Edit: Halee Az

Beta: Quanh

Liên tiếp mấy ngày sau đó, quả thật Diêm Mặc vẫn tới thăm nàng, Chử Thanh Huy liền cảm thấy đau lòng. Ban ngày hắn ở trong cung làm việc, buổi tối lại chạy như bay hơn trăm dặm không có thời gian nghỉ ngơi, nàng có khuyên hắn đừng nên tới, chờ tới ngày hưu mộc hẳn tới cũng được.

Tháng bảy, vị võ tướng trấn giữ biên cương hồi kinh báo cáo công tác, có vài vị gia quyến cũng theo về kinh, các nữ quyến vào cung gặp Hoàng Hậu để thỉnh an, trong cung lại náo nhiệt một trận.

Trong đó có một vị là phu nhân của Tần tướng quân, nghe nói năm đó trước khi xuất giá có quen biết với Hoàng Hậu, luận bối phận lại là biểu muội của Hoàng Đế. Lần này bà cũng dẫn theo nữ nhi vào cung, là Tần tiểu thư, là biểu muội của Chử Thanh Huy.

Nàng từng nghe Hoàng Hậu nói thân thể Tần phu nhân gầy yếu, chịu không nổi đường dài bôn ba nên mấy năm nay vẫn chưa từng hồi kinh. Còn vị Tần tiểu thư vì chăm sóc mẫu thân của mình, từ nhỏ tới giờ chỉ ở biên cương, có lẽ hiện giờ đã muốn suy xét đến chuyện chung thân đại sự nên mới theo gia đình trở về.

Trước khi gặp Tần tiểu thư, trong lòng Chử Thanh Huy nghĩ tới bộ dáng của biểu muội hẳn là hổ nữ dũng mãnh, không ngờ tới khi gặp mặt mới phát hiện nàng là người có tính cách trầm ổn, nhưng hành động lại rất tinh tế chu toàn.

Chử Thanh Huy ngồi cạnh Hoàng Hậu, tò mò đánh giá Tần tiểu thư và Tần phu nhân, thầm nghĩ, cũng may là diện mạo của vị cô nương này giống Tần phu nhân, nếu như giống Tần tướng quân, vị này không những có tiếng là dũng mãnh cường tráng, nghe nói còn bởi vậy mà có danh xưng “Gấu chột”. Nếu không nói ra thì chắc chắn mọi người không nghĩ người có ngoại hình tục tằng như Tần tướng quân lại có một vị phu nhân bé nhỏ xinh đẹp, hai người đứng ở một chỗ, hình tượng có thể nói là khác nhau như trời với đất.

Tần phu nhân cùng Hoàng Hậu nói chuyện, thỉnh thoảng nhắc tới Thái Hoàng Thái Hậu đã hoăng thệ, còn rơi lệ mấy lần.

Hốc mắt Hoàng Hậu đỏ lên, hai người ngồi cùng một chỗ đàm luận chuyện xưa, tựa hồ như quay trở lại mười mấy năm trước. Hoàng Hậu đảo mắt thấy Tần tiểu thư đang thẳng lưng, ngồi ngay ngắn ở trên ghế thêu, bộ dáng rũ mắt không nói một lời, tựa hồ không bị tác động bởi những mọi thứ xung quanh, chẳng qua, ngẫu nhiên thấy lông mi của tiểu cô nương chớp chớp, mang vài phần lo lắng nhìn về phía Tần phu nhân, là một hảo hài tử hiếu thuận hiểu chuyện, thấy vậy bà không khỏi yêu thích thêm vài phần. Hoàng Hậu cũng không thể để Tần phu nhân tiếp tục khóc như vậy nữa, miễn cho khóc nhiều mà hại thân, nên bà liền nói: “Còn không biết khuê danh của tiểu cô nương gọi là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Tần phu nhân vội lau nước mắt: “Nàng tên là Hàm Quân, năm nay mười bốn, Hàm Quân, mau hành lễ với nương nương.”

Mới vừa rồi đi vào đã hành lễ một lần, Hoàng Hậu liền cười xua tay: “Không cần đa lễ, ta thấy dung mạo của đứa nhỏ này giống hệt muội, tính tình lại trầm tĩnh ôn hòa, ngày sau nhất định được rất nhiều người yêu thích.”

