Những cụm mây lững thững thả trôi mình trên bầu vĩ đại, chầm chậm che đi màu nắng rực rỡ của Thái Dương. Rời khỏi khu chợ nhỏ, hai người thong thả bước trở lại bước trên con đường thoải ban đầu với bầu không khí khá tĩnh lặng. Chàng trai người Italia đút hai tay vào túi quần, đặt gót đôi giày da đen bóng của mình lên một đoạn đường đá. Y nhìn về người con gái với gương mặt đậm chất Á Đông bên cạnh, tâm trí lại trôi tuột về chuyện xảy ra hai ngày trước - khi y cùng G và Ugetsu vẫn còn rong ruổi trên những cung đường ngập hoa anh đào.

Từ nhà kho lớn tại bến cảng phía Bắc, ba chàng trai trẻ lên xe ngựa quay về nhà Asari sau mấy ngày phải thức khuya dậy sớm, kiểm tra số lượng hàng hóa khổng lồ. Điều an ủi duy nhất dành cho họ là khi quay về, bọn họ có thể dành hàng giờ rảnh rỗi của mình để chuyện trò và ngắm nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài khung cửa nhỏ. Cánh đồng xanh mướt, bầu trời trong veo, táng anh đào hồng phấn, cây tử đằng cổ thụ tím biếc dịu dàng và vô số những cảnh vật hữu tình khác thuộc về những ngày nắng ấm đầu năm. Thi thoảng, Giotto sẽ vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào một khoảng không vô định trên cao để nắng tắm lên da tóc, rồi chầm chậm nhắm nghiền mắt, nhớ về nơi mình sinh ra và lớn lên. Hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ y phải xa nó lâu đến thế.


Tuy vậy, khoảnh khắc thất thần của chàng trai có mái tóc rối bù vàng óng ấy thường sẽ không kéo dài quá lâu. Bởi vì chỉ một chốc sau, y sẽ nhận lấy một cái huých hoặc vỗ vai từ hai người đồng hành cùng mình. Và, lần này cũng không khác mọi khi là mấy.

"Này Giotto, mau vào quán trọ đi, đừng đứng ngay ra đó nữa."

Giọng Ugetsu vang lên, kéo tâm trí của thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola trở lại hiện thực trước khi y đặt chân vào cánh cổng đang được mở toang trước mắt ba người. Sau khi ăn tối và ngâm mình vào suối nước nóng, bọn họ lại cùng nhau vào phòng vui vẻ uống rượu Sake do bà chủ đặc biệt chuẩn bị vì Ugetsu là chỗ quen biết. Trong thời gian còn chưa tròn một tháng, Giotto, G và Ugetsu đã trở thành những người bạn, có thể cùng nhau bàn chuyện hàng giờ mà chẳng hề chán ngán. Độ tuổi ba người suýt soát nhau, Ugetsu lại là kẻ phóng khoáng, cởi mở nên rất nhanh ba người đã thân thiết với nhau hơn. Chủ đề giữa họ không còn đơn thuần là công việc giữa hai nhà mà dần lấn sang những chuyện ngoài lề như sở thích cá nhân hay mấy việc thế thái nhân tình mà họ từng chứng kiến. Tuy vậy, rào cản về ngôn ngữ vẫn luôn là việc đáng để lo âu. Ugetsu được đào tạo song ngữ Anh - Nhật nhưng lại không nói tiếng Anh quá tốt trong khi G trừ việc biết tiếng mẹ đẻ là Ý ra thì chỉ có thể nói và viết sõi được tiếng Pháp, còn tiếng Anh thì vẫn cần học thêm. Người duy nhất có thể giao tiếp bằng cả tiếng Anh, Ý và Nhật chỉ có Giotto nên tự nhiên, chàng trai có đôi mắt màuHổ Phách cũng trở thành phiên dịch viên bất đắc dĩ của hai người bạn mình. Tuy vậy, về lâu về dài việc này vẫn không ổn cho lắm cho nên chàng trai tóc vàng đã đưa ra đề xuất là để bọn họ kèm nhau học, ít nhất thì cũng có thể giao tiếp đại khái cùng nhau mỗi lúc y vắng mặt.


