ bà tay chân lanh lẹ bưng ba tô bún lên: “Bún đây, tự mình thêm măng chua nhé.” Bà đưa chiếc hộp đựng măng chua đặt trước mặt Ngụy Nam.
Diệp Tuệ trực tiếp lấy măng chua đưa đến trước mặt anh cô.
Ngụy Nam kinh ngạc nói: “Ý, sao em biết anh không ăn măng chua?”
Diệp Tuệ hơi sửng sốt, động tác vừa nãy của cô rất tự nhiên, cô biết Ngụy Nam hoàn toàn không ăn măng chua, còn không thích cái mùi vị kia, cho nên liền lấy đi giúp anh.
Cô còn chưa kịp giải thích, Diệp Chí Phi liền cười tủm tỉm nói: “Em tôi biết tôi thích ăn măng chua, cho nên cố ý lấy cho tôi.
Cảm ơn em gái nha.”
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ một cái, không nói gì nữa, bắt đầu ăn bún.
Bún ba tươi thật ra chính là tam tiên chay*, bên trong bỏ rau xanh, mộc nhĩ cùng cà rốt, mùi vị thường thường, nhưng mà ăn vào đêm lạnh thì thật sự là ấm lòng ấm dạ dày.
Ngụy Nam hỏi: “Học tập vẫn khẩn trương sao? Học lại hẳn là rất mệt đi?”
*: là 3 loại nhân (hoặc đồ ăn kèm) là rau củ quả, nói chung là chay.
“Ừm, còn tốt.” Diệp Tuệ dùng một hớp canh, lại ăn ra cảm giác sơn trân hải vị, đây là lần đầu tiên cô ăn cơm với Ngụy Nam sau khi trở về.
“Tính ghi danh trường nào?” Ngụy Nam hỏi.
Diệp Tuệ đáp: “Tạm thời còn không xác định, xem thử thành tích thi thử đi lại nói.
Có điều phỏng chừng sẽ báo trường học bản địa, tương đối bảo hiểm.” Thật ra thì bản thành phố không có đại học gì tốt, chỉ có một trường cao đẳng sư phạm và một trường công nghiệp, nguyên nhân chủ yếu là vì cô không thể rời khỏi người nhà quá xa, hơn nữa, đại học của hiện tại không phải cô muốn thi là có thể thi.
“Ở Nam Tinh học cũng có thể nha, cách nhà gần, tiện lợi.” Ngụy Nam nói.
“Em nghĩ vậy đó.” Diệp Tuệ đáp.
Diệp Chí Phi trêu chọc em gái: “Tuệ Tuệ, em vẫn là đi học ở Nam Tinh đi, bằng không thì cách xa, về nhà không dễ, nhớ nhà, bị người bắt nạt, chỉ có thể viết thư về khóc nhè, bọn anh thì lại ngoài tầm tay với, không giúp được gì.”
Diệp Tuệ hơi quẫn bách nói: “Em mới sẽ không dễ khóc nhè như vậy đâu.” Có điều chuyện viết thư mà anh cả nói vừa nãy lập tức nhắc nhở cô, có thể gửi thư tố cáo nặc danh cho cục công an mà, như vậy thì mục tiêu của Ngụy Nam bọn họ sẽ tập trung trên người Phí Dũng Cường.
“Ha ha, em không khóc nhè? Vậy sao lần trước em lại khóc đến giống như Hoàng Hà vỡ đê vậy.” Diệp Chí Phi giễu cợt em gái.
Diệp Tuệ không nói gì nữa, thật sự thì tuyến lệ cô không phát đạt như vậy, mấy lần khóc kia, đều là vì tình huống đặc thù, chẳng qua cô không tính biện giải: “Còn không biết có thể thi đậu hay không đâu.”
“Phải tin tưởng chính mình nhất định có thể làm được, cố lên.
Bà ơi, tính tiền.” Ngụy Nam là đói bụng thật, ba hai miếng liền bụp sạch bún gạo rồi, cũng tính tiền luôn.
Diệp Chí Phi vội vàng nói: “Để mình, để mình.”.
Truyện Teen Hay
Ngụy Nam không để ý anh ấy: “Các cậu đều là đi theo ăn với mình, nào còn có thể để các cậu ra tiền.
Đã trả rồi, các cậu ăn đi.”
Diệp Tuệ nghĩ ra biện pháp bắt được Phí Dũng Cường, nội tâm không khỏi nhảy nhót lên, động tác ăn bún cũng nhanh hơn, chờ phá án được rồi, trường học sẽ lại khôi phục tự học buổi tối nhỉ, học tập nhưng là thật không chậm trễ được.
Diệp Tuệ không có lập tức viết thư tố cáo, qua hai ngày, áng chừng cục công an đã đang điều tra, cô mới dùng tay trái viết thư tố cáo nặc danh rồi gửi đi, đương nhiên không phải tự cô đi gửi, mà là xài một mao tiền, thuê một cậu bé mười mấy tuổi, đuổi kịp lúc Ngụy Nam đi ra rồi đưa cho anh ấy.
Diệp Tuệ bịa một câu chuyện cho cậu bé, nói cô phát hiện một đặc vụ, cần chú cảnh sát đi bắt đặc vụ, nhưng mà vì sự an toàn của bọn họ, nhất định phải bảo mật thật kỹ thân phận của mình, bằng không thì một khi bại lộ sẽ bị đặc vụ phát hiện trả thù.
Trẻ con niên đại này đặc biệt mẫn cảm đối với việc bắt đặc vụ, vừa nghe nói là muốn bắt đặc vụ, cảm giác sứ mệnh khỏi phải nói mạnh cỡ nào, ngay cả tiền của Diệp Tuệ cũng không cần, liền vui vẻ chạy đi đưa thư.
Diệp Tuệ trốn ở một nơi bí mật gần đó, thấy cậu bé đưa thư vào trong tay Ngụy Nam, thế này mới thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Ngụy Nam nhận được thư, nhìn quanh tứ phía một chút, không có phát hiện Diệp Tuệ trốn, cúi đầu mở phong thư ra, xem nội dung bên trong một cái, biến sắc, nhanh chóng xoay người về lại trong cục..