Trường Ly ngồi thả hồn bên cửa sổ ngắm nghía cục lông trắng trong tay.
Không phải chất lông không tốt nhưng chẳng hiểu sao nàng cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Nàng liếc sang Yên Tiểu Cửu đang cầm cuốn đạo kinh với vẻ mặt đăm chiêu bên kia phòng, bất giác nhớ tới những tình tiết lả lơi trong truyện.
Lúc này, bên trong cuốn đạo kinh Yên Cửu đang cầm chính là cuốn truyện mới tịch thu của Trường Ly.
Chàng dùng thái độ nghiên cứu học thuật nghiêm túc đọc từng trang một, càng đọc càng nhíu chặt mày.
Rõ ràng cuốn truyện mất nết này đang bôi bác họ nhà cáo mà!
Làm gì có con cáo ngoan hiền nào chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, để lộ cặp tai và đuôi xù ra ngoài rồi đi gặp con gái nhà người ta lúc đêm hôm khuya khoắt chứ.
Yên Cửu chửi thề trong bụng, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn lật trang tiếp theo, rồi cứ thế đọc mãi.
Càng đọc, tai Yên Cửu càng đỏ lựng.
Chàng thầm tụng chú tĩnh tâm rồi đọc tiếp.
Khi Yên Cửu đọc hết trang cuối, giật mình hoàn hồn thì trời đã tối.
Trường Ly đã dựa vào cửa sổ ngủ từ bao giờ, tay vẫn cầm khư khư cục lông trắng kia.
Yên Cửu đang định bước tới thì nghe tiếng gù khe khẽ ngoài cửa sổ.
Chàng khựng lại, mở hé cửa sổ ra.
Một con chim bồ câu đưa thư màu xám thò đầu vào khe cửa sổ, mỏ cột một ống trúc nhỏ.
Yên Cửu tháo ống trúc khỏi mỏ nó, mở miệng ống trúc lấy cuộn giấy bên trong ra.
Vừa thấy hàng mật thư viết trên trang giấy, Yên Cửu thoáng cụp mắt xuống.
Ngay sau đó, chàng dùng linh lực biến cả tờ giấy lẫn ống trúc trên tay thành tro bụi tan biến trong không khí.
Yên Cửu cho con bồ câu đưa thư ăn một ít ngũ cốc rồi thả nó ra ngoài cửa sổ.
Mấy hôm trước chàng thật sự đã tới Tàng Thư Các một chuyến để tìm mấy cuốn sách cổ về kiếm linh.
Trong sách nói sau khi kiếm linh hóa hình vẫn rót linh lực như trước, không được lơ là.
Chuyện hồi âm không có gì gấp gáp, giờ chàng bận chăm bẵm cô nhóc nhà mình rồi.
Vừa nghĩ, Yên Cửu vừa nhẹ nhàng bế Trường Ly đang ngủ gật đặt lên giường.
Sau đó chàng cầm tay Trường Ly, liên tục rót linh lực sang cho nàng.
Cặp mày vốn đang nhíu lại của Trường Ly từ từ giãn ra, mặt nàng chợt đỏ ửng lên, ngay cả khoé môi cũng hơi nhoẻn lên.
Làm đúng như sách cổ dạy xong, Yên Cửu đắp một chiếc chăn mỏng cho Trường Ly rồi đi sang giường mình ngủ.
Đêm nay Yên Cửu ngủ không ngon lắm.
Chàng như biến thành con cáo không ngoan đêm hôm khuya khoắt lén gõ vào cửa sổ phòng con gái người ta trong cuốn truyện kia.
Cô gái kia mở một cánh cửa sổ, ló khuôn mặt xinh xắn ra, trong tay còn cầm một cục lông trắng trông rất quen mắt.
Ngày hôm sau, Trường Ly ngủ đẫy giấc mới dậy, cảm thấy giấc ngủ này ngon chưa từng thấy.
Nàng đang vươn vai thì thấy Yên Cửu vừa đi đâu về với quả đầu ướt sũng.
Trường Ly ngớ ra, ngập ngừng hỏi: “Mới sáng sớm mà huynh đã đi tắm à?”
Yên Cửu ậm ừ đáp một tiếng, cầm tách trà trên bàn lên uống một hớp to.
Trường Ly không kịp cản, “Này, đó là trà còn dư hôm qua đấy!”
Yên Cửu xấu hổ không dám nhìn nàng, “Không sao, ta muốn uống trà lạnh.
”
Mắt Trường Ly ánh lên vẻ nghi ngờ, sáng sớm lạnh lẽo mà còn uống trà lạnh, chẳng lẽ lông Yên Cửu dày tới đó phát sốt luôn sao?
