Đúng lúc Thiên Minh mang một sắp tài liệu đặt ở trên bàn của Cao Trọng, liền bị anh gọi lại hỏi một nùi vấn đề kỳ lạ.

"Thiên Minh trước giờ cậu đã dỗ dành người khác bằng nào? À mà làm sao để dỗ, có bao nhiêu cách để dỗ?"
"????".

Thiên Minh đứng hình mất 2 giây mới có thể hiểu ra vấn đề mà Cao Trọng đang nói.

Vấn đề là anh muốn dỗ dành cho Mộng Uyên được vui.

"Chủ tịch à, tôi vẫn chưa bao giờ dỗ dành ai cả nên việc này tôi...."
"Được, cậu ra ngoài đi!"
Thiên Minh ra ngoài, cũng vừa gặp Thiên Trạch.

" Anh tìm chủ tịch sao?"
"Cậu ấy có bên trong không?"

"Có thì có đó, nhưng tâm trạng thì không được tốt!"
"Sao thế, cậu ấy bị người ta từ chối rồi à "
"Không biết, anh tự mà hỏi chủ tịch đi thì hơn!"
Thiên Vỹ đi thẳng vào trong phòng của chủ tịch, tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, giống như nhà của mình vậy.

"Cô gái nhỏ của cậu đâu rồi hả?"
"Cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Tôi chỉ đến quan tâm bạn tôi xem đã theo đuổi được con gái nhà người ta chưa?"
" Cậu quan tâm chuyện này để làm gì? Mau giúp mình nghĩ xem làm sao dỗ dành con gái vui hơn đi!".

Cập nhật truyện nhanh tại || trumtruy en.

V N ||
Thiên Trạch đang uống nước thì bị câu nói của Cao Trọng làm anh phải phun nước ra.

"Cậu đừng có để lại vi khuẩn trong phòng làm việc của mình"
"Nè, còn không phải vì cậu làm mình bị sặc sao?"
Thiên Trạch đứng dậy chỉ vào Cao Trọng.

" Nè cậu làm gì dể người ta giận rồi sao!?"
"Bạn cô ấy về quê, nên cô ấy đang buồn"
"Hả? Là cái cô gái đó hả?"
Thiên Trạch quen rất nhiều cô gái nên làm sao để dỗ dành thì đó lại là sở trường của anh rồi, Cao Trọng được Thiên Trạch chỉ dẫn cho một đống cách giúp anh theo đuổi Mộng Uyên.

[....]
Từ lúc ở sân bay về Mộng Uyên chỉ ở suốt trong phòng không hề bước ra ngoài một bước, cho dù là đến giờ cơm cũng không thấy cô ra ngoài.

Dì Dương gọi Mộng Uyên xuống ăn cơm, nhưng Mộng Uyên cũng không ăn được mấy muỗng liền về phòng.

Tâm trạng cô hiện tại rất buồn chán nên cũng thấy cô không còn sự hoạt bát thường ngày, cũng không hề nói chuyện với bất kỳ một ai nữa.


Dì Dương vô cùng lo lắng cho Mộng Uyên.

Đến chiều tối, khi Cao Trọng đã về đến nhà cũng không hề thấy Mộng Uyên ra khỏi phòng.

Cao Trọng vô cùng lo lắng cho cô liền đến phòng của cô gõ cửa.

"Mộng Uyên, mở cửa đi là tôi "
Mộng Uyên lười biếng đi mở cửa
"Chủ tịch tìm tôi có việc sao ạ?"
Trong thấy khuôn mặt tiều tụy và đầy buồn bả của Mộng Uyên, Cao Trọng cảm thấy tim mình đang nhói lên.

"Tôi muốn hỏi em muốn ăn bánh ngọt không?!"
"Hả???!"
"Thật ra bạn tôi có một cửa hàng bánh ngọt khá ngon nên tôi muốn đến đó ăn thử!"
Mộng Uyên nghe đến "bánh ngọt" đôi mắt bổng nhiên sáng rực lên, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Mộng Uyên gập đầu lia lịa.

"Chủ tịch, đợi tôi thay quần áo đã!"
"Vậy em mau thay đồ đi rồi cùng đi "
"Vâng"
Mộng Uyên đóng cửa lại vội vàng thay quần áo.

Cao Trọng đứng ngoài cửa ngơ ngác mỉm cười, rõ ràng là cô rất dể vui vẻ cũng rất dể buồn.

Chỉ cần quan tâm đến cô một chút là cô sẽ vui vẻ, cũng không hề khó.

Cao Trọng quay đầu lại nhìn, Mộng Uyên mặc một chiếc đầm màu hồng dài qua gối, tóc cũng buộc thấp đơn giản, tôn lên dáng người, nhìn cô đẹp đến mức anh muốn đổi ý cất cô đi chỉ để mình ngấm mà thôi.


Một lúc sau, của phòng mở ra Mộng Uyên đi đến trước mặt Cao Trọng.

Vui vẻ nói với Cao Trọng
"Đi được rồi chủ tịch"
Chưa từng nhìn thấy Mộng Uyên mặc váy bao giờ trong thoáng chốc Cao Trọng lại đờ đẫn ra, nhìn Mộng Uyên rực rỡ nổi bật đến không thể nào tả nổi.

Mái tóc dài trước giờ vẫn được buộc lại nay đã xõa tung, dáng tóc uốn nhẹ tự nhiên, thả trên đôi vai trắng ngần.

Mộng Uyên mặc một bộ váy màu hồng phấn dài qua đầu gối, cổ chữ V xinh đẹp để lộ hõm cổ nhỏ nhắn.

Chất liệu vải của váy rất mỏng, ôm sát lấy thân người lượn theo những đường cong thân thể, vẽ ra một chiếc eo thon rất bắt mắt.

Khẽ cử động một chút là váy dợn sóng, đôi chân dài dưới lớp váy quyến rũ đến nỗi người ta không thể rời mắt đi được, chân mang một đôi cao gót pha lê mảnh mai, khiến đôi bàn chân đáng yêu sinh động hẳn.

Cả người toát lên một ánh hào quang sáng rực, dung nhan yêu kiều khó tả, khiến Cao Trọng trong phút chốc nhìn say đấm, không thể rời mắt.

Ngay phút chốc một ý hiện lên trong đầu Cao Trọng [ vẻ đẹp của Mộng Uyên chỉ nên để mình anh ngấm mà thôi, muốn cất giấu cô cho riêng mình anh].

Nhìn thấy Cao Trọng vẫn đứng thẩn thờ Mộng Uyên quơ quơ tay trước mặt anh khẻ gọi.

" Chủ tịch, chủ tịch!"
Cao Trọng hồi thần liền nắm lấy cánh tay đang quơ trước mặt.

"Đi thôi!".