Tưởng Tinh: “Nếu cậu thừa số tiền này thì cứ chuyển khoản thẳng cho tớ, tại sao lại phải tặng quà qua nền tảng kia hả?”
Trương Tuyết Tề: “Tại sao tớ lại phải chuyển khoản cho cậu?”
Tưởng Tinh: “Vậy cậu vào phòng phát sóng trực tiếp của tớ làm gì?”
Một tiếng ho trong góc phòng truyền đến: “Để báo cáo.”
Tưởng Tinh bất đắc dĩ ngã vật ra ghế sofa nhà Trương Tuyết Tề, cô ôm cổ Doug, buồn bực, nói: “Doug, nếu ba em mà phá sản thì em đến nhà chị nhé, chị sẽ dựa vào việc phát sóng trực tiếp để nuôi em.”
Trương Tuyết Tề không thèm nhìn cô: “Tớ là ba nó, cậu là chị nó vậy cậu phải gọi tớ bằng gì?”
Hai chiếc bát một hồng một đỏ đựng đầy đồ ăn mà anh chuẩn bị cho những đứa con lông lá của mình. Trương Tuyết Tề cầm chiếc bát nhỏ màu đỏ của con mèo dụ nó từ trong phòng ra ngoài. Ánh mắt Doug vô cùng thèm thuồng, miệng chảy đầy nước miếng, Tưởng Tinh thả tay ra để nó vẫy đuôi lao đi. Hai bé con lông lá một to một nhỏ, ăn uống rất thích thú.
“Tớ cũng hơi đói rồi.” Tưởng Tinh nằm nghiêng trên ghế sofa, thở dài: “Nhà cậu có gì ăn không?”
Anh quay đầu, ánh mắt liếc qua bát đồ ăn chó mèo, rồi lại nhìn cô, ám chỉ: “Kia kìa.”
“Ý tớ là đồ cho người ăn.”
Trương Tuyết Tề trầm ngâm gật đầu: “Vậy cậu phải gọi tớ là gì?”
“Trương Tuyết Tề? Oppa? O ni chan?”
Trương chó, cẩu tặc.
“Cậu tự xưng chị với Doug, vậy cậu nói xem nên gọi tớ là gì?” Anh dựa vào bàn ăn, điềm đạm nhìn về phía người đang trầm mặc nằm trên ghế sofa: “Gọi đúng sẽ cho cậu ăn.”
Để thể hiện lòng tôn trọng, Tưởng Tinh ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị đáp: “Lão Trương.”
Trương Tuyết Tề: “…”
“Tớ gọi ba tớ là lão Trương, việc này không phải là cậu không biết.”
Tưởng Tinh khoát tay, lãnh đạm nói: “Nếu như cậu thích thì sau này tớ sẽ gọi cậu là lão Trương.”
“Không cần.” Trương Tuyết Tề mở cửa tủ lạnh, cố gắng trấn tĩnh bản thân: “Mẹ tớ cũng gọi ba tớ như vậy.”
Tưởng Tinh yên lặng nhìn chằm chằm vào động tác của anh: “Cậu đang tìm gì thế? Có gì ăn không?”
“Hôm nay cậu chưa ăn cơm à?”
“Bữa trưa tớ ăn tạm hai ba miếng sau đó ngủ đến chiều mới dậy.” Lúc này cô đang rất đói, cảm thấy có thể ăn được cả một con bò, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh tượng chó, mèo ăn uống vui vẻ thì cô phải thừa nhận rằng mình đã vì thế mà nuốt nước miếng.
Trương Tuyết Tề mở ngăn đá phía dưới: “Sủi cảo đông lạnh, ăn không?”
Cô lắc đầu.
“Còn có bánh trôi mè nữa.”
Cô nhắm mắt lại.
Anh đóng tủ lạnh: “Tự gọi đồ bên ngoài đi.”
“Chúng ta ra ngoài ăn nhé!” Tưởng Tinh chắp tay trước ngực, khẩn cầu nhìn anh.