“Nương nương đã đề cao Hàm Quân rồi, từ nhỏ nàng đã ở bên ngoài, không so được với quý nữ trong kinh. Muội không cầu nữ nhi gả đến nhà cao cửa rộng, chỉ cần cả đời yên ổn là được.” Tần phu nhân cũng không phải người tham luyến phú quý, nếu không, với thân phận của bà thì lúc trước cũng sẽ không nguyện ý gả cho Tần tướng quân – một người vô cùng quê mùa.

Hoàng Hậu cười, nói: “Tỷ tỷ vừa nhìn tiểu cô nương đã thích, việc hôn nhân của Hàm Quân cũng không thiếu người quan tâm. Muội muội hàng năm không ở trong kinh nên không hiểu được hiện giờ có bao nhiêu thanh niên tài tuấn, không ngại thì vào cung bồi tỷ tỷ, hai chúng ta từ từ thương thảo, nếu tìm được mối hôn sự tốt, tỷ tỷ sẽ kêu bệ hạ tứ hôn, muội thấy thế nào?”

Tần phu nhân vui mừng khôn xiết, vội cùng Tần Hàm Quân quỳ xuống tạ ơn.

Tuy Hoàng Hậu có vài phần ý tứ là làm lung lạc nhân tâm, nhưng xét đến cùng vẫn là vì sự trung thành của Tần tướng quân, cùng có một phần tình nghĩa với Tần phu nhân, thấy bà kích động như thế, vội gọi người nâng dậy, lại dặn Chử Thanh Huy: “Mẫu hậu cùng với phu nhân còn có chuyện, có lẽ các con cũng không hứng thú đâu, không bằng con thay mẫu hậu bồi Tần tiểu thư đi dạo một chút, được không?”

Tất nhiên Chử Thanh Huy không có ý kiến, tươi cười nói: “Tuân chỉ.”

Tần Hàm Quân liếc mắt nhìn Tần phu nhân một cái, cũng đứng lên theo.

Tần phu nhân lôi kéo tay nữ nhi dặn dò vài câu, muốn nàng tùy ý bồi công chúa cũng chớ quên quy củ trong cung, sau mới thả người rời đi.

-----

Đại mạc Tây Bắc do cát vàng đầy trời làm cho nguồn nước cũng trở nên khan hiếm. Mà hoàng cung lại dựa núi gần sông, cách năm bước có một cái đình, mười bước một cây cầu, còn có hồ sen bạt ngàn, phong cảnh của hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Tần Hàm Quân đi theo bên cạnh công chúa, bước tới hành lang gấp khúc, tuy trong lòng đã cố gắng khắc chế không dám nhìn xung quanh, nhưng thấy cảnh đẹp phía trước, đôi mắt không nhịn được mà mở lớn, chờ nhìn thấy một con chim bói cá đứng ở đầu dòng sông nhanh như mũi tên ngậm lấy cá nhỏ dưới dòng nước, nàng càng ngạc nhiên tới nỗi há to miệng.

Chử Thanh Huy âm thầm nhìn biểu muội, vốn dĩ còn tưởng rằng nàng ấy là người lạnh lùng khó ở chung, hiện giờ thấy biểu muội như vậy, lập tức cảm thấy có vài phần thân thiết, nàng cũng không phải người kiêu ngạo, liền cười nói: “Bên ngoài nóng nực, theo biểu tỷ vào đình ngồi đi, chỗ đó cũng có thể nhìn thấy hồ sen."

Tần Hàm Quân vội cúi đầu hành lễ: “Vâng.”

Vòng qua một đoạn hành lang dài, nhìn thấy trước đình có vài tên thị vệ vây quanh hai người đang đi tới, là Thái Tử và Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử xa xa thấy Chử Thanh Huy, liền nhảy nhót tung tăng chạy tới: “A tỷ!”

Chử Thanh Huy lau mồ hôi cho đệ đệ: “Đệ và ca ca muốn tới Tê Phương Cung à?”

Chử Tuân liên tục gật đầu, lại nhìn về phía Tần Hàm Quân vừa mới hành lễ, hiếu kỳ hỏi: “Vị tỷ tỷ này là ai?”

