Yêu giới là vùng không gian tách biệt với lãnh địa của Nhân tộc, chính giữa là Hoàng thành nguy nga sừng sững của Yêu chúa, bốn phía đông tây nam bắc là lãnh địa của tộc Chim, tộc Cây, tộc Nước và tộc Thú.
Mỗi tộc chiếm đóng một phương, không can dự gì vào chuyện nội bộ của nhau, cùng chung tay bảo vệ Hoàng thành.
Trong bốn tộc ấy, tộc Chim luôn kiêu ngạo coi khinh mấy trò đấu đá, tộc Cây thích sống ẩn dật yên bình còn tộc Nước chỉ tập trung canh giữ vùng nước, không nuôi ý đồ gì với đất liền.
Chỉ có tộc Thú là kiêu dũng thiện chiến, mà trong tộc Thú thì tộc Hổ là tộc hiếu chiến nhất.
Hàng trăm nghìn năm qua, tộc Cáo luôn ngồi vững ngôi Yêu chúa nhờ sự đa mưu túc trí, biết cách cân bằng thế lực các tộc.
Nhưng từ độ trăm năm trước, Yêu chúa đời trước là Yên Huyền không quan tâm đến công việc của Yêu tộc, bôn ba bên ngoài nhiều năm, đẩy đứa con trai còn thơ dại lên chiếc ghế Yêu chúa rồi lặn mất tăm.
Tuy được các trưởng lão tộc Cáo ra sức dìu dắt nhưng Yêu chúa non yếu vẫn khó lòng khiến tộc Hổ luôn bừng bừng dã tâm thuần phục tuyệt đối, vì vậy chúng bèn dấy binh nổi loạn một lần để thăm dò.
Tại lãnh địa tộc Hổ.
Tộc trưởng tộc Hổ đang xem bản đồ Yêu giới và hỏi cấp dưới: “Tộc Báo đã sắp xếp thỏa đáng chưa?”
Cấp dưới khom lưng bẩm: “Rồi ạ, chỉ chờ ngài hạ lệnh thôi.”
Sau đó, cấp dưới ngập ngừng nói: “Nhưng bên tộc Cáo báo tin là Yêu chúa đã quay lại rồi ạ.”
Tộc trưởng tộc Hổ chẳng coi tin này ra gì: “Về thì sao? Yên Cửu chẳng qua chỉ là một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, nếu Yên Huyền về thì may ra ta còn kiêng dè một chút.”
“Hơn nữa trước kia tộc trưởng tộc Cáo có thể trở thành Yêu chúa là vì lão ta có huyết mạch của cáo chín đuôi, thế nhưng sau bao nhiêu năm trôi qua, tộc Cáo chưa từng xuất hiện con cáo chín đuôi nào khác, đáng lẽ cái ghế Yêu chúa nên đổi chủ lâu rồi mới phải.”
Cấp dưới cung kính vâng dạ rồi nói tiếp: “Nghe nói Yêu chúa không về một mình mà còn dắt theo một cô gái lạ mặt nữa.”
Tộc trưởng tộc Hổ thoáng khựng lại rồi hỏi: “Là nữ yêu của tộc nào thế?”
Cấp dưới cũng không rõ, “Vẫn chưa dò la được, là người ngoài đến, có khi còn chẳng phải là Yêu tộc cũng không biết chừng.”
Tộc trưởng tộc Hổ mân mê cằm như có điều suy nghĩ: “Nhà họ Yên rặt một đám si tình, nếu ra tay với con bé đó thì có khi kế hoạch của chúng ta sẽ thuận lợi hơn đấy.”
Lúc này, Yên Cửu đang đầu tắt mặt tối lo liệu mọi việc.
Từ thái độ của đám Yêu tộc xung quanh, Trường Ly có thể rút ra kết luận là vai vế của Yên Tiểu Cửu không thấp chút nào, tất cả những quyết sách và sắp xếp quan trọng đều cần có lệnh của chàng.
Trường Ly thấy Yên Cửu chỉ đạo các yêu, giải quyết từng chuyện một nhuần nhuyễn như thế thì nhất thời không thể liên hệ chàng với gã đệ tử bình thường ở Kiếm tông với nhau được.

