Editor: Yuu
Mùng 5 Tết, ngày Thần Tài.

Ngày hôm nay đối với Tô Diệu Ngôn mà nói còn ý nghĩa hơn cả đêm giao thừa, mùng 1 và mùng 2 Tết. Trong mắt cô, không có ngày nào đáng quý hơn ngày Thần Tài.

Sáng sớm, Tô Diệu Ngôn chào đón ngày Thần Tài ở phòng khách trong một bộ váy len màu đỏ.

“Năm nay ngài nhất định phải phù hộ cho cháu phát tài đó. Không cần quá nhiều, chỉ cần một khoản nhỏ cũng được… Để thằng nhóc thối Lệ Hạo kia bớt ăn đồ ăn vặt, tới xin cháu ít tiền… Quần áo mà Diệp Nhiễm thiết kế sẽ bán chạy, sau đó sẽ thưởng cho cháu một khoản thù lao lớn… Ngài nhất định phải phù hộ cho cháu, phù hộ cho cháu!”

“…”

Phó Doanh Xuyên đứng ở hành lang quan sát tất cả quá trình cúng bái của cô.

Lệ Hạo ngáp một cái đi đến bên cạnh anh, vỗ vai anh: “Anh đang nhìn cái gì…”

Phó Doanh Xuyên lập tức bịt miệng cậu lại.

“Ưm ưm?”

Lệ Hạo nhíu mày, liếc nhìn chị già nhà mình chốc chốc lại nhảy một hồi, còn xoay vòng vòng như bị ma nhập, miệng thì lẩm bẩm hết lời này đến lời khác.

“…”

Lại nữa rồi.

Lệ Hạo gỡ tay Phó Doanh Xuyên ra, nhỏ giọng nói: “Dọa anh sợ sao? Anh đừng sợ, năm nào cũng như vậy mà.”

“Năm nào?” Phó Doanh Xuyên không thể tin nổi.

“Khụ.” Lệ Hạo mỉm cười, ra vẻ như người đã từng trải: “Chị gái em chính là một cái sọt tham tiền chuyển thế, chỉ hận không thể bẻ một đồng xu thành bông hoa tám cánh. Hôm nay là ngày Thần Tài, chẳng lẽ chị ấy không liều mạng mà biểu hiện sao? Lát nữa còn phải đi hội chùa cúng bái nữa, sau đó mới đi những nơi khác.”

“…”

Phó Doanh Xuyên nhìn bộ dạng “thành kính” của cô gái, không bước tới quấy rầy.

Ăn sủi cảo vào ngày mùng 5 là một tập tục lâu đời của người miền Bắc.

Tô Diệu Ngôn hào hứng mang sủi cảo nóng hổi ra đặt lên trên bàn, bảo mọi người phải ăn thật nhiều.

Mạnh Nguyễn không hiểu tại sao, nhưng nhìn bộ dạng nói rằng phải “ăn thật nhiều” của Tô Diệu Ngôn vừa rồi thật giống như muốn đút tất cả sủi cảo ở trên bàn vào trong miệng

“Diệu Diệu, tối hôm qua cậu không ăn tối sao?” Khóe miệng Mạnh Nguyễn giật giật.

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, trong miệng còn đang nhai sủi cảo.

Bộ dạng này thực sự không nhã nhặn chút nào, huống hồ là còn đang đối mặt với ai đó. Nhưng trái tim cô biết rõ, tình yêu dù có quan trọng đến đâu cũng không thể vượt qua cái gọi là “Tiền tài đại sự.”

“Cậu đừng hỏi nữa, mau ăn đi.” Cô lại gắp một miếng sủi cảo khác.

Lệ Hạo cạn lời mà lắc đầu, yên lặng ăn sủi cảo.

Phó Doanh Xuyên động đũa gắp một miếng sủi cảo ở gần mình nhất, từ từ nhúng nó vào giấm chua, sau đó đưa vào miệng cắn một miếng, kết quả một miếng này có gì đó sai sai —— Trong sủi cảo có cục đá.

