“Còn Tằng Nhược An thì sao?”
“Năm đó con không chọn anh ấy, bây giờ cũng không còn cái gì để nói nữa.

Mẹ nói đúng, anh ấy là người tốt, và con biết rõ điều đó.

Nhưng bỏ qua chính là bỏ lỡ, con không muốn nhắc lại đến anh ấy, hơn nữa cũng nói rõ ràng những lời cần nói.” Cô đặt một nắm rau vào trong đĩa, bình tĩnh nói: “Thật ra thì lúc đi làm việc ở bên ngoài, con nghĩ tới việc đưa mọi người trở lại Giang thành, dù gì chúng ta có hộ khẩu ở đó, cũng quen thuộc chỗ ở đó.

Nhưng con lại cảm thấy, mẹ chắc chắn sẽ không muốn về, và con cũng không muốn Bình Bình sống trong một môi trường đã có quá khứ.”
Lôi Diệp nhặt từng cây rau hẹ một: “Nơi ở đầy đau lòng, mẹ quả thật cũng không muốn trở về.

Nhưng mà, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, thật ra là những chuyện đau thương, đều đã trôi qua.”
Viên Miêu nói: “Thật sao?”
Lôi Diệp không nói gì.
Viên Miêu nói: “Mẹ, trong cuộc sống của con bây giờ, chỉ có mẹ và Bình Bình.

Những thứ khác chung quy cũng chỉ là người qua đường, bất kể là ai đến hay người nào rời đi, con cũng coi như là người ngoài.
Bình Bình từ lúc ăn cơm nghe mẹ nói bắt đầu từ ngày mai, không có ở nhà, rất tủi thân, cũng không có nói chuyện.
Viên Miêu sờ đầu của thằng bé: “Bình Bình, hai tuần lễ, mẹ nhất định sẽ trở về thăm con.

Công ty của mẹ ở Vân thành, mẹ nhất định sẽ thường xuyên trở về.”
Bình Bình vẫn yên lặng.
Viên Miêu ôm thằng bé vào trong lòng rồi ngồi xuống: “Bình Bình không cần lo lắng, không phải còn có bà ngoại sao?”
Bình Bình liếc nhìn Lôi Diệp không nói gì, cảm thấy rất đau lòng, liền nói: “Mẹ của Bình là mẹ, bà ngoại là mẹ của mẹ, Bình Bình phải tin tưởng bà ngoại.”
Bình Bình vẫn không nói lời nào.
Viên Miêu nói: “Mẹ hứa, mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho con.”
Bình Bình nghiêng đầu: “Thật không mẹ?”
“Đương nhiên là thật, mẹ nói dối Bình Bình bao giờ chưa?”
“Hai tuần lễ con mới được về nhà một lần sao?”
“Đúng vậy.


Lần đầu tiên Bình Bình đi mẫu giáo, nhất định sẽ là mẹ đưa đi.

Bình Bình ngoan, không cần lo lắng mẹ không về với con, làm sao có thể như vậy được, mẹ yêu Bình Bình nhất.”
Bình Bình nắm lấy vạt áo của cô, cũng không có nói chuyện.
Lôi Diệp nói: “Bình Bình qua đây, qua đây với bà ngoại, mẹ đi làm về mệt.”
Viên Miêu ôm thằng bé: “Không cần, mẹ yêu Bình Bình nhất.” Cô gác cằm trên đỉnh đầu của Bình Bình: “Bình Bình chính là con ruột của mẹ, ai tới chiếm đi, mẹ sẽ không cho.”
Sau khi Bình Bình ngủ say, Viên Miêu bước ra thu dọn đồ đạc của mình.

Lôi Diệp nói: “Bình Bình thật là hay bám lấy con.”
Viên Miêu đứng dậy: “Mẹ, Bình Bình là từ viện mồ côi đi ra ngoài, rất nhạy cảm, rất sợ bị người khác bỏ rơi, mẹ sau này đối với thằng bé cần có nhiều kiên nhẫn.

Thằng bé chính là con trai ruột của con.”
Lôi Diệp nói: “Được, mẹ biết.

Con khoan hãy nói, đứa bé này thật sự rất giống con lúc nhỏ.”
Viên Miêu cười, tiếp tục thu dọn đồ, một lúc sau mới nói: “Mẹ, những năm nay, mẹ vất vả rồi.”
Những lời nói này làm lòng của Lôi Diệp chua xót: “Miêu Miêu, mẹ cũng biết, những năm nay, con cũng vất vả.”
Viên Miêu ôm lấy mẹ: “Mẹ, chúng ta sẽ tốt, từng bước từng bước sẽ tốt hơn, cuộc sống sẽ có nhiều may mắn hơn.

Mẹ, bất luận lúc nào, mẹ phải tin tưởng con, con nhất định sẽ cho mẹ và Bình Bình một cuộc sống tốt hơn.”
Hành lý của Viên Miêu rất đơn giản, vốn cũng không có nhiều quàn áo, ngược lại cô mang theo mấy quyển sách, lần học trước, lần này, nhất định cô phải lấy cho bằng được.
Buổi sáng đi sớm, cô nhìn Bình Bình một cái, thằng bé vẫn đang ngủ say.

