Cuối cùng vẫn là Đào Nhiễm mở miệng: "Chúng mình không cố ý."

  Giang Diệp ánh mắt rơi trên người cô, trong mắt có vẻ thâm trầm cùng phiền muộn. Bởi vì tiết cuối là Thể dục, rất nhiều học sinh đều không quay lại, nhưng Giang Diệp ngẩn người đứng ở đó vẫn cứ thu hút chú ý của mọi người, bọn họ đều đang yên lặng xem chuyện hay.

  Hầu hết thời gian Giang Diệp đều là người biết kiềm chế, trước đó khi Đào Nhiễm chạy theo anh, cũng không thấy cảm xúc của anh dao động quá nhiều, nhưng bây giờ thấy anh nhìn mình như vậy lại khiến Đào Nhiễm cảm thấy có vài phần không ổn.

  Quả nhiên sau một lát, anh khàn giọng nói: "Tôi đã nhận lời với cậu, tôi không thích cô ta." Lời nói này tự nhiên có chút đáng thương.

  Đào Nhiễm xấu hổ ho khan một tiếng, không biết nên nói cái gì, mơ hồ đáp: "Ừ."

Cô thực sự sợ rằng Giang Diệp sẽ đột nhiên mất trí, nói điều gì đó không nên nói ở đây.

  Cũng may anh chỉ số cao, cho nên nói xong câu này cũng không nói thêm gì nữa, những lời này là kết quả anh đã cố gắng đè nén cực hạn.

  Giang Diệp đã tranh thủ dành một suất trao đổi học sinh, nhưng mọi thứ vẫn không khá hơn.

  Anh đã nhiều lần nằm mơ, mơ thấy Đào Nhiễm đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ trăm năm tuổi, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa, mỉm cười chờ đợi anh. Cô ríu rít kể cho anh nghe những điều thú vị về trường lớp, tài ăn nói cô thật tốt, nói cái gì cũng thấy dễ chịu.

  Anh chưa bao giờ nói với cô rằng từ khi gặp cô, cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt của mình lại sống động và thú vị đến thế.

  Bây giờ cô lại xem anh như bao bạn học khác.

  Ánh mắt anh tối sầm, thanh âm khàn khàn: "Đào Nhiễm." Anh rất ít khi gọi tên cô, hiện giờ Đào Nhiễm nghe thấy, nhận ra vài phần lưu luyến. Dường như anh đã đọc nó vô số lần trong đầu. 

(Truyện edit bởi  fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

  Đôi mắt của Đoạn Phân Phương sắp rơi xuống đất khi nhìn thấy sự phát triển này.

  Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, vẫn luôn nghĩ Nhiễm Nhiễm đã thất bại trong việc theo đuổi nam thần, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng đã thành công rồi!

  Giang Diệp nói, "Chúng ta nói chuyện chút nhé."

  Mọi người xung quanh muốn sôi trào, Đào Nhiễm phá lệ nói: "Được, chúng ta đi nói chuyện."

  Giang Diệp trong lòng trầm xuống, rõ chính anh là người nhắc tới chuyện này, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Đào Nhiễm, anh vô cớ hối hận, không muốn cùng cô nói nữa.

  Đào Nhiễm dẫn đầu đi ra ngoài, khi đi ngang qua Ngụy Tây Trầm, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô. Ngụy Tây Trầm ngước đôi mắt đen láy lên, không hề cảm xúc.

  Lam Tấn đen mặt nhìn Đào Nhiễm, trong mắt tràn đầy sự không tán đồng và buộc tội.

Đào Nhiễm từng chút một mở những ngón tay của Ngụy Tây Trầm, nhưng miệng cô rất nhẹ nhàng: "Tránh ra đi."

  Ngụy Tây Trầm cười một chút, buông lỏng tay.

  Lam Tấn: Chết rồi, sợ rằng một ngày nào đó Đào Nhiễm cho anh Ngụy mang nón xanh, nói một câu em sai rồi em không dám nữa, anh Ngụy nói không chừng cũng mỉm cười tha thứ.

