Thời gian trôi đi, từng giây từng phút chậm chạp như một cỗ đồng hồ gỉ sét cũ kỹ bị quẳng vào đâu đó trong nhà kho bám đầy bụi bẩn và bị lãng quên. Trời sẩm tối, cơn mưa nặng hạt  dần dịu đi để lộ dưới làn nước trắng xóa một bãi chiến trường với ngổn ngang súng, kiếm và những cơ thể chất lên nhau. Có kẻ đã chết, có người may mắn còn thoi thóp giữ được hơi thở yếu ớt, trừng hai hốc mắt sâu hoắc về phía bóng người dong dỏng cao, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen với những dây trang sức  sáng loáng hai bên vai. Bên cạnh y là một thiếu nữ có gương mặt đậm chất Á Đông trạc mười sáu, mười bảy tuổi trong bộ Kimono màu xanh trắng còn mang trên mình vết rạch còn ứa máu ở bên hông. Dưới tình cảnh bị kẻ thù bao vây bốn phía, lại còn phải bận lòng cho cô gái đó, thật khó mà tin được chàng trai trẻ tuổi với mái tóc vàng lại có thể bước ra khỏi cuộc hỗn chiến với cơ thể hoàn toàn lành lặn. Chuyện tưởng chừng là bất khả thi sẽ dễ hiểu hơn rất nhiều nếu họ là kẻ đến từ thế giới ngầm của châu Âu, đặc biệt là tại Italia. Với chàng trai trẻ tuổi mang gương mặt khôi ngô, nụ cười dễ mến và thái độ ôn hòa không chỗ nào chê trách, sẽ chẳng có mấy ai có thể  ngờ được đây lại là vị vua không ngai của thế giới ngầm - thủ lĩnh nhà Vongola: Vongola Giotto. Với độ tuổi của mình, có thể một tay xây dựng lên một tổ chức có thể chễm chệ ngồi lên đầu cả những gà trùm đã dành cả đời để khuếch trương thanh thế, y chẳng thể nào là người vô hại như vẻ bề ngoài. Và chẳng phải tự nhiên, chỉ vì muốn lấy được thủ cấp của con người này, lại có đến vài ông trùm phải huy động đến hàng chục sát thủ lần mò đến tậng đất nước Nhật Bản nằm xa tít phía bên kia đại dương. Tuy nhiên, một lần nữa, Vongola Giotto lại bình an vô sự trước lưỡi hái của Tử Thần, hạ gục gần như toàn bộ những kẻ ám sát có đầy đủ vũ trang trong khi bản thân rơi vào tình huống ngặt nghèo.


Ánh lửa màu cam rực kỳ lạ thu lại, đôi mắt màu Hổ Phách trở lại với dáng vẻ dịu dàng và ôn hòa như bao ngày khi đã bay gã đàn ông mặc tây trang đen sau cùng còn đứng ở trên bãi cỏ non. Y hơi cúi người xuống, đỡ lấy cơ thể đang sắp sửa đổ xuống của thiếu nữ bên cạnh, hỏi bằng giọng có phần sốt sắng khác hẳn bình thường.

"Để ta đưa nàng quay về, chúng ta cần phải khử trùng và băng bó vết thương ngay."

Nói đoạn, Giotto cúi thấp xuống, vòng tay lên bế thốc nàng lên. Trước hành động đột ngột và có phần thân mật quá   đà, vị tiểu thư nhà Asari tuy chẳng còn mấy sức lực vì vết thương vẫn yếu ớt kêu lên bằng thanh âm khe khẽ. 

"Ngài Giotto ... Như vậy ... Như vậy thì ..."

Hiểu được hàm ý trong ánh nhìn gần như cầu xin đến từ đôi đồng tử to tròn như ngọc trai đen của Mai, chàng trai người Italia dịu giọng đáp lại nàng với một ý  cười có phần bất đắc dĩ. 


"Ta xin lỗi nhưng tình cảnh bây giờ chỉ đành vậy thôi."

