Không chỉ có Ngụy Tây Trầm, Đoạn Phân Phương cũng phát hiện Đào Nhiễm có điểm không ổn, Đoạn Phân Phương thở hổn hển hỏi Đào Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cậu làm sao vậy?"

  Sắc mặt Đào Nhiễm tái nhợt, thanh âm rất thấp: "Không có chuyện gì... Sau khi ăn đồ cay cùng đồ lạnh, mình bị đau bụng kinh."

  Đoạn Phân Phương thở dài, đều là con gái đương nhiên biết đau bụng kinh khó chịu như thế nào. Cô ấy đưa ra một ý kiến ​​cho Đào Nhiễm: "Nếu không cậu về trước đi? Dù sao kỳ thi này được tổ chức hàng ngày, cũng không có ý nghĩa lắm."

  Đào Nhiễm yếu ớt: "Mình từ từ... từ từ."

  "Vậy không cậu đi nhà vệ sinh đi, tuy rằng không tác dụng mấy nhưng sẽ thoải mái hơn."

 Đào Nhiễm suy nghĩ và đồng ý. Giáo viên tiếng Anh đã sửa bài tập về nhà. Cô ấy cũng mới ra trường và rất cởi mở với việc đi vệ sinh. Không ảnh hưởng người khác là được, chỉ cần về sớm.

  Đào Nhiễm đứng dậy, cảm thấy đau ở bụng dưới, cô mím môi và đi đến nhà vệ sinh trong tòa nhà này.

  Đoạn Phân Phương nhìn theo bóng lưng Đào Nhiễm biến mất, sau đó nhìn đi chỗ khác. Cô còn chưa kịp thở ra đã nghe thấy một giọng nam trầm ổn từ phía sau: "Cô ấy sao vậy?"

  Đoạn Phân Phương vội vàng liếc nhìn giáo viên tiếng Anh, thấy cô không có chú ý tới nơi này, liền quay đầu lại, lúng túng nói: "Không sao, ăn đồ hư đau bụng."

  Ngụy Tây Trầm liếc nhìn cô một cái, không nói lời nào, ý nghĩ đầu tiên của nam sinh sẽ không liên quan đến đau bụng kinh.

  Đào Nhiễm ở trong nhà vệ sinh toàn bộ tiết tự học buổi tối, Ngụy Tây Trầm đã sơ bộ hiểu được dạ dày của cô tệ đến mức nào.

  Anh không thèm hỏi Đào Nhiễm, từ lần cúp điện lần trước, thái độ của của cô đối với anh rất tệ. Anh hỏi gì, cô hoặc ngậm miệng không trả lời, hoặc trả lời qua loa.

  Những gì Ngụy Tây Trầm muốn biết, anh luôn tự mình điều tra.

  Trong vài ngày, Ngụy Tây Trầm biết cô đã làm việc tốt gì. Ăn một chế độ ăn uống không lành mạnh bên ngoài mỗi ngày.

  Đào Nhiễm năm nay 17 tuổi, cao 1m65, được coi là trung bình của các cô gái cùng tuổi. Ngụy Tây Trầm cao 1m87, chênh lệch chiều cao hơn 20 cm, khi nhìn cô phải cúi đầu.

  Cô biết mình sẽ cao thêm nên không hạn chế ăn kiêng, dốc hết sức ăn.

Sau đó một ngày tan học, Ngụy Tây Trầm nói với cô: "Đi theo tôi."

  Đào Nhiễm cảnh giác nhìn hắn, hắn thản nhiên nói: "Ngoan ngoãn, hoặc là trở thành trò cười trước mặt cả lớp, chọn một cái."

  Đào Nhiễm hận hắn lợi dụng mình, cô chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn.

  Cô ngoan ngoãn đi theo anh.

  Kỳ thật lúc này cô đã tin rằng Ngụy Tây Trầm thích mình. Nhưng tình cảm của hắn quá thâm trầm và không thể giải thích được khiến cô tiêu thụ không nổi. Cô có lòng nghĩ, nếu Ngụy Tây Trầm biết học kỳ sau cô không đến trường nữa, sắc mặt anh ta nhất định sẽ rất rạng rỡ nhỉ?