Nhờ có thời gian cùng đồng hành cùng Ugetsu trong các chuyến đi, Giotto và G cũng dần hiểu được đại khái bối cảnh gia đình nhà Asari. Asari Miyano có cả thảy ba người con, nhưng chỉ có cậu con trai út là được vợ ông sinh ra, cả Ugetsu và Mai đều là hậu quả sau một mối tình ngắn ngủi của ông thời còn trẻ. Nếu không phải vì người vợ được rước vào cửa mãi chưa có con, ông cũng chưa chắc gì lại tìm về người phụ nữ mình từng vứt bỏ và đón hai anh em về nhà Asari nuôi dưỡng. Thực chất, ban đầu ý định của Miyano chỉ là Ugetsu vì bà anh cần một cháu trai để tương lai có thể cán đáng chuyện gia đình, trong mắt một người còn mang đậm tư tưởng của thế hệ trước như bà thì một đứa con cháu gái ngoài giá thú thì không nên xuất hiện trong nhà Asari, tránh làm ô uế sự danh giá của cái tên ấy. Nhưng cuối cùng, Mai vẫn được đón về, chăm sóc. Lúc bé, Ugetsu cứ nghĩ là vì lời nói của mình đã thuyết phục được người mà họ gọi là cha nhưng vài năm trước anh mới nhận ra mình đã lầm. Thực chất, lý do duy nhất mà Miyano đưa ra để thuyết phục mẹ mình cũng là thứ giúp Mai có thể đến ở nhà Asari là vì một lời hôn ước đã có từ rất lâu trước đó, ngay trước cả khi hai em họ chào đời. Chàng trai người Nhật Bản kể lại việc ấy với một cái cau mày có phần bất lực và khó chịu, chính anh cũng chẳng nhớ rõ mình đã cự cãi với cha về vấn đề hôn nhân của em gái mình bao nhiêu lần - đó cũng là việc hiếm hoi khiến người vốn hiền lành và dễ chịu như anh phải mạo phạm đến bề trên. Đối với Ugetsu, lời hứa chăm sóc tốt cho Mai với mẹ trước lúc bả rời lâm chung vẫn là điều canh cánh trong lòng suốt nhiều năm. Trên thế gian này, người mà anh muốn bảo vệ nhất luôn là cô em gái luôn bị xem là cái gai trong mắt của không ít kẻ trong nhà Asari. Vì thế, anh chẳng thể nào chịu được viễn cảnh em ấy phải trở thành vật hy sinh nhằm gắn kết mối thâm giao của gia đình này và Namikaze - vốn là một đại gia tộc nắm quyền kiểm soát thương nghiệp cả vùng Hokkaido.


"Đành chịu thôi anh bạn, dù sao thì được gả vào gia đình có thâm giao và giàu có vẫn hơn là làm vợ một kẻ lông bông chẳng có gì."

Bằng thứ tiếng Nhật vẫn còn chưa tròn trĩnh của mình, G lên tiếng an ủi anh bạn vừa gặp ít lâu vừa chầm chậm nâng một cốc rượu Sake uống cạn. Bọn họ đang nghỉ ngơi ở một quán trọ trước khi tiếp tục khởi hành trở về nhà Asari vào sáng mai. Sau bữa ăn tối và vài giờ ngâm nước suối nước nóng, cả ba người trở lại phòng và được bà chủ chiêu đãi vài vò rượu do đích thân bà ủ từ vài năm ngoái. Người con trai Nhật Bản trước đây từng có ơn với gia đình bà vì thế, so với các vị khách khác, Ugetsu luôn được ưu ái khi đến nghỉ chân tại đây trong mỗi lần đi đến bến cảng phía Bắc lo việc gia đình. Thực tâm mà nói, cả G hay Giotto đều vẫn hay gặp những chuyện như vậy trong "thế giới" của mình, thậm chí, so với những bất công mà họ từng chứng kiến, việc hy sinh ấy vẫn chưa thấm vào đâu. Có những thứ không thể thay đổi được thì cách duy nhất họ có thể làm là chấp nhận, đây là chân lý đã in sâu vào đầu G sau nhiều năm lăn lộn ở đủ các ngõ ngách, xó xỉnh tại Sicilia. Tuy vậy, những lời tiếp theo của Ugetsu đã phần nào giúp họ hiểu ra vì sao anh lại phản đối hôn sự này đến thế.
"Nhưng người được hứa hôn với con bé lại là người đàn ông đáng tuổi cha chúng tôi, ông ta cũng đã có vợ và con trai. Con của ông ta chỉ thua con bé có hai tuổi, còn vợ ông ta thì nổi tiếng là ghen tuông, từng cho người đánh chết một hầu gái vì muốn thân cận với chồng mình. Gả vào một nơi như thế, có khác gì chôn vùi cả nửa sau đời người đâu chứ?"