“Đá?” Mạnh Nguyễn ngó sang: “Không thể nào! Sủi cảo này đều do Diệu Diệu tự tay gói, rất sạch.”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày.

Anh có thói quen sạch sẽ rất nghiêm trọng, đến quần áo để mặc cũng phải rất cẩn thận, đặc biệt là đồ ăn để ăn càng phải chú ý hơn, nếu không sẽ rất ghê tởm.

Lệ Hạo liếc nhìn miếng sủi cảo, lại nhìn bộ dạng như muốn cắn đứt lưỡi tự sát của chị già nhà mình, không khỏi thở dài một tiếng.

“Đây không phải cục đá.” Cậu nói: “Là hạt dẻ cười.”

Mạnh Nguyễn sửng sốt: “Hạt dẻ cười?”

“Chỉ là một phương thức trúng thưởng trong ngày Tết mà thôi. Hình như trước đây, người ta thường bỏ đồng xu vào, nhưng đồng xu không đảm bảo vệ sinh, cho nên nhà em luôn đặt hạt dẻ cười vào. Sủi cảo có nhân hạt dẻ cười trộn lẫn với tất cả sủi cảo thông thường khác, ai ăn trúng, thì năm đó tiền vào cuồn cuộn như nước. Hồi trước, chị em vẫn luôn…”

“Chúc mừng.” Tô Diệu Ngôn cười như không cười với người đàn ông, sau đó cầm lấy tờ giấy lau miệng: “Thần Tài đã chọn anh.”

“…”

Bằng một cách nào đó, Phó Doanh Xuyên cảm thấy “sự lựa chọn” này không phải một điều tốt.

Bụng của Tô Diệu Ngôn gần như muốn nổ tung, chẳng lẽ cô không thể bực bội với cái người đối diện chỉ ăn một miếng sủi cảo đã trúng rồi sao? Như vậy là được Thần Tài ưu ái đó.

“Đã ăn thì chính là đã ăn, nhất định phải thành tâm cảm tạ Thần Tài.” Cô bĩu môi, biểu cảm trên mặt không được vui vẻ, giọng nói cũng nhỏ dần đi: “Nếu không… Sẽ không phát tài.”

“…”

Phó Doanh Xuyên gắp hạt dẻ cười lên, ăn luôn cả “quà phát tài” của anh.

***

Buổi chiều, mọi người xuất phát đi hội chùa.

Phố Văn Hóa cách nhà Mạnh Nguyễn không xa, bọn họ không lái xe mà trực tiếp đi bộ tới đó.

Hội chùa đặc biệt náo nhiệt.

Xiếc ảo thuật, bán hàng, kể chuyện, cái gì cần có đều có, đặc biệt còn có mấy ông đồ già lựa chọn thời điểm này để thể hiện tài năng, không tính tiền, chỉ muốn viết một cái gì để ăn mừng với mọi người.

Mạnh Nguyễn và Lệ Hạo lưu luyến nhìn các quầy bán đồ ăn vặt, Tô Diệu Ngôn thì thích xem những gian hàng bán đồ dân gian, còn Phó Doanh Xuyên thì lạnh lùng đi theo bọn họ.

“Cậu để anh cậu về trước đi.” Tô Diệu Ngôn nói với Mạnh Nguyễn: “Tớ thấy khổ thay cho anh ấy.”

Mạnh Nguyễn thở dài, nói: “Cậu tưởng tớ muốn anh ấy tới đây lắm sao? Muốn ăn gì cũng không ăn được. Nhưng cũng không hiểu anh ấy bị trúng tà gì nữa, mấy năm trước tớ rủ anh ấy tới mấy chỗ đông người như thế này anh ấy còn không chịu đi.”

