Ta nhìn Kì Hữu xử lý xong xuôi mọi việc, sau đó kéo thân xác mệt mỏi cùng tâm trạng nặng nề về Chiêu Phượng cung cùng chàng. Núi xanh che làn gió, màn lụa giấu hương thơm. Trong tẩm cung rất lạnh, nhưng nhìn bóng lưng của chàng, ta còn cảm thấy lạnh hơn, giống như trong nháy mắt kia, ta và chàng đã trở thành đôi người xa lạ, ta bất chợt muốn hỏi, đây là Kì Hữu ta quen biết tám năm đấy ư?

"Nhất định lúc này nàng đang trách ta lợi dùng nàng, bắt Hàn Minh khai ra hết thảy." Chàng đứng giữa tẩm cung, đưa lưng về phía ta, ngẩng đầu nhìn ngọc lưu ly trên đỉnh.

Đứng cách xa ba bước, ta lặng lẽ cười cười, trách? Ta có tư cách trách hay sao? Cho tới bây giờ, chàng chưa từng tin tưởng bất kì ai, dù là ta, cũng sẽ có điều giấu diếm, "Sao chàng biết thiếp sẽ gặp Hàn Minh ở Cẩm Thừa điện?"

"Hẳn nàng đã nhận ra từ lâu, Tâm Uyển là người của ta." Chàng thẳng thắn thừa nhận, "Chớ trách ta không báo trước với nàng, ta biết nàng coi Hàn Minh là bạn, nếu biết trước, nhất định nàng sẽ nhân từ nương tay."

Lý do mới đường hoàng làm sao. Ta tiến lên vài bước, "Nghe chàng nói vậy, hình như là muốn tốt cho thiếp?" Ta khịt mũi cười, đối diện con ngươi thâm thúy của chàng, "Lợi dụng thiếp đối phó bạn của thiếp, đây là tốt cho thiếp?"

"Hắn coi nàng là bạn hay sao? Chính hắn hại chết..." Chàng chưa dứt lời, ta liền kích động cắt ngang, "Là chàng, Nạp Lan Kì Hữu! Chàng mới là người hại chết con của thiếp!" Giọng điệu hung hăng làm chàng thất thần, mà ta còn tiếp tục: "Hàn Minh chưa từng muốn hại đứa bé, hắn chỉ muốn lợi dụng chuyện này làm chàng nghi ngờ thiếp, đuổi thiếp ra khỏi cung. Nhưng chàng thông minh hơn hắn, cũng tuyệt tình hơn hắn, khi phát hiện ra Trường Sinh điện có chuyện kỳ lạ, chàng lập tức cân nhắc lợi ích nặng nhẹ, cố ý đẩy thiếp ra, đúng hay không?"

Ta phát tiết phẫn nộ đè nén trong lòng bao ngày nay, mà chàng chỉ lẳng lặng nhìn ta, cảm xúc phức tạp. Một lát sau, chàng áy náy lên tiếng, "Ta thừa nhận, ta cố ý đẩy nàng ra, chỉ không ngờ cái thai lại bị sảy."

Giọt lệ bồi hồi trên khóe mắt, chàng tiến lên, ta lập tức lùi lại.

"Phức Nhã, xin lỗi nàng." Kì Hữu luống cuống đứng tại chỗ, "Rồi chúng ta sẽ có con chung."

"Chẳng lẽ chàng không biết, thiếp nợ Liên Thành vô số ân tình? Chẳng lẽ chàng không biết, đứa bé này quan trọng thế nào với thiếp? Chẳng lẽ chàng không biết, thiếp muốn bù đắp mọi thua thiệt với Liên Thành cho nó? Chẳng lẽ chàng không biết... Nó là lý do duy nhất giúp thiếp tồn tại hay sao?" Nước mắt rốt cục tràn mi, rơi xuống lòng bàn tay, lạnh như băng tuyết.