Nhất thời, cả Giotto và G đều rơi vào im lặng. Thế rồi, cả căn phòng sau đó tràn ngập trong tiếng lèm bèm, kêu ca và thanh âm những chiếc ly rượu chạm vào nhau lanh lảnh suốt hơn một giờ đồng hồ. Đợi đến khi nó có thể trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó, G và Ugetsu đều đã nằm vật ra mà ngủ thiếp đi. Người duy nhất còn tỉnh táo trong phòng: Vongola Giotto chẳng phải là người có tửu lượng lớn nhất, chẳng qua là uống ít hơn hai người bạn của mình nên mới miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo lúc bấy giờ. Đặt lý rượu Sake trên tay xuống, y khẽ lắc đầu trước hai cậu bạn đã say đến mặt mũi đỏ bừng như gấc, ngủ đến không biết trời trăng mây gió trước khi nhấc chân đi qua người họ, đem mấy chai ruỏu đã rỗng tuếch ra để ở ngoài hiên. Trước khi quay trở lại phòng và kéo cánh cửa Shoji đang mở toang trở lại, thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola lại bị ánh trăng bạc vừa lộ ra sau rặng mây dày giữ chân lại. Đêm nay là một đêm trăng tròn, hàng vạn vì sao như những viên kim cương đính lên chiếc thảm đen tuyền của màn đêm cùng vầng trăng tròn vành vạch tỏa xuống thế gian một sắc màu tinh khổi, thuần khiết. Trong vô thức, thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola vô thức nhận ra hình như cũng lâu rồi mình chưa từng ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ như thế. Y nhìn lên cao, ánh nhìn luôn thoáng một chút u buồn giờ đây lại thêm một tầng nặng nề.
Trong cơn ngà ngà say, người con trai trẻ tuổi có mái tóc màu nắng bất giác cảm thấy có cái gì đó đang nghẹn lại trong họng mình. Dưới làn mi dài, đôi mắt màu Hổ Phách phản chiếu trong ly rượu tựa như vừa được phủ lên một lớp u buồn. Có lẽ, Giotto đang cảm thấy bất lực và bi thương thay cho vị tiểu thư mình chỉ vừa gặp được vài lần. Một người con gái đã sống trong sự lạnh nhạt, bỏ mặc của nơi được gọi là gia đình trong suốt thời niên thiếu đến khi trưởng thành lại phải tiếp tục chôn mình vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu, với người chồng lớn tuổi hơn rất nhiều và đã có vợ con. Không cần phải nghĩ tiếp, y cũng có thể hình dung được viễn cảnh đen tối nào sẽ chào đón nàng ở tương lai. Có lẽ, nàng sẽ sống như một cái xác không hồn, cô đơn và đau đớn trong một góc tối trong suốt nhiều năm hoặc tệ nhất, sẽ là nhát dao để tự giải thoát cho bản thân ra khỏi những ngày địa ngục. Hay biết đâu, nàng lại bỏ mạng trước đòn đánh ghen của người vợ lớn trong gia đình quyền quý mà mình được gả vào trước cả khi nàng có dũng khí kết thúc sinh mạng của chính mình. Giotto không chắc mình có phải là một kẻ bi quan hay không, nhưng trong đầu y bấy giờ chẳng thể nào có một tương lai nào đẹp đẽ nào dành cho vị tiểu thư nhà Asari. Trong hơi men chếnh choáng, y bỗng cảm mọi thứ thấy thật mơ hồ, lại có cảm giác đó đang nhộn nhạo trong lồng ngực, một thứ cảm xúc không tên. Chắc rồi, Giotto muốn giải thoát cho vị tiểu thư nhà Asari ra khỏi cuộc hôn nhân có thể đem cuộc sống của cô từ chỗ ngột ngạt trở thành địa ngục. Có thể đấy là suy nghĩ xuất phát từ lòng nhân từ của một "Bầu Trời" ôn hòa, bao dung với một số phận bi đát hoặc giả như, một thứ kỳ quái nào đó đang âm thầm xuất hiện trong lòng mà y chẳng hề hay biết.
Chầm chậm, chầm chậm mà thôi ...

Giotto day day thái dương, tạm xua đi cảm giác khó chịu đang dấy lên trong lòng mình khi nhìn về suối tóc đen nhánh đang bị làn gió lùa qua. Cảm giác lạnh buốt bất thình lình ập vào ống tay áo, phủ lên từng tấc da thịt như một kẻ truyền báo hiệu những giọt nước mắt của thần linh sắp sửa rơi xuống thế gian. Chàng trai người Italia giật mình, ngẩng mặt lên nhìn sắc trời chẳng rõ từ lúc nào đã trở nên u ám với những áng mây đen ùng ục và sũng nước. Một giọt nước mưa lạnh ngắt rơi xuống chóp mũi cao, làm y khẽ rùng mình. Rồi sau đó, từng giọt, từng giọt lất phất trong gió, mang theo cả hương vị của trời đất ngày xuân, ngọt ngào như mật ong vàng óng tan vào cốc trà nóng hổi trên tay. Mưa rồi. Làn nước mát bất thình lình đổ xuống, tựa như muốn rửa trôi tất cả những xúc cảm ngổn ngang trong lòng của những kẻ còn lạc lối.