Tô Diệu Ngôn vẫn còn canh cánh trong lòng đối với “người con trai” mà Thần Tài lựa chọn, cả ngày hôm nay đều không muốn nhìn thấy anh chút nào, vậy mà anh cứ lắc lư trước mắt cô.

“Lệ Hạo!”

Lương Thiệu vẫy tay chạy tới, phía sau còn có hai người bạn học khác của Lệ Hạo.

“Mày cũng tới đây sao?” Lệ Hạo cười nói.

Lương Thiệu nói: “Không ra ngoài thì định chết ngạt ở trong nhà à? Này, vừa rồi bọn tao nghe nói một lát nữa ở hội chùa này sẽ tổ chức hoạt động truy tìm kho báu, người thắng cuộc sẽ nhận được giải thưởng của hội chùa, là một thỏi vàng đó! Lớn như này này.” Cậu ta khua chân múa tay.

Mấy cậu nhóc còn lại cũng hào hứng, nói rằng bọn họ phải thành lập một đội để tham gia, nếu thắng được thỏi vàng thì sẽ bán đi, sau đó chia đều tiền.

“Chị, em đi với bọn Lương Thiệu nhé!” Lệ Hạo nói xong thì chạy đi.

Tô Diệu Ngôn hét lớn: “Chú ý an toàn đó! Kết thúc thì gặp nhau ở cửa hội chùa nhé!”

Vừa dứt lời, mấy cậu nhóc đã hòa vào dòng người, không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Truy tìm kho báu sao, nghe có vẻ thú vị đó.” Mạnh Nguyễn nói: “Diệu Diệu, hay là chúng ta cũng tạo thành một đội để tham gia đi?”

Tô Diệu Ngôn nghĩ đến “Thắng sẽ có tiền” liền không do dự mà đồng ý.

Hai người đi sâu vào hội chùa, Phó Doanh Xuyên cũng đi theo.

Cuộc thi truy tìm kho báu được tài trợ bởi một cửa hàng đồ cổ ở phố Văn Hóa.

Quy tắc của cuộc thi tương đối đơn giản, một đội hoặc cá nhân sẽ nhận được một manh mối, manh mối này sẽ chỉ dẫn tới vị trí của manh mối tiếp theo, chỉ khi tìm được manh mối tiếp theo thì cuộc truy tìm kho báu mới tiếp tục.

“Rất thú vị.” Tô Diệu Ngôn cười nói, trong mắt tràn ngập sự mong chờ: “Đến lúc đó phải cố gắng!”

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô một cái, rồi lắng nghe nhân viên tiếp tục giải thích.

Do không gian có hạn nên manh mối cũng có hạn, để tránh người này nhìn thấy manh mối của người khác mà đục nước béo cò, cho nên trước khi cuộc thi bắt đầu, ban tổ chức sẽ tiến hành khảo sát trước, cuối cùng chỉ để lại mười đội hoặc cá nhân tham gia vào cuộc truy tìm kho báu.

Vị trí của cuộc tuyển chọn được đặt tại cửa hàng đồ cổ của nhà tài trợ.

Nhiều người thấy phương thức rắc rối như vậy nên đã bỏ cuộc, đa số người còn lại đều là trẻ nhỏ hoặc là trẻ nhỏ cùng với ba mẹ của chúng.

Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn xếp hàng, trong lúc chờ đợi liền nhìn thấy Phó Doanh Xuyên cũng đi theo tới đây.

“Anh, anh cũng tham gia sao?” Mạnh Nguyễn hỏi.

Phó Doanh Xuyên gật đầu: “Không phải tối đa năm người trong đội sao?”

“Nhưng, nhưng…”

“Vậy anh tự tạo một đội riêng.”

“Đừng, đừng, đừng!”

Mạnh Nguyễn giữ chặt Phó Doanh Xuyên, nói thầm vào tai Tô Diệu Ngôn: “Nếu Cáo Già một mình một đội, ai có thể chơi lại anh ấy chứ?”

Cũng có lý.