Yên Cửu lo xong một việc, vừa cầm tách trà lên uống một hớp, ngước mắt thì thấy Trường Ly đang nhìn chàng đến ngây người.
Ánh mắt chàng dịu ngay lại, ôn tồn hỏi Trường Ly: “Có phải nàng thấy chán không? Bây giờ ta có khá nhiều việc cần phải giải quyết, hay ta sai người dẫn nàng ra ngoài đi dạo nhé?”
Trường Ly thoáng do dự rồi gục gặc đầu.
Dù sao nàng cũng không giúp được gì, chi bằng ra phố đi dạo.

Lâu rồi nàng chưa quay lại Yêu giới, chẳng biết Yêu giới có thay đổi nhiều không.
Yên Cửu gọi thanh niên đồ xanh lần trước tới bảo: “Tùng Tuần, ngươi dẫn nàng ra ngoài đi dạo đi.”
Tùng Tuần vội đồng ý, đồng thời liếc trộm Trường Ly một cái, âm thầm suy đoán vị thế của Trường Ly trong lòng Yêu chúa.
Trường Ly theo Tùng Tuần ra ngoài.
Tùng Tuần vẫn đang nghĩ xem nên dẫn nàng đi đâu thì Trường Ly đã lên tiếng trước: “Ngươi dẫn ta tới phố Đông đi.”
Tùng Tuần ngớ người, hóa ra nàng là yêu địa phương à?
Nhưng sao hắn không nhìn thấy nguyên hình của nàng chứ?
Tùng Tuần vừa thắc mắc vừa dẫn Trường Ly tới phố Đông.
Trường Ly đi sau Tùng Tuần ngắm nghía phố phường, thấy chuyện cũ mới mẻ chỉ như mới xảy ra hôm qua.
Chẳng biết sạp bánh hoa mơ ở góc phố Đông còn mở cửa không.
Trường Ly nghĩ vậy, đưa mắt ngắm sơ Tùng Tuần thì thấy khuôn mặt hắn và cái đuôi màu hạt dẻ phía sau trông quen quen bèn hỏi, “Ngươi cùng tộc với Tùng Niên à?”
Tùng Tuần giật nảy mình, “Cô quen chú Tùng Niên sao?”
Khóe môi Trường Ly giật giật, không ngờ cái tên Tùng Niên ưa lảm nhảm kia đã lên chức chú rồi, “Quen hồi xưa.”
Tùng Tuần lập tức vồn vã hẳn lên.

Hắn cứ tưởng nàng là người ngoài không rõ lai lịch, không ngờ lại là bạn của chú mình.

Cái máy nói trong Tùng Tuần tình lình bật lên: “Trước kia chú Tùng Niên trước kia luôn theo Yên Huyền đại nhân bôn ba bên ngài, mãi gần đây mới quay lại tộc.