“Lại muốn ăn chực tớ một bữa chứa gì?” Trương Tuyết Tề ngồi trên sofa, chậm rãi đếm: “Cộng cả năm nghìn tệ mà lần trước cậu nợ tớ, cùng với tối qua…”
“Tớ mời!” Tưởng Tinh lập tức ngắt lời, xoa hai lòng bàn tay vào nhau, chớp chớp mắt với anh.
Trương Tuyết Tề không nhịn được cười. Anh liếc nhìn khay đồ ăn vặt trống rỗng trên bàn trà cùng vô số túi bánh quy vứt trong thùng rác, xem ra là đói thật rồi.
Ánh mắt anh như vô tình lại như chẳng thể tránh, cứ thế rơi trên người cô. Cô mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc rối như ổ gà, toàn thân lộ rõ vẻ uể oải. Không phải bộ đồ ngủ áo hai dây quần đùi như hôm qua, mà là áo cộc tay và quần lửng thông thường, vì lăn lộn trên ghế sofa một hồi nên cổ áo hơi lệch sang vai phải, lộ ra một khoảng trắng nhỏ trước ngực. Không chỉ có vậy, cánh tay và bắp chân cũng lộ ra, nó tương phản rõ rệt với chiếc ghế sofa màu xanh đậm bên dưới. Đem đến cảm giác vừa thần bí lại bối rối, như thể cô đã đột ngột lớn lên vậy.
Chiều cao thì vẫn thế, ngoại hình không đổi, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó vô cùng khác lạ. Có thể là sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người ít tụ tập hơn, thường xuyên nói chuyện qua mạng nhưng gặp bên ngoài thì hiếm. Anh ở ngoại thành, cô ở lại ở trong thành phố và chỉ gặp nhau khi hai bên gia đình ăn uống vào những ngày Tết. Dù vẫn như trước đây, cô thích chạy qua nhà anh khi không có ai ở nhà và mối quan hệ của hai người hoàn toàn chưa bao giờ bị xa cách bởi thời gian và địa lý.
“Có hẹn với Đàm Lực, nếu cậu muốn đi ăn thì lát nữa chúng ta đi.” Trương Tuyết Tề cân nhắc rồi nói.
Thực ra anh không muốn đi.
Dựa vào giác quan thứ sáu của mình, anh cảm thấy Đàm Lực đột ngột hẹn mình đi ăn chắc chắn là có mục đích, hình như anh ta giấu anh điều gì đó, nó khác hoàn toàn với cái tính cách lười biếng dung tục trước đây của anh ta, nhưng anh lại không thể nói thành lời.
Đàm Lực thấy anh dứt khoát từ chối, sau khi kiên trì nài nỉ thêm vài lần nhưng không có kết quả đã thỏa hiệp rồi đổi sang lần tới.
……
“Được thôi! Vậy tớ về nhà thay đồ nhé, hai mươi phút nữa gặp nhau dưới lầu.”
Một giây trước còn như người liệt tứ chi, vậy mà một giây sau đã chạy như bay ra khỏi nhà rồi. Có lẽ là sợ anh sẽ hối hận?
Trương Tuyết Tề cầm điện thoại, nhấp vào khung chat trên Wechat của Đàm Lực, trả lời lại tin nhắn của anh ta.
Trương Tuyết Tề: “Thời gian, địa điểm?” Và tối nay cứ thế trôi qua.
—
Trương Tuyết Tề đút hai tay vào túi quần đứng bên cạnh con búp bê đang lắc lư để thu hút khách, chán nản yên tĩnh đứng tại đó.
Khi Đàm Lực nhìn thấy anh, còn cả hai cô gái trẻ vừa kết thúc cuộc nói chuyện với anh rồi rời đi với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Chỗ chúng ta hẹn là bên cạnh, chứ không phải chỗ này.” Đàm Lực tiến lên chào hỏi: “Cậu đứng nhầm chỗ rồi.”