Ba người tiến vào cửa hàng đồ cổ.

Sảnh chính được chia thành năm gian nhỏ, mỗi gian được ngăn cách đều có một người ra đề, đồng thời cũng có giám sát viên, không cho phép ai được gian lận bằng điện thoại.

Tổng cộng có năm câu hỏi.

Bốn câu hỏi đầu tiên được giao cho nhóm của Tô Diệu Ngôn đều là về lịch sử hoặc là địa lý, đều là thế mạnh của Tô Diệu Ngôn, trả lời đúng hết.

“Cô bé này rất giỏi đó.” Người ra đề khen ngợi: “Còn một câu hỏi cuối cùng. Câu hỏi này yêu cầu trả lời trong vòng 10 giây, quá 1 giây sẽ coi là thua.”

Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút căng thẳng.

Câu hỏi: [Một người đã mua một con vịt với giá 8 tệ, sau đó bán nó với giá 9 tệ. Anh ta cảm thấy không hợp lý nên đã mua lại với giá 10 tệ, cuối cùng bán cho người khác với giá là 11 tệ. Xin hỏi anh ta đã kiếm được bao nhiêu tiền?]

“…”

Tô Diệu Ngôn không có duyên với kiếm tiền.

“Cái này, cái này chắc là…” Thời gian không còn nhiều cho nên Mạnh Nguyễn cũng bị rối.

“2.”

Một giọng nói thờ ơ vang lên, Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn nghe xong không khỏi giật mình, không hẹn mà cùng cảm thấy đáp án như vậy có phải đơn giản quá rồi không?

“Anh, anh nói…”

“Chúc mừng đã trả lời đúng.”

“…”

Cho đến khi đã rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Tô Diệu Ngôn vẫn không hiểu tại sao đáp án là 2 mà không phải là 3. Không phải lúc đầu có 8 tệ, sau đó có 11 tệ sao?

Cô muốn hỏi nhưng lại không muốn biểu hiện là mình ngốc trước mặt ai đó, đành phải khẽ meo meo hỏi Mạnh Nguyễn.

Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì một đứa trẻ đang cầm một hộp takoyaki lớn chạy tới đâm vào người Mạnh Nguyễn.

Quần áo hôm nay Mạnh Nguyễn mặc là đồ mới mua, đặc biệt đắt tiền.

Phụ huynh của đứa trẻ đó liên tục xin lỗi, mà ban tổ chức bên kia đang thúc giục các đội đã vượt qua vòng khảo sát tới tập trung, giọng nói hỗn độn vang lên bên tai khiến người khác không khỏi bực bội, mà quần áo không sạch sẽ thì sao Mạnh Nguyễn có tâm tư đi chơi chứ?

“Tớ cùng cậu đi tới nhà vệ sinh, hoạt động này cũng không có gì thú vị.” Tô Diệu Ngôn nói.

Mạnh Nguyễn biết rất rõ cô bạn thân của cô ấy, người này coi tiền tài như mạng sống, không chừng trong lòng đã xếp thỏi vàng đó vào loại không cướp về được thì không sống nổi.

“Cậu đi với anh tớ đi.” Cô ấy nói: “Tớ sẽ tới quán cà phê đằng kia đợi hai người.”

“Không cần, không cần! Tớ đi cùng với cậu…”

“Thôi nào, cậu có nghe lời tớ không. Tớ đi đây.”

Mạnh Nguyễn chạy đi nhanh như chớp, để lại Tô Diệu Ngôn với Phó Doanh Xuyên.

Hai người sửng sốt một hồi, đứng đó nhìn nhau, nhưng khi ánh mắt bắt gặp nhau lại đột nhiên nhìn đi chỗ khác, bầu không khí nhất thời quái dị.

Ban tổ chức lại một lần nữa thúc giục các đội đạt yêu cầu tới quầy để bốc thăm câu hỏi.