“Là đại tiểu thư phủ Trấn Tây tướng quân, luận bối phận, cũng là biểu tỷ của đệ.” Chử Thanh Huy giới thiệu.

“Ồ?” Chử Tuân tò mò mà vòng quanh Tần Hàm Quân: “Vị biểu tỷ này thật xinh đẹp.”

Tần Hàm Quân nghe vậy, đầu cúi càng thấp.

Thái Tử đi tới, nghe thấy lời này liền nhìn tiểu đệ một cái, Chử Tuân lập tức le lưỡi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ca ca.

Thái Tử nhìn về phía Chử Thanh Huy, nói: “Trời nóng nực, muội mau hồi cung để để tránh bị cảm nắng.”

Chử Tuân sợ huynh trưởng, nhưng Chử Thanh Huy lại không sợ chút nào, lập tức cười tủm tỉm nói: “Bánh hạt sen ngày hôm trước ca ca còn hay không? Nếu còn thì đem đến cho muội một ít, chỗ muội muội đang có khách.”

“Không thiếu phần của muội” Thái Tử lắc đầu, lại thúc giục nói: “Đi thôi.”

Chử Thanh Huy và Tần Hàm Quân liền cùng nhau nói về bánh hạt sen, cảm tình giữa hai vị cô nương cứ thế tăng dần.

Nàng phát hiện Tần Hàm Quân nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra chỉ là hơi ít nói, lại tuân thủ lễ nghi đúng mực nên mới có chút xa cách, một khi tiếp xúc sẽ biết nàng cũng là một người nhiệt tình.

Từ nhỏ nàng đã không có nhiều bằng hữu, lại không có tỷ muội ruột thịt, thân thiết nhất cũng chỉ có Lâm Chỉ Lan, hiện giờ lại có thêm người thích hợp nên trong lòng có vài phần chờ mong, không nỡ đrẻ người ta đi, còn muốn Hàm Quân thường xuyên vào cung trò chuyện với mình.

-----

Võ tướng hồi kinh, hành cung liền tổ chức thịnh yến —— đại hội võ thuật.

Trước một ngày, Diêm Mặc được Hoàng Đế hạ chỉ, từ trong cung mang theo một đám thị vệ tới hành cung, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Buổi tối, Diêm Mặc bố trí xong võ trường, đang chuẩn bị về doanh trại nghỉ ngơi, chợt ngẩng đầu nhìn cung điện phía xa đèn đuốc sáng trưng, trong lòng nôn nao, đảo mắt liền biến mất trong bóng đêm.

Hắn đã đến hành cung mấy lần, nếu chỉ là thoáng qua thì không ai biết được, nhưng một khi ở lại lâu dài, sẽ bị ám vệ phát hiện.

Đế Hậu cũng nhanh chóng biết chuyện, lúc đầu Hoàng Đế còn buồn bực, sau lại biết được Diêm Mặc có chừng mực, mỗi lần chỉ là đứng ở ngoài phòng, chưa từng vượt qua giới hạn một bước, lại có Hoàng Hậu ở một bên khuyên giải nên hắn mới xoa xoa chóp mũi, làm như không biết.

Lần này đến sớm hơn trước kia một chút, Chử Thanh Huy vừa mới tắm gội xong, để lộ một đôi chân trần, quần áo đơn bạc ngồi ở mép giường, cung nhân đang lau khô tóc cho nàng.

Cặp chân nàng trắng nõn tinh xảo tựa như được điêu khắc từ băng tuyết, vô cùng đáng yêu, mười đầu ngón chân mượt mà tinh xảo, móng châb ửng hồng, Diêm Mặc từ cửa sổ nhìn thoáng qua, lại vội vàng dời mắt đi, đứng tại chỗ hít sâu một hơi, rồi mới nhảy lên nóc nhà lẳng lặng chờ.

Trong nội điện, kẻ hầu người hạ người lục tục lui ra, Chử Thanh Huy đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, liền nghe được động tĩnh bên ngoài.

Từ khi tổ chim bị chuyển đi nàng cảm thấy thanh tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không nhầm lẫn như trước kia, nàng vừa nghe đã biết là Diêm Mặc tới.

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, tại sao hắn lại đến vào hôm nay, nhưng Chử Thanh Huy vẫn vui mừng chạy tới mở cửa sổ: “Chàng tới rồi.”