Trương Tuyết Tề nghe xong liền quay lại.
Đàm Lực thuận theo ánh mắt anh, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, bóng người từ trong cửa hành đi ra, rồi xuất hiện tại cửa.
“Hi, Đàm Lực, cậu đến rồi à?” Hai tay Tưởng Tinh mỗi tay cầm một chiếc kem ốc quế, đứng trước bức tường màu đỏ mỉm cười: “Tối qua đi ăn không thành, tối nay được ăn cùng nhau rồi.”
Trước tiên, Đàm Lực có chút bất ngờ, rồi sau đó chợt nhận ra, cuối cùng là nhìn đôi nam nữ trước mặt mình bằng ánh mắt vừa rối rắm lại vừa kỳ quái.
Trương Tuyết Tề vô cùng bình tĩnh và hoàn toàn phớt lờ anh ta.
“Đến giờ ăn cơm rồi sao cậu mua nhiều thế?”
“Đâu có nhiều, liếm liếm vài cái là hết rồi.” Tưởng Tinh không hề để ý, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kem ốc quế: “Khi mà bạn không thể đưa ra lựa chọn thì hãy chọn cả hai.”
“Nói hay lắm!” Đột nhiên Đàm Lực cắt ngang, nhìn Trương Tuyết Tề với nụ cười xấu xa, trước cái nhăn mặt của đối phương, anh ta khẽ ho nhẹ một tiếng: “Nếu đã mua xong thì chúng ta vào thôi, tôi đặt bàn rồi.”
Tưởng Tinh vừa ăn vừa gật đầu, rồi đi theo bọn họ. Trương Tuyết Tề rũ mi nhìn cô, đột nhiên kéo nhẹ cánh tay cô một cái. Có một người đi đường ngang qua sát vai cô.
“Sao thế?” Tưởng Tinh nghi ngờ nhìn anh.
Trương Tuyết Tề lặng lẽ đổi làn đường cho cô, cô đi bên trong anh đi bên ngoài, anh thấp giọng thúc giục: “Ăn nhanh lên, sắp chảy hết rồi kìa.”
……
Vừa gọi món xong, Đàm Lực nghe một cuộc điện thoại, quay lại nói: “Có một người bạn ở gần đây, có khả năng lát nữa sẽ ghé qua, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm, hai người không ngại thêm bát thêm đũa chứ?”
Trương Tuyết Tề ngồi cạnh lối đi, xa xăm ngước mắt nhìn thẳng vào Đàm Lực. Tưởng Tinh ngồi phía trong, kế bên Trương Tuyết Tề. Cô vẫn đang đọc bình luận của mọi người về một đoạn video ngắn, vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của Đàm Lực: “Một người sao?”
“Đúng.”
“Vậy thì bàn của chúng ta vừa hay có bốn chỗ ngồi, đủ chỗ.” Một tay cô chống lên má: “Tôi thì không sao, cùng ăn đi.”
Dứt lời cả hai cùng đồng thời nhìn về phía Trương Tuyết Tề. Người đàn ông lầm lì chịu đựng cùng lúc hai ánh nhìn, một là xin ý kiến, một lại đầy ẩn ý.
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Thế nào cũng được.”
“Vậy tôi đi đón cô ta.” Đàm Lực đứng dậy đi ra ngoài: “Đồ ăn lên thì hai người cứ ăn trước đi nhé.”
“Không sao đâu, bọn tôi không vội.” Tưởng Tinh vui vẻ tiếp tục xem điện thoại, coi như là đáp lại. Sau khi người rời đi, cô nghe thấy câu nói như đang tự nói với chính mình.
“Không phải đói lắm rồi sao?” Trương Tuyết Tề liếc mắt nhìn cô.
“Tớ ăn hai cái kem ốc quế rồi mà.” Tưởng Tinh mỉm cười hài lòng: “Coi như là cậu mời.”