Nếu cô rảnh thì ta có thể dẫn cô tới tộc chơi, chú Tùng Niên mà gặp lại người quen cũ chắc sẽ mừng lắm.”
Trường Ly bất giác tự nhủ: Nàng có phải người quen cũ đâu, cùng lắm là kiếm quen cũ thôi.
Chắc Tùng Niên có gặp cũng chẳng nhận ra nàng.
Nhưng giờ nàng đang rảnh rỗi không có gì làm, có thể tiện đường tới đó một chuyến.
Nghĩ vậy, Trường Ly bèn nói: “Tới phố Đông mua bánh hoa mơ xong, ta sẽ tới tộc ngươi chơi.”
Tùng Tuần vẫy đuôi, “Trước kia chú Tùng Niên cũng hay mua bánh hoa mơ ở tiệm đó lắm.”
Trường Ly nhoẻn môi lên, vậy nàng sẽ mua cho Tùng Niên một túi, Yên Tiểu Cửu một túi, và một túi để lại cho mình.
Họ đang nói dở thì tới phố Đông.
Ngay từ đằng xa, Trường Ly đã ngửi thấy mùi thơm của bánh hoa mơ.
Nàng bất giác hít sâu một hơi, híp mắt lại nói, “Đúng là mùi này rồi.”
Bọn họ lần theo mùi thơm đi tới thì thấy sạp bánh hoa mơ.
Nhưng người đang tất bật trước sạp không phải là bà cụ Thân mà Trường Ly quen mà là một cô gái trẻ lạ mặt.
Trường Ly bước tới mua ba túi bánh hoa mơ rồi tiện thể hỏi thăm: “Giờ bà cụ Thân không bán nữa ạ?”
Cô gái nọ mỉm cười đáp, “Bà ta có tuổi rồi nên giờ ta bán thay.”
Tùng Tuần đứng cạnh nói: “Tay nghề của cô Thân đây được kế thừa của bà cụ Thân đấy, nên mùi vị bánh vẫn giống hệt ngày xưa.”
Nụ cười trên mặt chủ sạp càng chân thành hơn, “Ta được bà cầm tay chỉ dạy nên chắc chắn sẽ không khiến khách cũ thất vọng đâu.”
Trường Ly nhận bánh hoa mơ cô ta đưa, nói một tiếng cảm ơn.
“Cho ta gửi lời hỏi thăm bà cụ Thân nhé.”

Cô Thân kia lanh lảnh đồng ý.
Mua bánh hoa mơ xong, Trường Ly và Tùng Tuần đi một mạch tới tộc Sóc.
Nơi đây đâu đâu cũng có rừng thông xanh tốt, thi thoảng Trường Ly ngẩng lên sẽ trông thấy vài con sóc nhỏ màu nâu nhảy nhót qua các chạc cây, khiến mấy nhánh cây sau lưng chúng rung rinh.
Tùng Tuần giẫm lên đất tơi xốp, ngửi mùi cỏ cây tươi mát trong không khí thì thả lỏng toàn thân, cái đuôi màu hạt dẻ sau lưng cũng vẫy nhè nhẹ chứng tỏ tâm trạng của chủ nó đang rất thoải mái.
Tùng Tuần vừa đi vừa chậm rãi nói với Trường Ly: “Dạo này chú Tùng Niên đang nghỉ ngơi để lấy lại sức, lúc rảnh sẽ dốc lòng dạy dỗ đám trẻ trong tộc, nghe nói nhờ vậy mà đằm tính đi nhiều.”
Hắn còn chưa dứt lời, Trường Ly đã nghe tiếng rống giận cách đó không xa: “Tùng Tiểu Hoa! Sao con lại giẫm bậy lên sách giáo khoa nữa rồi hả!”
Tùng Tuần nuốt câu chưa kịp nói vào bụng, nở nụ cười quê độ.
Tất nhiên Trường Ly nhận ra giọng Tùng Niên, nàng không kìm được mà xuýt xoa: “Không ngờ sau bao nhiêu năm mà giọng Tùng Niên vẫn khỏe thế.”
Lúc hai người đến gần thì trông thấy một thanh niên trợn mắt thổi râu, ăn vận nghiêm túc đang xách một bé sóc màu hạt dẻ lên.
Vì chủ đang kích động nên cái đuôi to màu hạt dẻ sau lưng cứ vẫy lia lịa khiến những sợi lông mảnh dài trên đó như muốn bay lên.
Tùng Tuần vội ho khẽ rồi gọi: “Chú Tùng Niên.”
Tùng Niên nghe tiếng bèn buông bé sóc Tiểu Hoa trong tay ra.