Phó Doanh Xuyên rũ mắt nhìn cô gái. Khuôn mặt của cô gái trong sáng, gò má không trang điểm nhưng lại ửng hồng, vừa rồi lúc trả lời đúng câu hỏi còn rất đáng yêu.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô rất ít khi cười, khi đối mặt với anh lại càng trở nên nghiêm túc và cứng rắn hơn.

“Em không muốn nhận tiền thưởng sao?” Anh hỏi.

Tô Diệu Ngôn cắn môi, nghĩ đến sự thất bại lúc ăn sủi cảo ngày hôm nay, thật sự không muốn lại bỏ lỡ sự ưu ái của Thần Tài, vì thế cô đã hỏi lại: “Vậy, thỏi vàng kia chia đều sao ạ?”

Trí thông minh của anh hoàn toàn đè bẹp cô, đến cuối cùng, chắc chắn công lao của anh là lớn nhất, cô đi theo chỉ để góp vui thôi.

“Ừ.” Phó Doanh Xuyên gật đầu: “Chia đều.”

“…”

Tham gia, thậm chí còn chia đều tiền nữa.

Hai người hợp sức để săn tìm kho báu.

Mọi chuyện quả nhiên đúng như đoán, với trí thông minh của Phó Doanh Xuyên, tất cả manh mối cùng đáp án đều được giải quyết, đội của bọn họ nhanh chóng bỏ xa các đội khác.

Tô Diệu Ngôn nhìn cảnh vật xung quanh, chuẩn bị tinh thần nhận chiến thắng.

“Đợi ở đây một lúc.”

Lúc này, hai người đã đi tới phía sau phố Văn Hóa, các hoạt động của hội chùa đều được tổ chức ở đằng trước, cho nên nơi này hầu như không có ai.

Trước mặt có một con sông nhỏ, trước đây, có một đoạn đê được đào để bảo vệ nội thành, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà bị ngừng giữa chừng. Hiện tại, đoạn ngắn này vẫn được công nhân tới chăm sóc, cũng coi như một thắng cảnh của phố Văn Hóa.

Tô Diệu Ngôn đi đến bên cạnh Phó Doanh Xuyên, đối diện con sông nhỏ này là một cửa hàng cổ xưa được đóng kín cửa, trên mái hiên treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ cùng với ánh sáng lập lòe của nến, đặc biệt ấm áp và xinh đẹp trong màn đêm tối tăm.

“Đợi cái gì ạ?” Cô hỏi.

Phó Doanh Xuyên vẫn nhìn về phía trước, trả lời: “Thời gian.”

“…”

Anh thông minh, anh có quyền định đoạt.

Tô Diệu Ngôn tìm một cục gạch, ngồi xuống “Đợi thời gian”. Dù sao thì thỏi vàng cũng sẽ được chia đôi, cô cũng không thấy phiền.

Phó Doanh Xuyên tưởng rằng cô sẽ hỏi, không ngờ một người dương dương tự đắc như cô lại thoải mái ngồi xuống, còn chống cằm nghiêm túc nhìn dòng sông, chỉ có ngón út tay trái thỉnh thoảng gãi gãi nốt ruồi lệ, trông rất ngoan ngoãn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hôm qua, luật sư đã gọi tới và nói rằng, tội phạm bị truy nã đã bị cảnh sát bắt giữ, ngay cả người mẫu nam A Khắc mất tích cũng đã được giải cứu.

Nguyên nhân của mọi chuyện là do tình yêu bệnh hoạn của Đinh Đang dành cho A Khắc.

Đinh Đang không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy bất kỳ cô gái nào tới gần A Khắc, muốn dùng tất cả biện pháp để tiêu diệt họ, từng bước một chìm vào vũng lầy mà cô ta tạo ra cho đến ngày hôm nay…

Nếu hung thủ đã bị bắt giữ, những người còn lại cũng được an toàn.