Trương Tuyết Tề là anh trai vị trí số một mới trong phòng phát sóng trực tiếp của cô.
Người nào đó bên cạnh thầm thở dài: “Chỗ tối qua đủ cho cậu ăn nửa tháng rồi.”
“Nếu hết tiền thì nói với tớ nhé.” Tưởng Tinh rất hào phóng: “Tớ có thể nuôi cậu vài ngày.”
Anh không lên tiếng, chỉ đặt lên bàn một chiếc hộp nhung màu đen.
“Cái gì thế?” Cô có vẻ ngạc nhiên.
“Quà sinh nhật cậu.” Vẻ mặt anh rất bình tĩnh: “Chẳng phải kỳ nghỉ tháng năm không về được sao?”
“Là gì thế?” Cô miệng thì nói còn tay thì đang nóng lòng muốn mở ra.
Một chiếc vòng tay nhiều tầng thiết kế bằng vàng hồng, đính đá lấp lánh, vô cùng nữ tính. [1]
“Whoa! Cậu hiểu tớ thật đó.” Tưởng Tinh không chút do dự khen ngợi.
Trương Tuyết Tề chép miệng một tiếng: “Sinh nhật tớ cậu tặng quà gì?”
“Sinh nhật cậu là cuối năm, còn chưa đến mà.”
“Trước đây thì sao?”
“Tớ nhớ là năm ngoái tớ tặng cậu một chiếc áo khoác lông vũ.” Sinh nhật anh vào mùa đông, tặng áo khoác lông vũ thật ấm áp.
Trương Tuyết Tề gật đầu trả lời: “Năm ngoái tớ ở Hải Nam làm dự án, vậy mà cậu tặng tớ áo khoác lông vũ.”
Tưởng Tinh khịt mũi một tiếng, rồi nhịn không được phải bật cười: “Sau này có thể mặc mà.”
Đã đến giờ ăn, trong quán nhiều người ra vào, ồn ào náo nhiệt. Các món ăn lần lượt được bày lên bàn, Tưởng Tinh nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó: “Cậu có quen người bạn mà Đàm Lực nói không?”
“Chắc là quen.” Anh đáp.
“Vậy tức là có quen rồi.”
Nếu đúng như anh đoán, thì có lẽ là Vân Hiểu Nguyệt.
—
Cô gái tự giới thiệu bản thân, ánh mắt hướng về phía Tưởng Tinh. Sau cùng, chỉ có mình Tưởng Tinh là người duy nhất không quen biết người bạn mới này.
“Từ Vân trong từ đám mây, từ Hiểu trong từ buổi sáng mùa Xuân, còn từ Nguyệt trong từ trăng sáng.” Cô ta trả lời câu hỏi của Tưởng Tinh.
“Tên cô thật giống một bài thơ.” Tưởng Tinh mỉm cười, nói: “Còn tôi thì, chữ Tưởng có bộ Thảo, và chữ Tinh trong cụm những ngôi sao sáng lấp lánh.”
Phần giới thiệu mang đậm phong cách riêng của Tưởng Tinh. Đàm Lực không chút khách khí cứ thế bật cười.
“Cô thật đáng yêu.” Đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt cong cong, đôi má lúm đồng tiền đong đầy ý cười: “Cô là bạn thân của a Tề phải không?”
A Tề.
Tưởng Tinh chớp mắt, đúng lý hợp tình ừm một tiếng: “Cô biết tôi sao?”
“Hiểu Nguyệt là bạn đại học của bọn tôi.” Đàm Lực liếc nhìn người anh em của mình bên phía đối diện một cái rồi giải thích với Tưởng Tinh: “Trước đây, nhóm nhỏ tụi tôi theo giáo viên làm đồ án, nên thường xuyên ăn uống trò chuyện và có nhắc đến cậu.”
“Nhắc gì đến tôi thế?” Tưởng Tinh tò mò hỏi.