Tiểu Hoa vừa được thả lập tức thò móng vuốt ra bò thoăn thoắt lên cái cây lớn gần đó, biến mất trong bụi lá kim um tùm, chỉ để lại một cuốn sách giáo khoa in đầy dấu chân dưới gốc cây.
Tùng Niên ngoái lại, dịu giọng hỏi: “Tùng Tuần đấy à? Sao tự dưng cháu lại về đây?”
Tùng Tuần dịch sang nhường chỗ cho Trường Ly đứng cạnh, “Có một người quen cũ muốn tới thăm chú.”
Tùng Niên hoang mang nhìn Trường Ly, “Cô là...”
Trường Ly cười cong vành mắt hỏi: “Huynh không nhớ ta à? Năm đó huynh còn đẽo giá kiếm bằng gỗ phượng cho ta mà.”
Tùng Niên ngẫm nghĩ một lát, sau đó tròn mắt hỏi: “Cô là thanh linh kiếm kia à? Cô đã hóa hình rồi!”
Trường Ly mỉm cười gật đầu.
Tùng Niên chà xát tay, “Không ngờ sau bao nhiêu năm lại được gặp lại cô ở Yêu giới.”
Trường Ly đưa túi bánh hoa mơ sang, “Quà gặp mặt này.”
Tùng Niên nhận túi bánh, nói với Tùng Tuần: “Cháu mang hạt thông vừa thu hoạch năm nay tới đây, với hãm thêm hai tách trà mới nhé.”
Tùng Tuần nhún vai, hắn biết thể nào tới đây mình cũng biến thành chân chạy vặt mà.

Trường Ly và Tùng Niên ngồi xuống chiếc bàn gỗ gần đó, bắt đầu ôn chuyện.
Tùng Niên ngạc nhiên ngắm kỹ Trường Ly thêm lần nữa: “Năm đó lúc phu nhân gặp bất trắc, ta cứ tưởng cô cũng...”
Nghĩ tới chuyện mình dạt từ Yêu giới tới Kiếm tông, Trường Ly thủng thẳng nói: “Cũng do tình cờ thôi.”
Tùng Niên thở dài một hơi, “Lúc trước Yên đại nhân bảo ngài ấy có việc, chẳng giải thích gì mà tống cổ ta về Yêu giới rồi bỏ đi luôn, chẳng rõ ngài ấy đã tìm thấy phu nhân chưa.”
Trường Ly lập tức đút cho hắn một liều thuốc an thần, “Tìm thấy rồi, bọn họ đang ở Quỷ vực với nhau, có thể sau này sẽ cùng nhau quay lại đây.”
Tùng Niên nghe vậy thì mừng ra mặt, “Thật á? Sao cô biết thế?”
Trường Ly: “Ta gặp phu nhân ở Quỷ vực.”
Tùng Niên thở phào một hơi, “Thế thì tốt.”
Dứt lời, hắn lại nhìn Trường Ly với ánh mắt phức tạp, “Xem ra mấy năm qua cuộc sống của cô rất phong phú, ngay cả Quỷ vực cũng tới.”
Bấy giờ, Tùng Tuần đã bê trà mới hãm và mâm hạt thông quay lại.
Trường Ly cầm tách trà lên mân mê, khẽ ướm hỏi: “Cũng tàm tạm, chuyến này ta theo Yên Cửu về đây.”
Thấy nàng dám gọi thẳng tên húy của Yêu chúa, bàn tay đang bê mâm của Tùng Tuần bất giác run lên.
Tùng Niên còn phản ứng dữ dội hơn, hắn mới uống hớp trà vào là phun ra ngay, còn sặc ho mất lần: “Cô, cô theo Yêu chúa về á?”
Ngón tay đặt trên miệng tách của Trường Ly cứng lại, lòng bỗng dậy sóng cả.
Nàng lúng túng sờ tai.

Ơ đúng là nàng muốn biết rõ về Yên Tiểu Cửu thật, nhưng nàng chỉ đoán Yên Tiểu Cửu là người thừa kế của tộc Cáo, sao thoắt cái đã biến thành Yêu chúa thế?
Trong đầu Trường Ly bỗng hiện ra vô số cảnh tượng.
Yên Tiểu Cửu hì hục cắt cải thảo trong Linh Thái Viên.
Yên Tiểu Cửu đuổi theo lũ gà phi nên bị dính lông gà khắp người trong Linh Cầm Viên.
Yên Tiểu Cửu lén biến thành bé cáo mặc cho nàng sàm sỡ.
Mặt Trường Ly cứng lại.
Một người như Yên Tiểu Cửu mà leo được lên chức Yêu chúa thì chắc Yêu giới toang đến nơi rồi nhỉ?.