  Người mất trí hiển nhiên là Ngụy Tây Trầm...

  Thấy trong lớp thảo luận càng ngày lợi hại, Lam Tấn trừng mắt, hung ác nói: "Mấy người làm gì vậy? Muốn cùng ông đây chơi một chút ở chỗ này sao?"

  Dù sao danh tiếng "tiểu bá vương" ảnh hưởng lâu như vậy, học sinh đều quay đầu đi chỗ khác, không dám trong lớp lặng lẽ thảo luận. Nhưng cuộc thảo luận sau lưng không thể tránh khỏi, Lam Tấn cảm thấy choáng ngợp khi nghĩ về nó.

  Đại ca cao cao tại thượng của hắn, gặp Đào Nhiễm liền dễ dàng bị một chiêu hạ gục.

  Nhưng Ngụy Tây Trầm sẵn sàng nuông chiều Đào Nhiễm, Lam Tấn muốn quản cũng quản không được.

  Đào Nhiễm đi đến khu rừng nhỏ bên kia trường học, gần tòa nhà giảng dạy, đây là một nơi hoàn hảo để nói chuyện.

  Cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đếm thời gian vào lớp: "Chúng ta vẫn còn sáu phút."

  "Thế cũng đủ rồi." Giang Diệp trầm giọng nói, "Đào Nhiễm, tôi muốn cùng cậu ở bên nhau."

  Một lời mở đầu thẳng thắn trực tiếp như vậy khiến Đào Nhiễm ngây người trong giây lát. Cô cho rằng bọn họ mấy người có văn hóa ăn nói dè dặt hơn, không như cô trước đây, không nghĩ ra được từ nào nên ngượng ngùng nói: "Em rất thích anh, rất rất thích anh."

  Cô ngước mắt nhìn Giang Diệp, anh mím môi, nhưng vành tai lại nhuộm hồng nhạt.

  Hoá ra dù là học sinh ngoan giỏi cũng không phải không hồi hộp nha.

Trong lòng cô cảm thấy phức tạp không nói nên lời, dù sao anh cũng là nam sinh mình đã phải lòng mình trước đó, cô cảm thấy hơi đau lòng trước bộ dạng của anh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ đó.

  Đào Nhiễm trong lòng thở dài, Đào Nhiễm, xem mi tạo nghiệt gì đây!

  Đào Nhiễm biết rõ nguyên tắc chủ động chia tay khi đến lúc phải chia tay, cô chọn vài chủ đề sắc bén, hỏi anh: "Cha mẹ anh có đồng ý anh yêu sớm không? Nếu bây giờ thích em, tại sao lúc trước từ bỏ?"

  Từng lời như chọc vào tim anh.

  Giọng nói của cô tinh tế mà lanh lảnh: "Anh sẽ vì em mà phản kháng cha mẹ, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh sao?"

  Đào Nhiễm cảm thấy hẳn là Giang Diệp sẽ không.

  Nhưng anh đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt ấm áp: "Tôi sẽ, tôi có thể."

  Đào Nhiễm: "..." Tim như ngừng đập.

  Anh nghiêm túc giải thích: "Ngay từ đầu tôi cũng không từ bỏ, cũng chưa từng thích ai, cho nên phản ứng... tương đối chậm."

  Đào Nhiễm tim càng ngừng đập hơn, để một học sinh giỏi nam thần lạnh lùng từ nhỏ đến lớn thừa nhận rằng bản thân phản ứng chậm, vì cô mà không quan tâm đến con mắt của người khác. Nếu là trong một trò chơi chiến lược, cô sẽ là người đột kích thành công ở vị trí đầu tiên.

  Nhưng Đào Nhiễm biết đây là cuộc sống, nó không phải trò chơi.