Chàng vươn bàn tay thoáng có chút run run lau nước mắt cho ta, lần này ta không trốn tránh. Tiết chế cảm xúc kích động trong lòng, ta miễn cưỡng nở nụ cười, "Kì Hữu, mỗi khi nghĩ đến những việc chàng đã làm với thiếp, thiếp lại muốn hận chàng. Nhưng chàng là người thiếp yêu suốt tám năm! Thiếp luyến tiếc."

"Nàng cũng là người ta yêu suốt tám năm." Chàng trả lời cực kì nghiêm túc, sau đó ôm chặt ta vào lòng, "Ta sẽ bù đắp cho nàng."

Lại là câu này, nhớ rõ trước kia chàng từng nói vậy với ta, nhưng tới bây giờ chàng lại giết chết con ta, đó là bù đắp đấy ư? "Nếu thật sự muốn bù đắp, hãy cho thiếp một đứa bé đi, thiếp thật sự rất mong có con. Con trai phải không? Như vậy thiếp mới có thể làm hoàng hậu, làm thê tử duy nhất của chàng."

"Nàng tha thứ cho ta?" Kì Hữu không thể tin nổi, đôi tay siết chặt, cơ thể có chút run run, "Phức Nhã, nàng sẽ là hoàng hậu của ta. Chỉ cần chuyện nhà họ Hàn lắng xuống, nàng sẽ là hoàng hậu, là thê tử duy nhất của ta."

"Chàng biết không? Thiếp đã quen Triển đại nhân từ lâu." Ta thừa nhận việc bấy lâu nay không dám nói. Nếu ta đoán không lầm, Kì Hữu đã biết tất cả, nếu không chỉ bằng sức Mộ Thiên, căn bản không thể tra ra thân phận của Hàn Minh và Liên Tư. Chỉ có một nguyên nhân, Kì Hữu đã âm thầm giúp đỡ. Lúc Mộ Thiên nói sự thật cho ta, chàng dám chắc ta sẽ tìm Hàn Minh, vậy nên mới bố trí tử sĩ mai phục trước tại Cẩm Thừa điện.

Chàng cứng đờ người, sau đó chậm rãi lỏng, "Ta biết."

Quả nhiên là biết, cho nên hiện tại ta thản nhiên thừa nhận, vừa lúc có thể xóa bỏ hiềm nghi trong lòng chàng. Ta giả bộ kinh ngạc: "Chàng biết?"

"Đúng vậy."

"Thiếp và Mộ Thiên coi như bạn bè cũ, nhớ năm ấy sau khi bị Linh Thủy Y hủy hoại dung mạo..."

Ta êm tai kể chuyện năm đó bị hãm hại, được dịch dung thế nào, gặp gỡ Triển Mộ Thiên ra sao. Còn nói khi ở Dục Quốc, Liên Thành đối xử với ta vô cùng tốt. Đúng vậy, ta nói cả việc đó, thứ nhất là vì thẳng thắn, bởi ngay đến chuyện ta quen Triển Mộ Thiên cũng không giấu giếm nổi; Thứ hai là vì muốn chàng áy náy, khiến chàng tự cảm thấy so với Liên Thành, chàng đáng giận cỡ nào, tàn ác cỡ nào. Chỉ khi chàng nghĩ mắc nợ ta rất nhiều, ta mới có thể chân chính sinh tồn trong hậu cung, mới có thể muốn làm gì thì làm.

Đêm qua Hàn Minh chết, Hàn thái hậu, Tô quý nhân bị bỏ tù, khắp triều đều khiếp sợ. Hôm sau Triển Mộ Thiên được thăng làm bộ binh thượng thư, một nửa binh quyền của Hàn Minh giao cho cậu ta, nửa còn lại thu về Kì Hữu. Tốc độ quá nhanh khiến quan viên trở tay không kịp, đến khi nhận thức được vấn đề, cục diện đã ổn, không cách nào thay đổi được nữa. Thế lực tàn dư nhà họ Hàn trong phút chốc như rắn mất đầu, chia rẽ năm bè bảy mảng, tin tưởng Kì Hữu sẽ nhân cơ hội này một lướt bắt hết.