Khi âm cuối của câu hỏi kết thúc, cô liếc nhìn về phía Trương Tuyết Tề, nhưng từ sau khi Đàm Lực đưa Vân Hiểu Nguyệt tới, anh lại càng trầm lặng hơn, luôn tỏ ra không muốn tham gia vào cuộc thảo luận và hoàn toàn tập trung vào việc ăn uống. Tưởng Tinh không có được đáp án, liền huých vào vai anh một cái.
“Nói tình cảm của hai người rất tốt, bên nhau từ nhỏ tới lớn, là thanh mai trúc mã.” Vân Hiểu Nguyệt đúng lúc lên tiếng, chậm rãi nói: “Tóm lại là mối quan hệ của hai người rất tốt, hai bên gia đình đều quen biết nhau, là bạn bè đã mười mấy năm rồi.”
Tưởng Tinh sửng sốt, chậm rãi quan sát cô gái xinh đẹp trước mặt. Váy trắng, giày trắng, trên người không có quá nhiều phụ kiện cũng chẳng trang điểm đậm, thoải mái thẳng thắn, đúng chuẩn khuôn mặt của mối tình đầu vườn trường. Thế nên họ xưng hô thân thiết vậy cũng không có gì làm lạ, từ đại học cho đến khi đi làm thì mọi người sẽ đều gọi bằng tên chứ không gọi họ, đó là một hiểu hiện của sự tôn trọng và lịch sự. Nhưng cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Trương Tuyết Tề và Vân Hiểu Nguyệt hình như có gì đó không đúng.
……
Bốn người, không đúng, ba người cùng trò chuyện từ trời Nam đến biển Bắc. Còn một người chỉ trả lời, không nói chuyện.
Giữa chừng Đàm Lực vẫn nói: “Tưởng Tinh, có phải cậu cảm thấy đã quen biết Vân Hiểu Nguyệt quá muộn rồi không?”
Vân Hiểu Nguyệt xinh đẹp thuần khiết, phong thái phóng khoáng, không kiêu ngạo không nóng nảy, khiến người ta có cảm giác như ngọn gió Xuân, quả thực là nói chuyện phiếm rất dễ chịu.
Tưởng Tinh từ phòng vệ sinh đi ra, tình cờ gặp Đàm Lực đang “canh cửa đợi thỏ”, anh ta không nói không rằng cứ thế kéo cô ra khỏi cửa hàng bằng cổng sau.
“Đi đâu thế?”
“Dành chỗ cho hai người họ.”
“Tại sao?” Tưởng Tinh vẫn đứng tại chỗ không chịu đi.
Đàm Lực nở nụ cười đầy mưu mô: “Ô, nói xem bây giờ cậu đang cảm thấy thế nào?”
“Rất khó chịu, có chút khó hiểu và tức giận.” Cô thành thật trả lời.
“Là vì cảm thấy giữa Trương Tuyết Tề và Vân Hiểu Nguyệt có mối quan hệ gì đó khó diễn tả phải không?” Đàm Lực đã không làm người tốt rất nhiều năm rồi, anh ta dứt khoát công kích cả hai bên: “Nếu tôi nói với cậu rằng bạn gái duy nhất thời đại học của Trương Tuyết Tề là cô ta, tuy rằng hai người họ đã chia tay từ lâu nhưng Vân Hiểu Nguyệt muốn gặp cậu ấy, rất có thể sẽ quay lại với nhau, thì cậu sẽ làm gì?”
Đắc tội rồi người anh em, đây cũng là vì nghĩ đến hạnh phúc mà cậu đợi hoài không được thôi!
Thấy đôi lông mày của Tưởng Tinh nhíu lại, Đàm Lực chỉ muốn biết ngay, liền vội vàng hỏi: “Có phải cậu thích…”
“Tôi còn chưa ăn no mà.”
Há?