Lúc này, ngoài cửa sổ lại có tiếng gù.
Yên Cửu vô thức nhíu mày, chàng chỉ hồi âm trễ có nửa ngày mà bên kia sốt ruột đến thế sao?
Thiên tài Kiếm đạo trong lời tiên tri giờ vẫn còn là đệ tử trẻ tuổi dưới trướng Chưởng môn, còn lâu lắm mới đủ sức bón hành cho Yêu giới.
Yên Cửu mở cửa sổ cho con bồ câu đưa thư màu xám quen mắt kia bay vào phòng.
Chàng mở bức mật thư mới ra đọc sơ, mặt bỗng biến sắc.
Trường Ly thấy mặt chàng biến sắc bèn hỏi: “Sao thế Yên Tiểu Cửu?”
Yên Cửu vội viết thư hồi âm, cột vào chân con chim bồ câu rồi thả nó bay đi, sau đó mới ngoảnh lại nói với Trường Ly: “Yêu giới có chuyện rồi, ta phải về đó một chuyến.
”
Trường Ly vội nói: “Để ta đi với huynh.
”
Yên Cửu hơi do dự, Yêu giới đang loạn lạc, Trường Ly ở lại Quy Nguyên Kiếm tông sẽ an toàn hơn.
Trường Ly lại không để chàng kịp cân nhắc thiệt hơn mà nói luôn: “Chuyến này chẳng biết sẽ mất bao lâu, bọn mình để lại lá thư báo Triệu sư huynh là huynh ra ngoài rèn luyện đi.
”
Yên Cửu bỗng chốc bị dời sự chú ý, chàng vội viết một lá bùa đưa tin, sau đó gói ghém qua loa vài thứ cần mang theo, bỏ vào túi chứa đồ rồi nói với Trường Ly: “Chuyện này gấp lắm rồi nên bọn mình phải đi ngay bây giờ.
”
Trường Ly theo Yên Cửu rời khỏi Kiếm tông, cưỡi pháp khí bay một mạch tới thành trấn gần đó rồi vào sân sau một quán trà.
Trường Ly nhìn trận pháp dịch chuyển khổng lồ trong sân mà chớp chớp mắt, chợt nhớ lại câu nói của cây đa lá mảnh trong Bách Hoa Viên ở Xuân Châu: Mỗi đại yêu đều có lối đi bí mật riêng.
Nàng chợt nhớ tới cái cớ hồi trước Yên Cửu dùng để lấp liếm: Một tiểu yêu bình thường đam mê Kiếm đạo, giấu giếm thân phận để vào Quy Nguyên Kiếm tông.
Trường Ly thoáng híp mắt lại, nhìn bóng lưng Yên Cửu như có điều ngẫm ngợi.
Chắc chắn lần này đến Yêu giới, nàng sẽ biết hết mọi bí mật mà Yên Tiểu Cửu giấu giếm chưa chịu khai thật.
Đến lúc đó, nàng nhất định phải sờ đuôi chàng chán chê mới tha.
Hai người kẻ trước người sau bước vào trận pháp dịch chuyển, nó lóe lên một luồng sáng chói mắt.
Ngay sau đó, bóng dáng hai người biến mất tại chỗ.
Lúc Trường Ly mở mắt ra thì bọn họ đã đứng trên địa bàn Yêu giới.
Sau khi họ xuất hiện không lâu, một thanh niên mặc đồ xanh vội chạy tới đó.
“Yêu! ” chúa.
Hắn nuốt chữ sau vào bụng, nhìn Trường Ly với vẻ ngần ngại.
Yên Cửu không để ý xua tay, “Chuyện tộc Hổ tạo phản mà ngươi nói là sao hả?”
Thanh niên đồ xanh dời mắt khỏi Trường Ly, đáp: “Mấy hôm trước bên tộc Hổ có hành động lạ nên chúng thần luôn theo dõi sát sao, không ngờ khuya hôm qua, tộc trưởng tộc Hổ đã dấy binh tạo phản.
”
Trường Ly vừa nghe thanh niên này báo cáo xong thì đảo mắt loạn xạ.
Nội bộ Yêu tộc rối loạn, Yên Tiểu Cửu phải về gấp vì chuyện này có liên quan tới tộc Cáo sao?
Mà vừa nãy thanh niên đồ xanh này mới gọi Yên Tiểu Cửu là gì nhỉ? Chắc đâu thể nào là Yêu chúa đúng không?
Trường Ly nhớ lại lúc Yên Cửu biến thành bé cáo, vội lắc đầu nguầy nguậy, chắc chắn là nàng lại nghĩ bậy bạ rồi.
.