  Khi còn nhỏ cô cũng là một tiểu bá vương, mặc dù tính cách đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn không thích lúc nào cũng bị chèn ép.

  Điều mà Đào Nhiễm không bao giờ ngờ tới là Ngụy Tây Trầm sẽ nấu ăn cho mình.

  Đây là lần thứ hai cô đến nơi Ngụy Tây Trầm thuê, vẫn còn rất chật chội nhưng phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ.

  Cô đi đôi dép búp bê đầu thỏ trước đó, nhìn Ngụy Tây Trầm vẻ mặt bình tĩnh đeo tạp dề, rửa tay nấu ăn cho cô. Đào Nhiễm cảm thấy vô lý, cô đứng ở cửa bếp nhìn vào trong.

Ngụy Tây Trầm đeo tạp dề màu xám kẻ ô, trên mặt có chút lạnh nhạt thế nhưng lại có cảm giác hài hòa.

  Thức ăn đã được rửa từ lâu, giờ chỉ cần cắt ra và cho vào nồi.

  Anh mặc kệ cô chờ xem, cắt nhỏ khoai tây và ớt ngọt, chiên mỗi thứ một món. Cũng làm một món súp thả trứng rong biển.

  Anh động tác nhanh nhẹn và giỏi nấu ăn. Nếu không phải cứ giữ mãi khuôn mặt lạnh lùng, có lẽ cô cũng đã thực sự cảm thấy ấm áp và dịu dàng.

  Đào Hồng Ba không bao giờ nấu cho cô một bữa cơm.

  Bởi vì buổi chiều tan học, buổi tối phải trở lại lớp học, Ngụy Tây Trầm đẩy nhanh tốc độ, trong khoảng hai mươi phút đã làm xong mọi việc, sau đó ra hiệu cho Đào Nhiễm dọn chén đĩa lên bàn.

  Cô dựa vào cửa không nhúc nhích, đôi mắt to đen trắng không cảm xúc nhìn anh.

 Anh nhướng mày cười cười, không sai khiến được cô cũng không bực mình, tự mình bưng thức ăn lên, nói: "Lại đây ăn cơm."

  Đào Nhiễm đi dép lê chạy tới, cô ngồi xuống đối diện anh, liếc anh một cái, trịnh trọng nói: "Tôi không cảm ơn anh, là anh ép tôi đến đây."

  "Hừ, tôi ép cô tới. Ăn đi."

  Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu. Cô không sợ Ngụy Tây Trầm cho mình một bàn tay nắm vào cổ, nhưng lại sợ anh cho táo ngọt. Cô cảm thấy rất khó chịu khi anh nhường cô như thế.

  Đào Nhiễm không nói nữa, cầm đũa yên lặng ăn.

  Ngoài dự kiến, thức ăn nấu ở nhà khá ngon, học cấp 3 còn đặc biệt dễ đói, vì vậy cô thực sự đã ăn hai bát đầy.

  Sau khi ăn xong, Ngụy Tây Trầm bảo cô đợi anh rửa chén trước. Vốn dĩ cô muốn lặng lẽ chạy đi, nhưng nhìn dáng vẻ chuyên chú và nghiêm túc của anh, không biết vì sao cô lại không thể động đậy.

  "Ngụy Tây Trầm." Cô gọi anh.

  "Hử?"

  "Anh không cần làm như vậy." nhà họ Đào bọn họ đối với hắn không tốt, cô đối với hắn vẫn luôn có thành kiến, sau này Ngụy Tây Trầm không trả thù bọn họ là tốt lắm rồi, thật sự không cần đối đãi cô tốt như vậy.

  "Ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng ăn đồ ăn nhanh, sau này cũng không cần."

  Đào Nhiễm trầm mặc một hồi, hắn thật sự rất giỏi thủ đoạn, ngay cả cô ăn gì cũng biết.

