Ngày nhận được giấy đăng ký kết hôn, tôi không thể kìm chế được niềm vui sướng, tôi vhào hứng chia sẻ niềm vui với bạn bè như một đứa trẻ.

Thời Nghiên Lễ nhìn chằm chằm liên tục vào tờ giấy kết hôn, cuối cùng mắt anh đỏ ửng lên.

Tôi trêu chọc anh: "Lúc em lên bàn mổ còn chưa thấy anh khóc, thế mà một ngày vui như vậy anh lại khóc? Thật không có tiền đồ mà!”

Anh chỉ ôm tôi, không nói gì cả.

Ngày tháng chầm chậm trôi qua, lấp đầy từng khoảng thời gian thuộc về chúng tôi bằng tình yêu thương.

Thời Nghiên Lễ thường viết thư cho mọi người, tôi cười anh là người cổ hủ. Ngày nay, mọi người bận rộn đến mức không có thời gian để dừng lại một chút một lá thư tay.

Anh nói: "Em sẽ đọc nó."

Hóa ra anh đang viết thư cho tôi.

Anh nói với tôi một cách nghiêm túc: “Kể từ bây giờ, mỗi năm anh đều đã viết một bức thư cho em, đợi em đọc hết tất cả những bức thư này mới được đến tìm anh.”

Sợ tôi nhìn trộm, anh còn tìm lấy một chiếc hộp cũ, khóa tất cả những bức thư đã viết vào trong đó.

Năm thứ ba của chúng tôi, mùa đông đó đặc biệt lạnh.

Thời Nghiên Lễ buồn ngủ thiếp đi trên chiếc ghế tựa ngoài ban công phòng làm việc.

Sau đó, anh không bao giờ tỉnh dậy.

Anh ấy, anh ấy đã khắc sâu sự dịu dàng vào trong xương tủy, lặng lẽ ra đi không làm phiền ai cả.

Mùa xuân đầu tiên sau khi anh đi, tôi mở chiếc hộp cũ, tìm bức thư cũ nhất trong đống thư.

Ngồi dưới nắng ấm của gió xuân, lặng lẽ đọc lá thư của anh.

“Bà Thời thân mến!

Anh đoán khi mùa xuân đến, em sẽ mở bức thư anh viết cho em, xin em đừng âm thầm khóc một mình.

Kiếp này có thể nên duyên vợ chồng với em, đó đã là món quà to lớn của ông trời ban tặng.

Rất ngắn, nhưng rất hạnh phúc, anh vẫn luôn cảm kích.

Thân người bệnh tật ốm đau nhiều năm, trong lòng luôn lo lắng, không được làm em hài lòng được.

Nếu không gặp mặt trời, thì anh vốn dĩ có thể chịu đựng bóng tối, nhưng thật may mắn vì người đến là em.

Ở bên anh, dù anh héo mòn từng ngày, nhưng em vẫn sống rất vui vẻ.

Bà Thời, cuộc hành trình này vất vả cho em rồi.

Vậy thì em hãy nỗ lực thêm nữa và hãy dũng cảm đi tiếp tục bước đi.

Sau này khi chúng ta gặp lại nhau, em có thể kể cho anh nghe về con đường mà em đã đi qua, những bình minh và hoàng hôn đó, những đám mây và gió, núi và sông...

Mùa đông sẽ qua đi và mùa xuân sẽ bước đến.

Hãy biến cuộc đời thành thơ, say đắm cả đời.

Bà Thời, lần này đến lượt anh đợi em, cách núi sông xa thẳm, con đường sau này còn dài, mong em hãy bước thật chậm.

Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở đây.”

Tôi xoa đi xoa lại những lời đó, nhưng tôi thực sự không khóc.

Tôi trải giấy, dùng bút viết thư trả lời.

Chắc là tôi không có tình cảm như anh ấy, chỉ sau vài câu hồi âm, tôi không viết được nữa nên vội vàng ngừng lại.

Dòng trên giấy: “Đây là năm đầu tiên sau khi anh đi, đừng lo lắng cho em, em không khóc, em nghe lời anh và đang sống rất tốt.”

Tôi đặt thư đã đọc và thư trả lời vào một hộp mới.

Chờ đến năm sau để mở lá thư thứ hai của anh rồi viết thư cho anh.

Tương lai còn dài, tôi hàng năm sẽ ở đây, ngoan ngoãn nỗ lực sống tiếp những tháng năm còn lại.

Tôi nghĩ, cả cuộc đời tôi sẽ chỉ như vậy thôi.

Con đường này khi đi đến hồi kết, tôi và anh sẽ gặp lại nhau.

Khi đó, em sẽ cầm một bó hoa hướng dương và nói với anh rằng: “Anh xem đi, tóc em bạc hết rồi, em rất ngoan ngoan nghe lời anh, nên anh hãy lao vào vòng tay em đi.”

- Hết -

_______