22.

Khi mùa xuân đến, tôi nhất quyết kéo Thời Nghiên Lễ đi chụp ảnh.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, nhiều năm như vậy, chúng tôi thậm chí còn không có một tấm ảnh chụp chung nào.

Tôi đến tiệm ảnh cũ trên phố, ông chú chủ chụp ảnh cũng đã đứng tuổi rồi, những bức ảnh ông chụp mang vẻ đẹp mê hồn của những năm 90.

Trong ảnh, chúng tôi như ẩn như hiện hình ảnh của con người ngày xưa, với ánh mắt bình yên và nụ cười hiền hậu.

Ông lão cười cầm lấy chiếc máy ảnh cũ cười nói: “Lâu lắm rồi tôi không gặp được người trẻ tuổi như hai cô cậu”.

Thời Nghiên Lễ vui vẻ trò chuyện với ông ấy: "Chúng cháu như thế nào?"

“Ấm áp thuần khiết, không nói không rằng, nhưng nhìn vào là biết hai người rất yêu nhau.”

Ông đẩy đôi chiếc kính trên sống mũi: “Hai người là một cặp trời sinh, ngoài đối phương ra, không ai xứng được với người còn lại nữa.”

Sự hóm hỉnh và nhiệt tình của Thời Nghiên Lễ lại nổi lên: "Ông nói hay quá, cháu nhất định phải tặng ông lì xì."

Người này thật là buồn cười, thật sự xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua phong bao lì xì.

Lúc về, tôi nhét vào tay ông lão một phong bao lì xì lớn, ông lão không trốn tránh được, đành phải cười nhận lấy.

Tôi kéo vạt áo của Thời Nghiên Lễ, một điều ước đã cất giấu trong lòng tôi bấy lâu nay, nay bất chợt lại nổi lên.

"Chúng ta lại chụp thêm một bức ảnh cưới nữa đi."

Nụ cười giữa hai lông mày của Thời Nghiên Lễ đông cứng lại, anh nhìn tôi đăm chiêu, không trả lời.

Tôi biết, anh không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.

Ngày đoàn tụ, anh nói đã thẳng với tôi: "Phương Di, anh có thể ra đi bất cứ lúc nào, nửa đêm hay chiều vắng đều có thể lặng lẽ mà đi, em có sợ không?"

"Không sao đâu, anh đã làm rất tốt."

Tất nhiên là tôi sợ.

Nhưng sợ thì có thể làm gì chứ?

Những năm tháng vất vả trèo đèo lội suốt để có được như bây giờ, là nỗ lực của anh, là sự xót thương của số phận.

Cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp nhau.

Nhưng mỗi một ngày đều là đánh đổi mới có được.

Vậy nên chúng ta, hãy trân trọng từng phút từng giây bên nhau, được nắm tay, được ôm, được hôn và luôn đong đầy yêu thương.

Khi ngày đó đến, chúng ta có thể bớt chút hối tiếc hơn.

Tôi nắm lấy cánh tay anh, bắt chước sự hóm hỉnh của anh: “Thời Nghiên Lễ, như anh nói đấy, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, vì vậy anh phải để lại cho em một danh tính để có thể quang minh chính đại quét mộ anh chứ, phải không?”

Lúc này, Thời Nghiên Lễ quay đầu nhìn ra ngoài cửa, khi cúi mặt xuống, tôi thấy được cảm xúc anh đã kiên trì giấu đi bấy lâu nay.

"Phương Di."

Khi anh nghiêm túc, anh gọi cả tên của tôi.

Khi nào lười thì hay gọi bạn Phương Di.

"Có phải có thân phận này rồi, mấy chục năm nữa em sẽ quét mộ cho anh không?"

Xem này, anh lại đổi đề tài dỗ dành tôi nữa.

Anh sợ một ngày nào đó bản thân biến mất, tôi sẽ đi đến tìm anh như đã nói.

Tôi trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, để năm nào cũng có người quét mộ cho anh, em nhất định phải cố gắng sống đến trăm tuổi."

Thời Nghiên Lễ quay lại, ánh mắt kiên định, bình tĩnh: "Vậy một lời đã định."