  Bất cứ khi nào cô gặp Ngụy Tây Trầm, cảm xúc của cô luôn mất kiểm soát. Ngụy Tây Trầm có một ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, nó được giấu dưới lớp quần áo chỉnh tề, chỉ những chi tiết nhỏ như vậy sẽ khiến anh hết lần này đến lần khác bị bại lộ.

  Nhưng cô không phải của anh.

  Đào Nhiễm chớp chớp mắt: "Dù sao tôi cũng không thích anh."

  Anh ngừng rửa chén, sau đó không tiếp tục, anh rửa sạch bọt trên tay dưới vòi nước, dùng khăn sạch chậm rãi lau tay.

Những ngón tay của anh dài và mạnh mẽ, các khớp rõ ràng và rất đẹp.

  Đào Nhiễm nhìn thấy cảnh này sởn cả gai ốc, anh lau tay sạch sẽ, đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, nở một nụ cười như không cười: "Muốn khiêu khích ông đây sao?"

  Cô biết ngay!

  Ẩn dưới lớp da này toàn là thô bạo.

  "Đừng khiêu khích tôi." Anh chậm rãi nói, "Tôi không ngại cô làm như vậy, nhưng đừng nói những lời khiến tôi khó chịu." Ngụy Tây Trầm chỉ vào trái tim mình, "Nơi này sẽ đau."

  Trong tình huống nghiêm trọng như vậy, Đào Nhiễm mất tập trung, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Tôi làm? Tôi làm gì? Mẹ kiếp!"

  Hắn sửng sốt một chút, nhịn không được nhíu mày: "Dù sao cũng đừng nói những lời như vậy nữa, cô biết tôi tính tình không tốt, cẩn thận tôi chọc cô chết."

  "..." Là cô nói cái kia ư? Làm thế nào anh ta nghe được những lời này trong mấy lời uy hiếp của mình chứ? Đào Nhiễm co được giãn được, nghĩ đến hơn một tháng nữa mình sẽ đi học vẽ tranh, sau này có lẽ sẽ không gặp Ngụy Tây Trầm nhiều, vì vậy gật đầu: "Đi học đi."

  Ngụy Tây Trầm không xử lý đống đồ còn dang dở nữa, anh ta gọi cho Văn Khải, nói hắn đến để xử lý các món ăn còn lại, sau đó hai người họ đến lớp.

  Chuyện này qua đi, Đào Nhiễm sợ Ngụy Tây Trầm lại nấu cơm cho mình nên càng thành thật hơn, chọn những nhà hàng sạch sẽ bên ngoài để ăn, không dám ăn đồ cay hay đồ đá.

  Vào tháng Giêng, thời tiết thỉnh thoảng có nắng. Mùa đông năm nay Cẩm Thành không có tuyết, nhiều người cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

  Giang Diệp cũng đã đến trường trung học Cẩm Thành gần một tháng.

  Điểm của anh cũng tốt nhưng không bằng tên biến thái Ngụy Tây Trầm lúc nào cũng đứng đầu lớp. Fangirl của Giang Diệp ngày càng nhiều trong lớp 11.3. Không giống như Ngụy Tây Trầm, anh dịu dàng và ấm áp, sự giáo dục tốt khiến anh có vẻ rất tốt bụng nhưng lại không đặc biệt thân thiết với người khác.

  Anh luôn có cảm giác xa cách nhưng lại dễ tính, hơn một nửa số nữ sinh trong lớp thích Giang Diệp.

  Ngụy Tây Trầm lạnh lùng tàn khốc, vô tình khiêu khích hắn sẽ rất đáng sợ, cho dù đẹp trai cỡ nào các cô gái cũng không dám động.

  Đối với việc Giang Diệp cực kỳ nổi tiếng trong lớp 11.3, Phó Địch có một cảm giác khủng hoảng đặc biệt mạnh mẽ.