  Cuộc sống của cô và Giang Diệp hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau và bình đẳng. Cô không lừa dối anh mà nói cho anh biết cảm xúc thật của mình: "Năm ngoái khi em nói thích anh là thật tình. Bọn họ đều nói em không biết xấu hổ, đuổi theo anh còn bị ngó lơ."

  Giang Diệp trước mắt như thấy mọi thứ không rõ, khó khăn nói: "Thật xin lỗi."

  "Không phải lỗi của anh." Cô cười nhẹ, trong mắt lấp lánh những vì sao nhỏ. "Em mặc kệ, bọn họ nói đều đúng, lúc đó em thật không có ý nghĩ lo mất mặt."

  Đào Nhiễm vừa nói vừa cười một mình: "Nhưng mà con người không thể lúc nào cũng không biết xấu hổ. Khi nhìn thấy Phó Địch tìm đến anh, em cảm thấy rất khổ sở. Em sợ loại khổ sở đó. Nguyên nhân không tiện nói với anh. Nhưng em thực sự sợ, em đã đi cắt tóc và tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Buông bỏ nó, buông bỏ hoàn toàn."

  Giang Diệp bên tai đỏ bừng thối lui, nhắm mắt lại. Anh nghe cô nói: "Vậy anh cũng có thể bỏ xuống đúng không? Giang Diệp."

  Không đúng, Đào Nhiễm.

  Anh không bỏ xuống được.

  Giang Diệp nói: "Trở về lớp đi."

  Anh không nhìn cô nữa, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để bước chân không loạng choạng, đi đến trước mặt cô, cùng cô trở về phòng học.

  Đào Nhiễm không biết chuyện này có được tính là đã giải quyết chưa, nhưng nhân sinh quan của cô là sống ở hiện tại, vì vậy cô sẽ không phỏng đoán nếu không thể hiểu được.

  ~

  Kể từ khi Ngụy Tây Trầm quăng sắc mặt với giáo viên Vật lý, người yêu thích mới của Vương Hạo Trung đã trở thành học sinh trao đổi Giang Diệp.

  Giáo viên này rất kỳ lạ, yêu cầu Giang Diệp thu bài tập về nhà cho ông.

  Giang Diệp cũng rất ngạc nhiên, anh không để tất cả học sinh nộp cùng lúc, đến thu từng người một, những học sinh ngồi phía trước hầu hết đều là học sinh khá giỏi, việc thu diễn ra thuận lợi. Khi đi đến hàng sau đã xảy ra sự cố.

  Hoặc là không làm bài, hoặc vẫn đang viết những điều vô nghĩa, sao chép từ những học sinh giỏi.

Học sinh ngồi hàng sau lúng túng: "Mình còn chưa làm, chờ mình nộp sau được không?".

  Giang Diệp gật đầu, thần sắc lạnh nhạt, cũng không làm khó họ, tiếp tục thu phía sau.

  Cả Đoạn Phân Phương và Đào Nhiễm đều không làm, bình thường bọn họ đều có bài tập về nhà nhưng hôm nay lại nhận bài tập do Vương Hạo Trung tùy hứng trong lớp sắp xếp, cả hai đều không biết có chuyện này..

  Đoạn Phân Phương mặt ngốc, đột nhiên nhanh trí bắt chước học sinh ngồi ở hàng ghế trước: "Giang Diệp, chờ mình lát nộp sau được không?"

  "Ừ." Giang Diệp nói, sau đó quay sang Đào Nhiễm và hỏi, "Bài tập về nhà?"

  Đào Nhiễm chớp chớp mắt, cô da mặt cũng không quá mỏng, cũng không để ý anh khó xử, nhẹ giọng nói: "Chờ mình lát nữa nộp sau được không?"

  Giang Diệp lạnh mặt nói: "Không được, nộp ngay đi."

  "..." Muốn yêu không thành biến thành hận? Cái kiểu phát triển quái quỷ gì thế này?