Mà Chiêu Phượng cung cũng nhận được hai thánh chỉ, một là sắc phong ta thành chính nhất phẩm Nhã phu nhân, một là cho Tâm Uyển rời cung trở về nhà.

Thánh chỉ thứ hai làm ta có chút kinh ngạc, nay Tâm Uyển mới hai mươi tư, về nhà trước sáu năm là chuyện không thể. Trừ khi Kì Hữu hứa hẹn, rằng chỉ cần nàng giám sát ta, báo cáo nhất cử nhất động của ta, nàng sẽ được rời cung trước thời hạn. Hôm qua Kì Hữu thừa nhận nàng là mật báo, nói cách khác, Tâm Uyển lợi dụng ta để thoát khỏi hoàng cung.

Ta cười khẩy một tiếng, muốn thoát? Nằm mơ đi!

Dám lợi dụng ta, nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi chắc?

Ta lập tức sai Hoa Tịch giải quyết một chuyện, giờ phút này Tâm Uyển mới rời Chiêu Phượng cung không lâu, mau tới một chỗ yên tĩnh không người rồi giết nàng. Hoa Tịch đích thân động thủ cũng được, mệnh lệnh kẻ khác ra tay cũng không sao, ta chỉ muốn Tâm Uyển không thoát nổi hoàng cung.

Ta bấu chặt tay lên bệ cửa sổ, ngắm áng mây lờ lững trên cao. Đại khái đợi một canh giờ, Hoa Tịch nhẹ nhàng trở lại, ghé tai ta thì thầm: "Chủ tử, xử lý xong rồi."

Ta xoay người tới cạnh bàn, bưng chén trà Long Tỉnh nhấp một ngụm nhỏ mới hỏi: "Thi thể đâu?"

"Quăng xuống giếng cạn." Hoa Tịch lãnh đạm nói bốn chữ này, ta liền yên tâm.

"Chủ tử..." Nàng có chút chần chờ, mở tay trước mặt ta, "Đây là thứ Tâm Uyển đưa cho nô tì trước khi chết."

Ta nghi hoặc nhìn chiếc khăn trắng ngần trên tay Hoa Tịch, một tay cầm chén, một tay lấy khăn giũ ra, liền thấy mấy dòng chữ.

Liêu khoát thương khung, thiên lâm bạch như sương. Ngọa khán bích thiên, vân yên yêm ái gian.

Tế diệp thư mi, khinh hoa thổ nhứ, lục âm thùy noãn, chích khủng viễn quy lai.

Lâm thủy yêu đào, ỷ tường thả thù xuân. Thiên lý mộ vân, dao thảo bích hà xử.

Ẩn ẩn thanh trủng, họa kích chu thúy, hương ngưng kim tiêu, diêu tri cách vãn tình.

Khúc thơ này... Quen thuộc quá.

Trí nhớ bắt đầu chuyển động, đúng rồi, đây là khúc thơ Tâm Uyển đã làm cho ta. Vì sao nàng lại thêu nó lên khăn? Nàng là người Kì Hữu phái tới giám sát ta không phải sao? Đối xử tốt với ta cũng chỉ để thoát khỏi hoàng cung máu tanh này sớm hơn một chút. Nhưng vì sao phải thêu nó lên khăn?

"Trước khi chết Tâm Uyển có nói gì không?" Ta phút chốc hoàn hồn, vội vàng hỏi.

Hoa Tịch trầm tư một lát mới trả lời: "Loáng thoáng nghe thấy cô ta nói hai chữ... Hoàng phi."

Nghe thế, tay ta nhất thời buông lỏng chén trà, chiếc khăn lụa bay theo gió vài vòng mới rơi xuống, phủ lên chén trà vỡ nát.

Hoàng phi?

Chẳng lẽ nàng đã sớm biết, Thần chủ tử bây giờ, chính là Đế hoàng phi ngày ấy?