Có lẽ cô sẽ rời khỏi nhà họ Mạnh trong một ngày không xa, đến lúc đó, trong nhà lại trở nên trống vắng một lần nữa.

“Còn phải đợi bao lâu nữa ạ?” Tô Diệu Ngôn không nhịn được mà hỏi, giơ hai tay đã đông cứng lên hà hơi vào đó: “Chỉ chốc lát nữa thôi mấy người đó sẽ đuổi kịp chúng ta mất.”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách như phản chiếu lại những ánh đèn lồng ở phía bên kia, mang theo một tia ấm áp.

“Tại sao lại muốn có nhiều tiền?”

Tô Diệu Ngôn có chút sửng sốt, bàn tay đang đặt trên đầu gối khẽ siết chặt vải quần.

“Em… Em muốn thi vào học viện Điện Ảnh.” Cô trầm giọng nói: “Học phí rất cao.”

“Tại sao lại muốn thi học viện Điện Ảnh?”

“Em muốn trở thành diễn viên.” Cô buột miệng nói, nhưng sau khi nói xong, trái tim cô lại đau nhói: “Có phải anh cũng cảm thấy một người không có xuất thân như em sẽ không có tương lai trong giới giải trí đúng không? Đến lúc đó nếu làm không tốt sẽ đánh mất chính mình, trở thành, thành…”

Gió đêm thổi qua mặt sông, từng gợn sóng lăn tăn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Ngọn lửa bên trong đèn lồng cũng nhảy múa cùng với nó, rực rỡ cả một góc, thực sự rất đẹp.

Tô Diệu Ngôn không nhận được câu trả lời, trái tim càng lúc càng đau nhói.

Nhưng cô không có cách nào có thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác. Cô giả vờ không sao cả, đứng dậy vỗ vỗ vết bẩn trên mông, mở miệng thúc giục Phó Doanh Xuyên nhanh chóng tìm ra manh mối cuối cùng.

“Em có biết tại sao đáp án của câu hỏi đó là 2 không?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.

Tô Diệu Ngôn cứng họng, tại sao người này cứ thích đào bới vào những điểm yếu của cô thế nhỉ.

“Em không biết.” Cô nhấc chân đá một viên sỏi nhỏ xuống sông: “Thời gian quá gấp rút, không đủ để em suy nghĩ. Em tính toán… Phản ứng rất chậm.”

Khóe miệng Phó Doanh Xuyên hơi nhếch lên, đi tới bên cạnh cô gái.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Phản ứng chậm hay không không quan trọng.” Anh nói: “Có một số người rất thông minh, nhưng khoảng cách tới mục tiêu lại thiếu một bước, nhưng những người bình thường lại có thể đi tới bước cuối cùng.”

Tô Diệu Ngôn nhìn ánh lửa đỏ lay động, trong lòng thoáng rung động.

“Anh không cảm thấy em rất ngốc sao?” Cô trầm giọng hỏi.

Nụ cười của Phó Doanh Xuyên càng rõ ràng hơn, trả lời: “Rất ngốc.”

“Hả?”

Cô thầm nghĩ ít nhất anh cũng nên chừa cho cô chút mặt mũi mà không nói thẳng mặt chứ, không ngờ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy!

Tô Diệu Ngôn ngước mắt lên, tức giận ngẩng đầu… Một chiếc khăn cashmere mềm mại quấn quanh mặt cô.

Hương thơm mát lạnh quen thuộc ập tới khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp, trong lòng tràn ngập sự ấm áp vô hạn.

Vài giây sau, cô kéo chiếc khăn xuống, vừa lúc nụ cười đắc ý trên môi anh đang thu lại, để lại cho cô một khuôn mặt lạnh như băng thường ngày.

“Em chậm hơn người khác thì nên bắt đầu sớm.” Anh nói: “Bây giờ học vẫn còn kịp, đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc ra ngoài chơi.”

Khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, giống như con búp bê Tây Dương mỏng manh được một chiếc khăn quàng cổ quấn lấy: “Có phải lúc nào em cũng muốn ra ngoài chơi đâu.” Giọng nói mềm mại như bông, không hề có chút sát thương.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lúc này, tháp chuông cách đó không xa vang lên, đã là 7 giờ tối.

Khi tiếng chuông vang lên, cửa sổ của cửa hàng cổ đối diện mở ra, những chú chim đang dừng lại trên lan can vỗ cánh bay lên trời.

Một bà cụ bước ra giơ tấm biển, cười với bọn họ: “Các cháu đã thắng rồi, mau đi nhận giải đi!”

Thì ra đáp án cuối cùng chính là: Đợi hoa trên mặt nước nở.

“Đi thôi.” Phó Doanh Xuyên quay đầu lại nói: “Đi lấy thỏi vàng đi.”

“… Vâng.”

***

Mọi người ăn cơm ở bên ngoài xong thì trở về nhà họ Mạnh.

Ngày kia Tô Dục Văn sẽ về nước, Tô Diệu Ngôn cũng vì vậy mà muốn đưa Lệ Hạo về nhà. Mạnh Nguyễn cũng không ngăn cản.

Buổi tối lúc thu dọn đồ đạc.

Tô Diệu Ngôn tiện tay lấy luôn bộ quần áo mà cô định mặc đi gặp giáo viên dạy diễn xuất vào ngày mai. Mạnh Nguyễn ngồi bên cạnh liên tục nói rằng giáo viên chắc chắn sẽ cho rằng đây là cụ bà tới từ nơi nào đó.

“Tớ cũng chỉ có vậy thôi.” Tô Diệu Ngôn bất lực nói: “Không sao đâu, ai bảo tớ xinh như vậy chứ.”

Mạnh Nguyễn trợn tròn mắt.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tô Diệu Ngôn bật cười, lại nói: “Đúng rồi, cậu có biết chỗ nào có thể bán vàng không? Mấy ngày nữa tớ sẽ đi bán thỏi vàng này, đến lúc đó chúng ta chia tiền.”

“Tớ từ bỏ rồi mà.” Mạnh Nguyễn nói: “Tớ cũng có giúp được gì đâu. Hơn nữa, người cầm cũng là cậu, Cáo Già chắc chắn sẽ không đòi chia đâu. Người ta cũng cần thể diện mà, đúng không?”

Tô Diệu Ngôn liếc nhìn chiếc khăn quàng cashmere bên cạnh túi, bất giác mỉm cười, sau đó đi tới cầm lấy thỏi vàng.

Chắc cũng có thể bán được khoảng một, hai nghìn tệ.

Cô đang định dùng điện thoại để tìm xem chỗ nào mua vàng giá cao thì một tờ giấy rơi ra khỏi hộp đựng thỏi vàng.

—— Ước mơ là vô giá, chúc em sớm thực hiện được ước mơ của mình, thật sự phát tài.

Chữ viết thẳng tắp, đẹp đẽ, đường nét rắn rỏi giống hệt người viết nó.

“Cậu làm sao mà ngẩn người ra thế?”

Tô Diệu Ngôn thoáng giật mình, cô nắm chặt tờ giấy giấu ra sau lưng, lắc đầu: “Không có gì.”

Đối phương ra vẻ không tin.

Tô Diệu Ngôn mím môi, trái tim đập thình thịch thình thịch —— Thì ra, anh không xem thường ước mơ của cô.

“Tớ…” Cô hắng giọng: “Tớ cũng nghĩ rằng anh trai cậu sẽ không đòi chia số tiền đó.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Mạnh Nguyễn nói “À”: “Đúng vậy. Cậu bán rồi giữ lấy số tiền đó đi, hoặc cho Tiểu Hạo một ít để mua đồ ăn vặt cũng được.”

Còn lâu.

Cô muốn giữ lại thỏi vàng này, còn cả tờ giấy đó nữa.