  Cô ngay từ đầu không phải là bạn gái của Giang Diệp, nhưng sau khi bí mật hỏi thăm tình hình của Giang Diệp, cô không thể cưỡng lại việc đến lớp 11.3.

  Lúc đó, buổi học thể dục của lớp 11.3 đã kết thúc, vì mùa đông vẫn chưa qua nên các nam sinh vẫn chưa đổ mồ hôi đầm đìa. Phó Địch dựa vào góc cầu thang, Lam Tấn là người đầu tiên nhìn thấy cô.

  Bởi vì Lam Tấn biết Phó Địch đã từng gạ gẫm Hứa Thâm, hắn không thích cô chút nào. Anh cảm thấy so với Phó Địch - Đào Nhiễm, tiểu yêu tinh này đẹp mắt hơn nhiều. Hắn đã quen với việc báo cáo mọi thứ với Ngụy Tây Trầm: "Anh Ngụy, người tên Phó gì đó đang đứng ở kia, có lẽ đang đợi Giang Diệp."

  Đôi mắt đen nhánh của Ngụy Tây Trầm nhìn sang, tình cờ gặp Phó Địch.

  Phó Địch trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, hai gò má không tự chủ được đỏ lên. Ngụy Tây Trầm hừ một tiếng, ý châm chọc lộ ra ngoài. Phó Địch thấy rõ ràng, sắc mặt không tốt lắm.

  Lam Tấn nhếch miệng cười: "Chúng ta làm cái gì không?"

  Ngụy Tây Trầm vốn định nói "giúp cô ta một phen", nhưng nghĩ lại, như vậy có vẻ chính mình âm mưu, thế là đổi miệng: "Kệ cô ta."

  Phó Địch đến để gián tiếp tuyên bố chủ quyền của mình đối với Giang Diệp, lúc trước cô ta đã dùng thủ đoạn này để lừa Đào Nhiễm, khiến Đào Nhiễm nản lòng thoái chí, bực bội cắt tóc rồi bỏ cuộc. Bây giờ cô tới lớp 11.3, chỉ cần hầu hết mọi người trong lớp nhìn thấy Giang Diệp đi cùng cô, họ nhất định phải truyền ra điều gì đó.

  Đào Nhiễm đến hiệu sách để mua truyện tranh mới, tự nhiên đi lên nhìn thấy Phó Địch. Cô đôi khi rất dễ trở nên ngu ngốc, nhưng phần lớn thời gian - EQ của cô đều ở cao, cô đã đoán ra mục đích Phó Địch tới đây, nhẹ nhàng dời ánh mắt.

Đào Nhiễm vừa vào lớp đọc truyện tranh không bao lâu, Đoạn Phân Phương liền hưng phấn nói chuyện phiếm với cô: "Nhiễm Nhiễm, cậu có biết vừa rồi Giang Diệp tức giận không? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một nam thần nổi giận!"

  "Hả?" Cô không ngẩng lên, nhưng cất giọng dò hỏi, tỏ ý mình đang nghe.

  "Vừa rồi là cô gái đứng ở góc tường, Giang Diệp bảo cô ta đừng quấy rầy cậu ấy. Khi mình từ nhà vệ sinh trở ra, thấy sắc mặt Giang Diệp đen như mực, Giang Diệp vào lớp chúng ta đã lâu như vậy cũng chưa từng thấy cậu ấy giận. Mình thấy cô gái đó cũng xinh đẹp, còn tưởng có cái gì, bây giờ mới biết... "

  Đoạn Phân Phương còn thao thao bất tuyệt chưa nói xong, Đào Nhiễm đã ngẩng đầu lên, sắc mặt thay đổi.

  Đào Nhiễm nháy mắt với Đoạn Phân Phương, liều mạng đưa mắt ra hiệu.  

Đoạn Phân Phương: "...Cái gì?"

  Đào Nhiễm liếc nhìn Giang Diệp khuôn mặt lạnh lùng phía sau Đoạn Phân Phương, trong giây lát không nói nên lời.