Lần thứ hai trong ngày, đôi găng tay bằng kim loại lại ánh lên ánh lửa rực rỡ có thể cháy một cách thần kỳ dù trên trời cao, cơn mưa kia vẫn chưa hề tạnh. Giotto trở lại trạng thái Dying Will với ý định sẽ bay về nhà Asari để nhanh chóng sơ cứu vết thương cho vị tiểu thư đang nằm trong tay mình và việc còn lại ở chỗ này sẽ được G xử lý êm xuôi ngay sau đó. Mọi chuyện tiếp theo đều đã được tính toán trong đầu chàng trai tóc vàng khi chuẩn bị rời khỏi bãi chiến trường, từ việc phải giải thích về cuộc  tấn công, đến làm cách nào mình sống sót, thậm chí là cách nào để khiến thiếu nữ trong lòng cũng không nói được gì bất lợi cho mình, Giotto đều đã chuẩn bị xong. Tuy vậy, kế hoạch đã chẳng hề được diễn ra suôn sẻ như dự kiến ban đầu. Khi y vừa định đem Mai rời đi, từ những tên sát thủ vẫn còn đang sống dở chết dở  chỉ cách họ vài bước chân một chiếc kim đã được bắn ra từ một thứ vũ khí cầm tay như một chiếc nỏ. Vì đã buông lỏng sự đề phòng, chàng trai có mái tóc màu nắng chỉ có thể nhận ra sự hiện diện của nó nhờ trực giác của mình khi khoảnh cách đã  chẳng còn là bao. Trong mấy giây ngắn ngủi, chính Giotto cũng không kịp để cơ thể mình thoát khỏi mũi kim và trước khi đại não y đã chuẩn bị đón nhận cơn đau thì người con gái Nhật Bản lại bất thình lình cựa mình và dang tay ra. Sống lưng của chàng trai tóc vàng gần như biến thành một khối kim loại cứng đờ, khi phản chiếu vào đôi mắt màu Hổ Phách là gương mặt vốn chẳng còn mấy sinh khí của thiếu nữ mình đang bế nay càng thêm trắng bệch sau khi kim cây kim trông vô hại đó găm vào cổ tay. Nó có độc !Trong một thời khắc cực kỳ hiếm hoi của cuộc đời hai mươi năm của mình, Giotto thật sự cảm thấy mình mất đi lý trí. Chàng trai người Italia hít một hơi sâu trước khi trút hết cảm xúc đang căng phòng trong hai lá phổi, đá cho gã vừa rồi một cú đủ mạnh để lục phủ ngũ tạng của hắn dập nát. Một giây sau đó, y bay vút lên với cơ thể mảnh khảnh đang phát run trên hai bàn tay, mặc cho gió rét vẫn táp lên da thịt hay việc mình có thể bị ai đó trông thấy và sẽ bị biến thành mối nguy cho cả xã hội, Giotto vẫn lướt đi với bàn tay đang siết chặt trong vô thức. 


Đợi đến khi hình bóng căn biệt phủ với mái vòm cong cong hiện ra trong đôi mắt sắc sảo, y mới từ từ hạ người xuống. Nghe tiếng gõ cửa dồn dập, người quản gia già lật đật cầm dù bước ra và trước cảnh tượng thảm thương của hai người lúc bấy giờ, gương mặt của ông liền tái đi. Một tiếng hét vọng lên từ trong sân vườn nhà Asari để rồi sau đó kéo đến vô số thanh âm ồn ào, gấp gáp không ngớt. Tiếng bước chân chạy lên những mái hiên,  câu hỏi dồn dập từ người con  trai lớn, lời bàn tán rì rầm của hạ nhân, tiếng nói ồm ồm của vị bác sĩ  riêng của gia đình ... Tất cả chúng hợp thành một cảnh tượng náo động vô cùng hiếm có ở nơi thế gia luôn quy củ và tĩnh mịch. Không biết đã trải qua bao lâu kể từ lúc Giotto và Mai tách nhau ra. Khái niệm thời gian dường như cũng đã chìm đâu đó ở màn mưa nhạt ngoài kia cùng tâm trí y vào giây phút vị tiểu thư ấy lịm đi với bờ môi tím tái và hơi thở yếu dần. Sau khi ngâm mình vào nước ấm, thay vào bộ quần áo khô ráo và được phục vụ trà gừng cho ấm người trước khi bác sĩ ghé sang kiểm tra thương tích, Giotto vẫn chưa thể nào hoàn toàn bình tĩnh và tập trung được như cũ. Ngay vào lúc biết được tin thủ lĩnh của mình quay về với bộ dạng nhếch nhác vì một cuộc tấn công, G đã lập tức xuất hiện và qua một ánh nhìn, người con trai mang mái tóc màu lá phong đã lập tức lấy cớ rời đi. Vì thế bây giờ, y mới có thể yên tĩnh ngồi trong phòng mà định thần lại  mọi chuyện vừa xảy ra. 
Khẽ cau mày, Giotto dán mắt mình vào bước họa hình chim én treo trên tường, cố gắng gạt khỏi tâm trí hình ảnh của thiếu nữ chỉ mới vừa vài giờ trước vẫn còn vô cùng khỏe mạnh đi cùng mình ra khu chợ nhỏ. Là y đã liên lụy đến nàng. Mặc cảm tội lỗi này vẫn lởn vởn trong đầu Giotto kể từ lúc y trơ mắt nhìn hạ nhân luống cuống đỡ nàng trở lại phòng riêng nằm ở phía bên kia căn biệt phủ. Chiếc đồng hồ quả quýt trong ngực áo vẫn chạy tích tắc trong không gian tĩnh mịch ở khu Đông tòa biệt phủ, báo cho y biết rằng đã vài giờ trôi qua. Bên ngoài mái hiên,  cơn mưa tạnh từ bao giờ và  bóng đêm như một con rắn đen tuyền trườn qua từng góc ngách nhỏ nhất. Khẽ buông một tiếng thở dài, chàng trai trẻ day day hai bên thái dương cố gắng kìm xuống cảm giác lo âu trong lòng. Dẫu sao, chuyện chứng kiến ai đó  chênh vênh ở lằn ranh sinh tử không phải là hiếm với y. Giotto nheo mắt nhìn vào lòng bàn tay, trong đầu lại hiện về hình ảnh khi nó phồng rộp lên vì hơi nóng của khẩu súng vừa xả đạn và thứ chất lỏng tanh tưởi đỏ thẫm len lỏi qua kẽ tay, nhỏ xuống mặt đất ngổn ngang xác người. Vậy thì lần này ...  cũng có tính là gì đâu chứ?
"Giotto, tôi vào được chứ?"

