Người phụ nữ đó cười với cô, đưa cho cô một ly rượu.

Từ Đan Đan không biết uống rượu nên đã từ chối:
"Xin lỗi, tôi không biết uống."
"Đây là loại rượu nhẹ nhất rồi, cứ thử một chút đi."
Người ta mời nhiệt tình như vậy mà cô còn từ chối thì đúng là thất lễ quá rồi.

Từ Đan Đan nhận lấy ly rượu, nói một tiếng cảm ơn rồi nhấp một ngụm.

Vị rượu vừa cay vừa đắng sộc thẳng lên não khiến cô nhăn mặt, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Người phụ nữ đó nhìn biểu cảm của cô phì cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói:
"Cô đúng là khác xa với tưởng tượng của tôi đó.

Ngây thơ như vậy, thảo nào Dịch Thiên Kỳ luôn muốn bảo bọc cô."
Từ Đan Đan nghe cô ta nhắc đến hắn, trong lòng liền sinh ra cảnh giác.

Linh tính mách bảo cô người này không đơn giản, đến đây chắc cũng chẳng có thiện ý.

"Cô biết tôi?"
"Biết một chút." Cô ta dựa vào lan can, nhấp thêm một ngụm rượu nữa mới nói tiếp "Từ Đan Đan, tên giống như người, đơn giản thuần khiết."
"Xin hỏi cô là...?" Từ Đan Đan nhìn từ trên xuống, âm thầm đánh giá người kia.

So với cô, xinh đẹp hơn, sắc sảo hơn, và chắc chắn là thông minh hơn
"Ồ ngại quá, giới thiệu một chút, tôi tên Mẫn Đào, là bạn của Dịch Thiên Kỳ."
Không phải là tình nhân sao? Cô biết nghĩ xấu cho người khác là không nên, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến hai chữ tình nhân.


Mẫn Đào nhìn cô rất lâu, lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Cái nhìn này khiến cô có chút không thoải mái, liền hỏi:
"Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
"Nghe Dịch Thiên Kỳ nói nhiều về cô, ban đầu có chút tò mò, rốt cuộc là cô gái nào lại khiến anh ta hao tâm tổn sức như vậy, bây giờ gặp được, cứ cảm thấy không giống với tưởng tượng của tôi, thấy có chút thú vị."
Lời của Mẫn Đào nói chứa rất nhiều ẩn ý, một người đơn thuần như cô quả thật không thể nghe hiểu hết được.

Cô nhìn ra bên ngoài, phía trên là bầu trời đêm đen, phía dưới lại là đèn xe tấp nập, rực rỡ, hai cảnh đối lập nhau.
"Cô có biết nụ hôn trên áo của Dịch Thiên Kỳ, là của ai không?"
Mẫn Đào không nhắc, cô cũng suýt quên mất chuyện này.

Đã rất lâu rồi hắn không đi uống rượu, cho nên trên áo cũng chẳng còn vết son nữa.

Cô ta hỏi như vậy, chắc chắn là của cô ta rồi.

Từ Đan Đan cười nhạt, quay sang nhìn Mẫn Đào hỏi:
"Cô đến đây ra oai với tôi sao?"
"Đừng có nói khó nghe như vậy." Mẫn Đào đưa hai ngón tay chạm vào môi mình, sau đó in lên mặt cô rồi nói "Tôi hôn cô rồi.".

Được‎ ‎ ????ại‎ (‎ TR????MTRU????‎ ????N.VN‎ )
"Có ý gì?"
"Cô ngốc sao? Nụ hôn trên áo của Dịch Thiên Kỳ chính là được tạo ra như vậy."
Loại son của Mẫn Đào dùng có màu rất đậm, vì vậy chỉ cần in nhẹ ngón tay vào sẽ bị dính một ít, dùng nó làm giống như vết hôn là được.

Từ Đan Đan dường như đã hiểu ra gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Mẫn Đào cướp lời:
"Anh ta ấy à, không để cho người khác đụng vào người mình, tôi chỉ có thể dùng cách này thôi."
"Làm vậy để làm gì?"
Mẫn Đào không vội nói, cô ta nâng ly rượu muốn mời cô uống cùng mình.

Từ Đan Đan cụng ly với cô ta, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Mùi vị cay nồng khiến cô choáng váng.

Cô dựa vào lan can để đứng vững, mắt có chút nước, ngước nhìn Mẫn Đào.

Mẫn Đào uống cạn ly rượu, sau đó mới từ từ nói cho cô nghe:
"Cô đúng là một cô gái may mắn, Dịch Thiên Kỳ vì cô mà làm rất nhiều việc.