Cô nhẹ nhàng hôn thằng bé một cái, nhìn một lúc lâu, mới đi ra ngoài.
Lôi Diệp đứng dậy tiễn cô: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ thường xuyên trở về.

Còn nữa, bất luận có xảy ra chuyện gì, mẹ cũng phải gọi điện thoại cho con.”
Lôi Diệp đồng ý, Viên Miêu còn nói: “Mẹ, con không có ở nhà, trong nhà chỉ dựa vào mẹ, còn có Bình Bình nữa.”
Lôi Diệp nói: “Con yên tâm.”
Viên Miêu sợ mình sẽ khóc ở trước mặt của Lôi Diệp, nên vội bước ra ngoài, chưa nói gì đã đóng cửa lại, rồi đi xuống lầu, không để cho Lôi Diệp nhìn thấy.

Bao nhiêu năm qua, những thăng trầm của cuộc sống, đã để cho trái tim của cô tê dại.

Tưởng chừng cô đã sớm không còn nước mắt, hóa ra chỉ là không có xuất hiện người cô yêu.
Viên Miêu đến Chư thị, cất ba lô và đồ đạc của mình xong, giống như trước đi dọn dẹp phòng làm việc của Chư Nhất Hành.

Cô từ phòng họp đi vào dọn dẹp phòng làm việc, cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, anh ta đang mặc âu phục, dựa ở cánh cửa: “Cô tới sớm vậy sao?”
Viên Miêu không lên tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
“Đồ của cô ở đâu?”
“Ở cầu thang chữa cháy.”
“Sau này không cho phép cô ở đó nữa.” Chư Nhất Hành hôm nay tâm tình có vẻ khá tốt, giọng điệu nói chuyện cũng không có lạnh lùng như vậy.

“Nơi đó không khí không lưu thông, ngay cả cửa sổ một cái cũng không có, không có chỗ ngồi, các bậc thềm lại rất lạnh.”
Viên Miêu nói: “Lần trước tôi quên cảm tạ ơn cứu mạng của Chư tổng.”
Chư Nhất Hành phớt lờ sự mỉa mai trong giọng điệu của cô, nhếch mép cười: “Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Viên Miêu không để ý tới anh ta, Chư Nhất Hành hỏi lại lần nữa: “Cảm ơn tôi thế nào?”
Viên Miêu quay lưng về phía anh ta, làm việc của mình: “Chư tổng nói đùa, tôi cái gì cũng không có, quả thực không có gì để lấy ra tặng anh, cũng không thể làm gì khác hơn là biểu đạt bằng lời nói.

Lời cảm ơn của người nghèo, vốn đã rất chân thành rồi.”
Chư Nhất Hành nhìn theo bóng lưng của cô: “Cái gì cũng không có sao? Không phải chứ?” Anh ta nhìn chằm chằm sàn nhà một lúc, cười với mình: “Nhưng mà, tôi có thể nói sau.”
Vien Miêu dọn dẹp phong cả phòng làm việc, muốn đi ra ngoài, lại để cho Chư Nhất Hành gọi lại: “Sao cô không dọn dẹp phòng nghỉ ngơi?”
Viên Miêu tức giận: “Buổi tối tôi sẽ dọn dẹp phòng nghỉ ngơi.”
Giọng nói của Viên Miêu càng ủ rũ hơn: “Tôi là nhân viên dọn dẹp vệ sinh, nên phải làm cho tốt công việc mới có thể rời đi.

Chư tổng anh về trước đi, sau khi tôi dọn dẹp xong, tôi sẽ bắt xe để trở về.”
Chư Nhất Hành thẳng thừng từ chối: “Không được, buổi tối cô phải về nấu cơm cho tôi, tôi không thể nhịn đói được.”
Viên Miêu không muốn chế giễu anh ta vài câu, cũng không muốn xảy ra xung đột với anh ta, vì vậy cô lặng lẽ xách thùng nước cùng cây lau nhà lên, đi vào phòng nghỉ ngơi.
Mới vừa đi vào, cửa bỗng nhiên đóng lại, Viên Miêu sợ hãi kêu lên: “Anh ——”
“Tôi thay quần áo.”

“Vậy tôi đi ra ngoài trước.”
‘Cạch’ một tiếng, cửa đã bị anh ta khóa lại.

Viên Miêu có chút hoảng hốt.
“Anh muốn làm gì?”
Chư Nhất Hành liếm môi dưới một cái: “Vốn là sắp trễ giờ rồi, nhưng mà, bây giờ nói cũng rất tốt.”
Viên Miêu có dự cảm không tốt, cô phòng bị nói: “Anh muốn làm gì?”
“Không phải mấy lần trước cô đều nói là tôi cưỡng bức cô sao? Cam tâm tình nguyện một lần, coi như là cảm ơn tôi, thế nào?”
Viên Miêu trở nên tức giận vì xấu hổ: “Chư Nhất Hành, anh bị điên à?”
“Cô không thể lật lọng.”
“Chư Nhất Hành…..”
Anh ta đã nhảy lên trước rồi.
“Chư Nhất Hành, tôi còn phải đi làm nữa.”
“Chỉ một lúc thôi.”
“Chư Nhất Hành….”
“Không sao đâu.

Theo tôi đi vào phòng tắm, nơi đó cách âm tốt.”
“Chư Nhất Hành, ơ….”
Rốt cuộc thời gian có thể thay đổi bao nhiêu thứ.

Năm năm qua, anh ta vẫn là anh ta, nhưng lại giống như là một con người khác.
Lần đầu tiên của cô với anh, cô phải chủ động.

Vào mùa hè, không mặc nhiều quần áo, hai người vốn là làm việc cở bên cạnh nhau, được một lúc, đột nhiên cô nhỏ giọng nói: “Người ta đang làm cái gì đó, hay là, chúng ta cũng thử một chút xem sao?”
Đôi mắt cô vừa tròn vừa sáng, giống như hai quả nho đen.
Anh ta ho khan một tiếng, vừa muốn nói không được, đã bị đôi môi của cô chặn lại.
“Chỉ một lần thôi.” cô thì thầm nói.
“Không…..”
Cô lại ngăn cản anh: “Không chịu đâu.” Cô nhỏ giọng nói.

Cô không quen tay đi chạm vào chỗ đó, bởi vì hoàn toàn không biết, ngược lại làm cho anh bị đau.

Với nỗi đau này, anh không kiềm chế được từ bị động trở thành chủ động, đè cô xuống.


Nhưng anh vẫn có chút do dự, chần chừ một lúc rồi mới xuống, cô có chút nửa tỉnh nửa mê, ôm cổ của anh, vụng về hôn.
Hai người lưu luyến triền miên một lúc, đột nhiên, cô cảm thấy rất đau, anh rút ra, rất bình tĩnh rời đi, cô quay người dọn dẹp quần áo, cô có chút thất vọng, anh đưa tay ra nói: “Đứng dậy, đi tắm.”
Cô bĩu môi, anh cúi người xống, ôm cô, đi vào phòng tắm “Tắm rửa sạch sẽ” sau đó anh đóng cửa lại đi ra ngoài.
Cô phát hiện trên váy của mình có vệt đỏ, khuôn mặt trong nháy mắt lập tức đỏ bừng, có chút ngọt ngào.

Cô không nói cho ai cả, cũng không vứt chiếc váy đó đi, dùng túi buộc kín, đè bên trong cùng tủ quần áo.
Cuối cùng, nhà cũng không còn, chiếc váy đó, không biết lưu lạc ở đâu.
Năm năm trước, mỗi lần như vậy, anh ta rất kiềm chế.

Mặc dù cô nói với Tằng Nhược Cẩm anh ta rất mạnh mẽ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có chủ động, cho tới bây giờ anh ta vẫn luôn so đo tính toán, ngày đó và bây giờ, giống như không phải là một người.
Chư Nhất Hành mở vòi hoa sen, không cẩn thận, vô tình làm nước nóng phun xuống.
“Chư Nhất Hành…”
“Tôi biết cô có đem theo quần áo, có thể thay, thủy chung hòa âm.”
Viên Miêu đối với loại biện pháp này, có chút nghi ngờ, cũng không để ý tới manh mối, thả lỏng người, liền đẩy anh ta xuống dưới vòi hoa sen, tay không tự chủ được cầm chốt mở vòi bằng inox.
Nước chảy rào rào tạt vào lưng của cô, rồi chảy xuống, cô lau mặt của anh ta, anh ta liền đi vào.
“A.” Vẫn là có chút đau, dù gì cô cũng không muốn.

Nhưng bởi vì có nước bôi trơn, nên hai người cũng không khó chịu.

Cô đang dựa vào kệ, anh ta đứng ở sau lưng, nước chảy rào rào, nhiệt độ trong phòng tắm cũng tăng cao.
Bởi vì nước không ngừng chảy xuống, Viên Miêu chỉ có thể tìm cách ngẩng đầu lên, ngẩng đầu sẽ cách xa anh ta.

Ngay khi cô vừa cử động, anh ta đã nắm lấy hai bầu ngực của cô, kéo về phía sau một cái, cô kêu lên.
“Nhỏ giọng một chút.” Anh ta thở hổn hển: “Cô không sợ bị người khác nghe thấy sao?”
Tay của anh ta từ đầu đến cuối cũng không có rời khỏi ngực của cô.

Dưới vòi nước nóng, tay của anh ta cũng rất nóng.

Ở dưới nước, cô cũng không thể phân biệt đâu là nước chảy qua, hay là tay anh ta chạm vào.
Xong chuyện, anh buông lỏng sự kiềm chế của mình đối với cô, hai người đều rất mệt mỏi, ngồi sụp xuống ở sàn nhà tắm.

Cô vẫn không có thói quen hình thân hình của anh ta, lảo đảo đứng lên muốn rời đi, lại bị anh ta kéo: “Cô muốn đi đâu?”
“Tìm thuốc tránh thai.” Cô nói, sau đó tránh ra khỏi anh ta, liền đi ra ngoài..