“Nãy giờ chỉ nói chuyện, chúng ta mới ăn được chưa đầy hai mươi phút, đồ ăn vẫn còn bao nhiêu kìa.” Tưởng Tinh ngẩn ra, giọng điệu tiếc nuối: “Chắc chắn hai người họ cũng không ăn được nhiều, quá lãng phí.”
Trong một khoảnh khắc, dường như Đàm Lực đã hiểu tâm trạng đã qua của Trương Tuyết Tề: “Chẳng phải cậu đã ăn hai chiếc kem ốc quế trước bữa cơm rồi à?”
“Kem là kem, cơm là cơm.” Tưởng Tinh không đồng ý: “Nếu đã muốn hẹn hai người họ thì sao không hẹn riêng đi.”
“Tôi hẹn riêng mà.” Đàm Lực thú nhận.
Không ngờ là Trương Tuyết Tề lại dẫn theo cô.
“Chẳng trách Trương Tuyết Tề không nhận lời cậu.” Tưởng Tinh nhìn thấy âm mưu của Đàm Lực: “Cậu ấy thông minh lắm, chắc chắn đoán được mục đích hẹn ăn cơm của cậu không hề trong sáng, nên mới luôn không đồng ý.”
Cả hai cùng thong thả đi dạo phố đêm.
“Vậy cậu nói xem tại sao hôm nay cậu ấy lại đồng ý?”
“Là do tôi cầu xin cậu ấy đưa tôi đi ăn tối.”
“Thế thôi sao?”
“Ừm.”
Đàm Lực thở dài lắc đầu: “Tôi thực sự không hiểu nổi hai người, đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, nhà cậu ấy với nhà cậu đều có thể tuỳ tiện ra vào, vậy mà không có chút ngẫm nghĩ nào sao?”
“Chúng tôi là bạn thân mà.” Tưởng Tinh cảm thấy hôm nay Đàm Lực có chút khó hiểu: “Nếu hai bọn tôi có thể hẹn hò, thì đã thành từ lâu rồi, còn phải đợi đến tận hôm nay sao?”
Đàm Lực nhướng mày nhìn cô một cách kỳ quái: “Cậu nghĩ vậy thật à?”
“Có phải cậu muốn nói rằng giữa con trai và con gái không có tình bạn thuần khiết phải không?” Tưởng Tinh nghiêng người tránh lũ trẻ chạy lung tung trong quảng trường, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt cô: “Thực ra tôi cũng đã thử.”
“Đã thử cái gì?”
“Bộc bạch với Trương Tuyết Tề.”
Đàm Lực ngửa đầu ra sau, từ tứ chi đến khắp các tế bào đều đang muốn nói rằng: Tôi phát hiện ra gian tình rồi.
“Sau đó thì sao?”
“Cậu ấy từ chối tôi chứ sao.”
Làm sao có thể! Đàm Lực nghi ngờ nhìn cô: “Cậu nói chơi chơi hay là thực sự từng thích cậu ấy?”
“Thật ra ấy mà, khi đó vẫn còn nhỏ, tôi cũng không biết đấy có được tính là thích hay không.” Tưởng Tinh đi đến bục hình tròn của đài phun nước, thấy có một chỗ trống không ai ngồi nên ngồi xuống trước, rồi lại vỗ vỗ sang vị trí bên cạnh. Đàm Lực liền ngồi xuống kế bên cô.
“Chỉ nghĩ là có vấn đề gì không biết có thể hỏi cậu ấy, gặp phải phiền phức có thể tìm cậu ấy, có khó khăn gì cũng có thể tâm sự cùng cậu ấy, cảm giác rất tốt.” Tưởng Tinh nhớ lại quá khứ và nhận ra rằng đó đã là việc từ rất nhiều năm trước rồi: “Sau đó, có người nói với tôi rằng, nếu sau này cậu ấy có bạn gái thì tôi phải giữ khoảng cách với cậu ấy, không được tuỳ ý qua nhà cậu ấy, không được có chuyện gì cũng đều tìm cậu ấy nữa.”