Anh ta vì muốn thử xem cô có ghen không mà nhờ đến tôi, nhưng lại không cho tôi hôn thật.

Anh ta không hiểu nhiều về phụ nữ, lại vì cô mà tìm đến tôi, nhờ tôi tư vấn xem nên tặng cô thứ gì.

Chiếc váy mà cô đang mặc, cũng là anh ta nhờ tôi tư vấn đó."
Từ Đan Đan lúc này mới nhớ lại, mỗi một dịp lễ Dịch Thiên Kỳ đều sẽ tặng quà cho cô.

Mỗi món quà hắn tặng, mỹ phẩm, nước hoa, hay trang sức đều là hàng cao cấp cô chỉ nghe nói chứ chưa từng dùng.


Cô còn tưởng là hắn am hiểu mấy thứ này, không ngờ hắn là đi hỏi Mẫn Đào.

Dịch Thiên Kỳ thật sự vì cô mà dụng tâm như vậy sao?
"Từ Đan Đan, tôi không biết giữa hai người có hiểu lầm gì, nhưng tôi chỉ nói với cô một câu, Dịch Thiên Kỳ thật sự rất yêu cô.

Quen biết với anh ta lâu như vậy, lần đầu tiên tôi thấy anh ta vì một người mà dụng tâm làm mọi thứ."
Dịch Thiên Kỳ bàn chuyện xong thì hướng về phía cửa đi tìm cô.

Khi hắn nhìn thấy cô đứng cùng Mẫn Đào, trong lòng liền sốt ruột.

Vừa hay Tô Viễn đi đến, hắn liền túm lấy anh hỏi:
"Tại sao Mẫn Đào lại ở đây?"
"Cô ấy là chị gái của Mẫn Chính Thanh mà, chắc là đi cùng cậu ta đến đó."
"Chết tiệt, sao tôi lại bất cẩn như vậy.

Lỡ cô ta mà nói lung tung với Đan Đan thì phải làm sao."
Hắn không nghĩ nhiều nữa, lập tức đi đến bên cạnh cô.

Từ Đan Đan còn đang suy nghĩ, nghe tiếng hắn gọi tên mình liền ngẩng đầu nhìn.

Mẫn Đào nhìn thấy hắn, mỉm cười chào hỏi:
"Dịch tổng, đã lâu không gặp.

Dạo gần đây anh bận lắm sao, không đến quán bar tìm tôi tâm sự."
Dịch Thiên Kỳ hốt hoảng khi nghe Mẫn Đào nói như vậy.

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, thấy cô không có biểu cảm gì càng thêm sốt ruột.

Hắn trừng mắt nhìn Mẫn Đào, lời nói không hề có chút khách khí nào:
"Đừng nói linh tinh.

Hai người ở đây làm gì, cô đã nói gì với Đan Đan?"

"Nói những điều cần nói thôi.

Không làm phiền hai người nữa, hôm nay tôi uống nhiều rồi, xin phép về trước."
Mẫn Đào cứ thế rời đi.

Dịch Thiên Kỳ tức giận, siết chặt nắm đấm nhìn theo bóng lưng cô ta.

Ở nơi này, hắn có thể tung hoành khắp nơi, khiến người người khiếp sợ, nhưng chỉ có Mẫn Đào là hắn không dám động đến.

Bởi vì cô ta chính là con gái của ông trùm xã hội đen khét tiếng ở thành phố này.

Mẫn Chính Thanh vì đam mê IT, được gia đình ủng hộ theo đuổi ước mơ, trở thành đối tác với hắn.

Hai chị em nhà này, đều là nhân vật đáng gờm, ai cũng không dám động đến bọn họ.
Hắn quay sang nhìn Từ Đan Đan, cô vẫn đang chìm đắm vào những lời vừa rồi của Mẫn Đào.

Hắn lo sợ Mẫn Đào bịa chuyện khiến cô hiểu lầm, lập tức giải thích với cô:
"Đan Đan, Mẫn Đào không phải là người đơn giản, em đừng tiếp xúc với cô ta, những lời cô ta nói, em đừng..."
Chữ cuối cùng đã bị chặn lại, Dịch Thiên Kỳ mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô.

Từ Đan Đan không để hắn nói hết câu đã chặn môi hắn lại.

Hắn ôm lấy cô kéo sát vào người mình, khiến nụ hôn càng sâu hơn.

Những ồn ào bên trong kia bây giờ đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa..