Tuy không có ý định sẽ ly thân hay ly hôn gì nhưng Chu Ngữ Anh vẫn bứt rứt, khó chịu không thôi.

Cả tuần, ngoài tỏ vẻ ân ái hạnh phúc trước mặt Đoàn Đoàn ra thì cô đều lạnh mặt với Đường Thành Huân.

Tuy chỉ có 3 thành viên nhưng nhà họ Đường vẫn có riêng đội ngũ giúp việc, bảo an. Dù không nhiều người lắm nhưng chất lượng rất đảm bảo.

Ví dụ như cô đầu bếp, nhìn rất đỗi bình thường giản dị nhưng lại thuộc dòng dõi con cháu của ngự trù nhà Thanh, từng là bếp trưởng nấu các bữa tiệc ngoại giao cho Chính phủ, thông thạo các món ăn nhiều vùng miền trong nước, 108 món Mãn Hán toàn tịch cũng không ngoại lệ. Hay là hai anh chàng vệ sĩ riêng của Chu Ngữ Anh, nhìn chỉ là cường tráng hơn người bình thường một chút nhưng trong đó, một người từng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, người kia thì tốt nghiệp từ đại học Frunze- học viện quân sự hàng đầu trực thuộc quân đội Nga, từng có hai năm làm vệ sĩ cho một quan chức chính trị cấp cao của Trung Quốc nào đó đã về hưu. Cả hai người bọn họ đều được Đường Thành Huân đào về với giá cao.

Từ khi Chu Ngữ Anh chuyển đến Cẩm Viên thì cũng đã quen thuộc với những người làm trong nhà. Người giúp việc thì không chỉ 1 người nhưng quen thuộc nhất với Chu Ngữ Anh chín là dì giúp việc có họ Lê hơn 50. Không biết sao trong những người rất theo khuôn phép, ít chuyện trò mà Đường Thành Huân lại chọn dì ấy? Có thể là vì ngoài dọn dẹp nhà cửa rất tinh tươm ra thì dì ấy còn rất hay nói tốt cho Đường Thành Huân.

Chẳng hạn như hôm nay, thấy Chu Ngữ Anh có vẻ không vui, lạnh mặt suốt ngày với Đường Thành Huân như vậy, dì Lê còn gọi riêng cô ra một góc nói nhỏ,

“Phu nhân à, tiên sinh tốt như vậy, cô phải cẩn thận vào. Bây giờ mấy thứ hồ ly tinh nhiều lắm, con gái tôi năm trước còn mới vừa vì thằng khốn kia có tiểu tam mà ly hôn đây. Ôi, tan nát cả gia đình! Người đàn ông tốt như Đường tiên sinh, cô có đào hết xóm cũng không thấy đâu. Buổi sáng hôm nay, tiên sinh còn đích thân lái xe đến cửa hàng chọn mấy bông hồng mà cô thích về cắm trong lọ đấy. Món cháo hải sản cũng là tiên sinh dậy sớm hầm mấy tiếng. Cô đấy, có phúc mà không biết hưởng! Ông chủ trước của tôi là chủ tịch tập đoàn Thành Huy chuyên bán châu báu đấy! Trời ôi, bụng lớn như con heo vậy nè, mặt toàn là mỡ, mà tiểu tam tiểu tứ không biết bao nhiêu cái, từ người mẫu đến diễn viên, tin đồn ầm ĩ hết lần này đến lần khác, còn có cả mấy đứa con riêng cơ! Bà chủ còn không phải suốt ngày là lấy nước mắt rửa mặt à?  Cô đấy, phải giữ chồng cho kỹ vào!”

Ngoài ra, dì ấy nhiều lúc còn khen Đường tiên sinh tốt thế này, Đường tiên sinh tốt thế kia, cố ý tạo không gian riêng cho hai người. Dù ngoài miệng có thế nào thì đương nhiên dì ấy vẫn chu toàn công việc rất tốt.

Chu kỳ kinh nguyệt của Chu Ngữ Anh thường từ ngày 22 đến ngày 25, 26 hàng tháng. Không biết do nội tiết tố hay tức giận vì bị lừa dối mà mấy ngày nay Chu Ngữ Anh thấy chả ưa Đường Thành Huân chút nào.

Có thể vì gần cả tuần Đường Thành Huân không có đi làm nên hình như công ty đang có vấn đề gì đó. Nhiều lúc điện thoại của hắn cứ đổ chuông ing ỏi, mà hắn chỉ nhìn tên trên màn hình rồi dập mắt không nghe, chỉ lo lắng mấy việc trong nhà.

Đường Thành Huân càng tỏ ra tốt đẹp bao nhiêu thì càng làm cho hành động của Chu Ngữ Anh như đứa con nít chỉ biết gây rối vô cớ.

Sớm nay, sau khi đến tận nhà thương lượng bàn bạc chuyện gì đó với Đường Thành Huân xong, thư ký Lý còn gặp riêng Chu Ngữ Anh,

“Phu nhân, tôi không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì nhưng cô cũng nên nói gì đó với tiên sinh đi chứ. Ngài ấy cũng đã cả tuần rồi không đến công ty. Công ty cũng có rất nhiều chuyện ngài ấy phải ra mặt trực tiếp mới giải quyết ổn thoả được. Cô cũng nên cho ngài ấy một cơ hội đi chứ. Cũng đừng để mọi chuyện ảnh hưởng xấu tới tiểu thiếu gia”.