Một giọng nam bất thình vang lên bên ngoài cánh cửa kéo, bỗng chốc cắt ngang cơn đau đầu đang dội lên Giotto cùng những mảng ký ức mờ mờ của nhiều năm về trước. Người đến là Ugetsu. Sau một vài giây điều chỉnh lại tâm trạng, gương mặt tuấn tú liền giãn ra, lên tiếng mời người bạn của mình vào.  Cậu con trai trưởng nhà Asari vẫn mặc trên người bộ Kimono màu xanh xám, chậm rãi quỳ  xuống nệm theo kiểu ngồi Seiza (*) với một ánh nhìn đăm đăm vào người bạn ngoại quốc mình vừa quen ít lâu. Kể từ trưa, đây mới là lần chạm mặt đầu tiên của hai người nhưng chỉ cần nhìn qua vẻ mặt của Ugetsu bấy giờ, Giotto cũng biết được cậu ta đến chỗ mình chẳng phải là để nói chuyện phiếm. 

"Sao vậy, Ugetsu? Giờ này còn tìm tớ có việc gì?"

Thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt trên môi khi bắt đầu rót trà ra cốc, bắt đầu nhấm nháp và để chúng rửa trôi đi phần nào cảm giác khó chịu trong lòng. Nhưng rất nhanh thôi, khóe môi của y đã cứng đờ lại trước câu hỏi từ Ugetsu.
"Trả lời thật cho tôi biết, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra. Những kẻ ám sát chúng ta ngày hôm trước và bọn người tấn công cậu và Mai hôm nay đều đến vì cậu đúng không?"

Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua kể từ lúc thanh âm đó rơi xuống không gian yên tĩnh chi có tiếng côn trùng râm rang bên ngoài khung cửa, người con trai Nhật Bản mới lại tiếp tục mở lời khi chân mày vẫn đang cau lại đầy vẻ suy tư.

"Giotto ... Rốt cục cậu và G là ai? Vì sao bọn chúng lại nhắm đến hai người?"

Có lẽ, cho dù đã sớm lường trước được chuyện tương tự kể từ lúc kế hoạch bắt đầu được vạch ra, thực tâm Giotto vẫn chẳng vui vẻ gì khi ngày này lại đến. Nhất là khi, y đã trở thành bạn với vị kiếm sĩ xuất chúng mang tâm hồn yêu thơ ca nhạc họa này.  Nhưng, cái kim trong bọc không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ ra, huống hồ, sự việc lần này còn liên lụy vị tiểu thư nhà Asari -  đứa em gái bảo bối trong lòng của anh. Nếu Ugetsu thật sự không phát giác hoặc có bất kỳ nghi ngờ nào về sự cố lần này, chàng trai Italia cũng sẽ cảm thấy khó tin. Hít một hơi thật sâu rồi để cơ thể mình thả lỏng ra một nhịp, Giotto đặt cốc trà trên tay xuống, chậm rãi cất lời với một nụ cười bất đắc dĩ.
"Được rồi, tớ sẽ nói, Ugetsu."

----

Chú thích:

(*)Seiza: Kiểu ngồi quỳ. 

Ngồi theo cách này trước tiên phải quỳ xuống sàn. Mu bàn chân áp xuống mặt sàn. Hai đầu gối có thể để cách nhau nếu người thực hành là nam giới, hoặc khép vào nếu người thực hành là nữ giới hoặc người có địa vị thấp hơn. Có trường hợp quy định cụ thể rằng khi để hai đầu gối mở, thì độ mở bằng đúng hai nắm tay của người ngồi. Toàn bộ phần trên cơ thể đặt vào gót chân. Lưng thẳng (khi không cần cúi người tỏ lòng cung kính hoặc chào). (Theo Wikipedia)