Diêm Mặc nhìn nàng mặc xiêm y đơn bạc mỏng manh, giữa mày hơi nhíu lại, Chử Thanh Huy không đợi hắn nói chuyện đã vội nói: “Biết rồi biết rồi, ta sẽ đi khoác thêm áo ngoài, vừa rồi chạy ra đây nhất thời quên mất mà thôi.”

Rất nhanh nàng đã trở lại, trong miệng lẩm bẩm: “Chàng mỗi lần vừa thấy ta liền nhíu mày, mở miệng ra là dạy bảo, có phải đã xem ta trở thành học sinh của chàng rồi không?”

Kỳ thật cũng không phải như thế, Diêm Mặc chỉ là thấy nàng thì trên mặt mới có chút biểu cảm, vì vậy trong miệng cũng nói nhiều thêm mấy câu, nếu thật sự là đối mặt với đám học sinh, chỉ sợ cả ngày hắn không nói câu nào, mày cũng không thèm nhíu nữa là.

Nghe thấy Chử Thanh Huy nói thầm, hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Không phải học sinh.”

Chử Thanh Huy liếc hắn một cái, trong mắt hàm chứa vài phần cáu kỉnh: “Bộ dáng chàng nhíu mày so với cô cô giáo vụ còn nghiêm túc hơn, mỗi lần cô cô nhíu mày, ta liền biết cô cô lại muốn phạt ta. Chàng không coi ta là học sinh, vậy nhíu mày làm gì? Hừ, chàng phải đồng ý với ta, aau này không thể dạy bảo ta, cũng không thể đánh tay của ta, chớ có quên đó.”

“Không quên, về sau nàng dạy bảo, ta nghe theo nàng.” Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy hơi sửng sốt, giương mắt thấy bộ dáng Diêm Mặc nghiêm trang như vậy, nàng không khỏi vui vẻ, khuỷu tay chống cằm dựa vào bệ cửa sổ, cười nói: “Ta dạy bảo chàng, vậy không phải ta đã thành tiên sinh rồi ư?”

“Là phu nhân.” (ý ổng là: là phu nhân của tiên sinh.:))))

Lời này hắn nói không lớn, lại rành mạch lọt vào tai Chử Thanh Huy, ý cười trên mặt nàng lập tức cứng đờ, còn không đợi phản ứng lại thì lỗ tai đã đỏ ửng, nửa ngày sau mới nói không thành một câu.

Diêm Mặc chỉ là nhìn nàng.

Chử Thanh Huy xấu hổ buồn bực, dậm chân một cái, nói: “Ai là phu nhân của chàng, đừng có gọi bậy.”

Diêm Mặc thế nhưng cũng gật đầu: “Sắp rồi, còn có hai mươi chín ngày.”

Hắn chưa nói rõ ràng, Chử Thanh Huy lại hiểu được, hai mươi chín ngày sau đúng là ngày hai người thành thân. Nghe ý tứ hắn nói, tựa hồ hiện tại không thể kêu phu nhân, chờ thành thân xong là có thể quang minh chính đại gọi nương tử.

Mặt nàng nóng bừng, mạnh miệng nói: “Chàng kêu kệ chàng, đáp ứng hay không chính là chuyện của ta.”

“Được, thành thân xong sẽ mặc cho phu nhân định đoạt.” Diêm Mặc nghe lời.

Chử Thanh Huy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, quả đã quên, người này vốn dĩ thích nói những lời trêu chọc nàng mà.

Nàng dùng sức cắn môi, lại không thể phản bác được, đành phải duỗi tay ra trước ngực hắn đẩy một phen, bắt đầu giở tính trẻ con, nói: “Chàng đi nhanh đi, ta không thèm nói chuyện với chàng nữa.”

“Nàng nghỉ ngơi sớm đi.” Diêm Mặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như những lần trước, đứng ngoài cửa sổ nhìn nàng ngủ say rồi mới đi.

Chử Thanh Huy đóng cửa sổ, ở trong phòng xoa xoa khuôn mặt mình. Qua một hồi lâu, mới làm bộ lơ đãng mở một cánh cửa sổ ra để người bên ngoài có thể nhìn thấy mình, lúc này nàng mới đi ngủ.