  Đào Nhiễm muốn kéo cổ áo của Giang Diệp lắc lắc, tỉnh táo lại đi, Giang Diệp, anh có muốn giữ hình tượng học sinh giỏi hiền hòa phóng khoáng hay không?

  Nhưng mà Giang Diệp không muốn tỉnh táo, anh đứng trước mặt cô, đợi cô nộp mới đi.

  Ồn ào như vậy, trong lớp có người mơ hồ muốn quay đầu lại.

  Ngụy Tây Trầm cười khẩy, viết tên Đào Nhiễm vào bài tập và ném nó lên bàn của Đào Nhiễm.

  Bài tập về nhà đột nhiên xuất hiện trên bàn khiến Đào Nhiễm sửng sốt, nhìn nét chữ cứng cáp, cô biết là của Ngụy Tây Trầm.

  Đây là lần thứ hai bài tập về nhà của anh viết tên cô.

  Lúc này, Đào Nhiễm có thể còn đang phân tâm suy nghĩ, chẳng lẽ Ngụy Tây Trầm làm bài tập xong thường để trống cột tên sao? Làm thế nào mỗi lần đều khẩn cấp như vậy?

  Đào Nhiễm đem bài tập về nhà của Ngụy Tây Trầm đưa qua: "Đây."

Vẻ mặt Giang Diệp càng lạnh hơn, nhưng anh cũng không làm khó cô nữa, thu bài tập rồi đi về. Khi đến bàn cuối cùng, anh vẫn hỏi Lam Tấn và Ngụy Tây Trầm bài tập về nhà với giọng điệu bình tĩnh.

  Đào Nhiễm nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Lam Tấn, anh chàng đang ngủ. Ngụy Tây Trầm thanh âm có chút lưu manh: "Ông đây không nộp."

  Có thể nói là thái độ rất tệ.

  Giang Diệp mỉm cười, đánh dấu tên của Ngụy Tây Trầm vào danh sách.

Đào Nhiễm nhìn diễn biến này, bối rối hoang mang. Đinh luật này có thể được gọi là: Tất cả những thiếu niên mà cô tiếp xúc đều đã hư hỏng rồi?

  Đào Nhiễm buồn bực đến chết.

  Nhưng cô gần nhất cũng phiền lòng, đầu óc không đủ dùng, cũng không thèm suy đoán những người này đang suy nghĩ cái gì.

  Trong nhà cô thậm chí còn hỗn loạn hơn, Trình Tú Quyên đã không ra ngoài chơi mạt chược trong một tháng. Trên mặt hiếm khi nở nụ cười, khi Đào Nhiễm về nhà, bà mới như một người hoạt bát.

  Đào Nhiễm không dám nghĩ lại, nhưng cha mẹ cô rõ ràng không cùng quan điểm về một vấn đề.

  Trình Tú Quyên bảo Đào Nhiễm tránh xa Ngụy Tây Trầm và không được đến gần anh.

  Nhưng Đào Hồng Ba nói với Đào Nhiễm rằng dù thế nào cũng phải có mối quan hệ tốt với Ngụy Tây Trầm, ông sẽ thưởng cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt.

  Phải có một lý do đáng kinh ngạc cho hai thái độ hoàn toàn khác nhau.

  Trong phân tích cuối cùng, câu trả lời vẫn nằm ở Ngụy Tây Trầm.

  Cả Đào Hồng Ba và Trình Tú Quyên đều có quan hệ huyết thống với Đào Nhiễm. Trình Tú Quyên đã nuôi dạy cô từng chút một, nhưng Đào Hồng Ba yêu chiều cô rất nhiều.

  Về vấn đề này, Đào Nhiễm có phán đoán của riêng mình. Lần đầu tiên gặp Ngụy Tây Trầm, bản năng mách bảo cô phải tránh xa thiếu niên này.

  Rất có thể nhà họ Đào sẽ vì hắn mà diệt vong.

  Ngay cả khi anh là người có thể chăm sóc cô, dỗ cô, nấu ăn cho cô. Cô cũng không thể mềm lòng.