Đúng vậy, Đoàn Đoàn không thể có chuyện gì được.

Chu Ngữ Anh nghĩ, hôm nay thôi, cô chỉ buồn hôm này thôi, ngày mai cô sẽ nói rõ ràng. Cô cũng không muốn chính mình ăn cục tức, một mình gặm nhấm nỗi buồn.

Đêm ấy, lúc Đường Thành Huân nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cô không gạt tay anh ra. Cô hỏi,

“Thành Huân, anh có yêu em không?”

Nghe thấy câu hỏi của Chu Ngữ Anh, Đường Thành Huân trả lời không chút do dự,

“Có, anh đương nhiên yêu em. Cuộc đời này của anh chỉ yêu mình em”.

Chu Ngữ Anh quan sát khuôn mặt được ánh đèn vàng nhẹ nhàng của phòng ngủ chiếu vào, giọng nói ấm áp, ngọt ngào, chắc chắn, không có một chút do dự nào, có lẽ là nói thật đi.

Cô hỏi tiếp,

“Anh có lừa dối em chuyện gì không?”

Cùng một câu hỏi, biểu cảm trên khuôn mặt hắn vẫn có chút sợ hãi lướt qua chớp nhoáng rồi biến mất. Hắn trả lời bằng một câu hỏi,

“Anh lừa em làm cái gì?”

Không sai, sao hắn lại lừa dối cô? Hắn sao lại theo dõi cô? Vì sao chứ?

“Đường Thành Huân, đừng nói dối em!”

Nằm trong lòng ngực hắn, cô cảm nhận được nhịp tim hắn có chút rối loạn, đập nhanh hơn, cả người cũng có chút cứng đờ.

Hắn cười cười giải thích,

“Có phải là lần trước ở khách sạn Vạn Lý không? Anh không có chạm vào mấy cô diễn viên kia! Rót rượu cũng là thư ký Lý tự làm. Chủ tịch Hoàng của Tân Triều dám chơi, anh đâu dám. Anh chỉ có mỗi mình em à! Anh không có bậy bạ gì đâu!”

“Không phải chuyện này!”

“À, rượu đổ trên người anh ở buổi dạ tiệc hôm đó là do cô Á hậu kia cố ý va vào! Anh cũng giải thích với em rồi mà”.

“Đường Thành Huân, chiều hôm ấy em đã nghe thấy anh nói chuyện với thư ký Lý rồi! Sao anh lại theo dõi em?”

Dù đã trấn tĩnh lại nhưng ở bên nhau mấy năm, Chu Ngữ Anh đã nhận thấy sự mất tự nhiên trên khuôn mặt kia.

Sau một lát thì Đường Thành Huân ôm chặt lấy cô, trả lời dõng dạc,

“Anh chỉ là lo cho em thôi! Anh sợ người ta làm gì em. Em biết anh yêu em nhiều thế nào mà! Anh sẽ không hại em đâu!”

“Cho nên, anh đã cho người điều tra bọn họ? Tôi gặp ai, làm gì, đều phải báo cáo với anh?”

“Anh chỉ đề phòng thôi”. Giọng nói của hắn còn có vẻ rất tội nghiệp.

“Anh hút thuốc từ khi nào?” Khi Chu Ngữ Anh hỏi câu này, Đường Thành Huân thực sự chột dạ.

Chu Ngữ Anh lại nói tiếp,

“Đêm đó, tôi đã thấy anh hút thuốc trong thư phòng. Sáng ra, tôi đã quay lại, vậy mà thư phòng chẳng có chút hơi thuốc lá ám. Đương nhiên, tôi cũng thấy anh mắng chửi người ta!”

Chu Ngữ Anh dỡ cánh tay của hắn ra, ngồi thẳng lên,

“Đâu rốt cuộc mới là anh vậy?”

Đường Thành Huân nhổm người lên theo, nắm lấy tay Chu Ngữ Anh,

“Anh Anh, là do anh sợ mất em thôi. Anh sợ người ta dòm ngó em. Em xinh đẹp như vậy mà. Anh không phải như vậy đâu! Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh sẽ không cho người theo dõi em nữa…”

Chu Ngữ Anh cũng không vui vẻ gì,

“Đường Thành Huân, em yêu anh, không sai, em rất yêu anh. Nhưng em không muốn làm con rối của anh, cũng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy. Chẳng ai muốn mình là con khỉ chạy trốn trong lòng bàn tay Như Lai đâu! Em nghĩ là chúng ta nên có một khoảng thời gian suy nghĩ lại mối quan hệ của nhau. Tạm thời, em qua phòng khách ngủ”.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay đi dạo trên Youtube, tình cờ va phải 1 bài rất hay, tên là 【大风吹】do Lưu Tích Quân (刘惜君) và Vương Hách Dã (王赫野) hát.

mọi người ai muốn nghe thử có thể gõ

大风吹刘惜君王赫野 (không biết có copy được không. À mới tìm thử hóa ra có vietsub trên youtube luôn rồi, vậy mà t nghe raw huhu, tìm với tên gió lớn thổi nha) để nghe nếu cần.

tác giả đã nghe xong và cảm thấy ngoài việc ăn dưa của idol họ Thái 🤣 ra thì bị khí chất cao quý của Quân tỷ đánh bại là 1 trong những niềm vui cuộc sống.

vì bài này tiếng Quảng nên nó thổi bay não tui và pinyin rồi huhu. Thảo nào mà học tiếng trung ko biết người Tung Của nói gì 😀.