“Phải rồi.” Đàm Lực đồng ý: “Bởi vì cậu ấy không phải là của cậu.”
“Vì vậy…… Để không mất đi người bạn thân nhất đã lớn lên cùng mình, tôi đã quyết định biến cậu ấy thành bạn trai.”
Thế nên, cô đã tỏ tình với Trương Tuyết Tề.
Đàm Lực nghe xong: “Thế rồi khi tỏ tình cậu đã không nói thích cậu ấy mà nói rằng mình không muốn cậu ấy trở thành người của người khác sao?”
Tưởng Tinh lắc đầu hai cái: “Tôi nói là tớ không muốn mất cậu. Sau đó cậu ấy trả lời là để tớ suy nghĩ đã.”
“Tiếp sau nữa thì sao?”
Đàm Lực càng nghe càng hăng hái, thật không ngờ hai người này lại giấu giếm khoảng thời gian riêng tư như vậy. Là bạn chung của họ, khi học cấp ba nếu anh ta không học tập thì sẽ chơi game, hoặc là xem chút gì đó mà con trai đều xem, vậy mà đã bỏ lỡ tiết mục đặc sắc thế này.
Không hiểu Tưởng Tinh nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nhún vai cười, xấu hổ không chịu tiếp tục nói. Nhưng Đàm Lực đã sử dụng nghiệp vụ đàm phán trong kinh doanh của mình để khuyến khích cô thành thật.
“Sau đó, thì tôi cứ đợi câu trả lời của cậu ấy thôi.” Tưởng Tinh xấu hổ nghiêng đầu: “Chỉ có điều đã qua thời gian đã hẹn mà tôi vẫn không nhận được câu trả lời của cậu ấy.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Nhanh lên! Anh ta muốn nghe đoạn cao trào và cái kết!
Tưởng Tinh liếc anh ta một cái, rồi lại xoa xoa cổ mình, nhỏ giọng nói: “Hôm ấy, tôi nói với cậu ấy rằng, có lẽ tôi đã thích hotboy bên lớp A3, chính là người đứng đầu trong mười ca sĩ tại buổi liên hoan văn nghệ, Hứa Thư Trạch.”
“……”
“Khi ấy tôi chỉ chăm chú nghe cậu ta hát, không hiểu sao cậu ta lại có thể hát hay như vậy, bạn tôi nói rằng tôi đã rơi vào biển tình rồi.”
“……”
Đàm Lực cười khan hai tiếng, do dự không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành yên lặng vỗ vỗ vai Tưởng Tinh.
Trương Tuyết Tề à, người anh em của tôi. Đúng là thảm hại quá mà.
–
Tưởng Tinh hùng hùng hổ hổ quay lại nhà hàng, chỗ ngồi của bọn họ đã có khách mới. Cô lo lắng đưa tay chỉ và hỏi nhân viên lễ tân: “Xin hỏi vừa rồi khi thu dọn bàn kia có trông thấy một chiếc hộp hình vuông màu đen không, bên trong là một chiếc vòng tay.”
Nhân viên lễ tân gọi phục vụ tới hỏi một lượt, nhưng họ đều nói không nhìn thấy. Cô vẫn không bỏ cuộc, lại đi đến hỏi những người khách mới ngồi vào bàn đó. Hai cô gái lần lượt lắc đầu, nói khi mình vào bàn thì bàn đã được dọn sạch sẽ rồi, không thấy bất cứ vật dụng gì.
Liệu có phải đã được Trương Tuyết Tề cầm đi rồi không? Cô đang định gọi điện nhưng lại dừng lại.
Câu nói cuối cùng của Đàm Lực vẫn văng vẳng bên tai: “Tưởng Tinh, trước đây còn nhỏ thì thôi, nhưng mọi người đều biết bạn thân và bạn trai không giống nhau, nếu cậu thực sự coi Trương Tuyết Tề là bạn thân thì nhất định phải có khoảng cách. Nếu không sau này khi cậu ấy đưa bạn gái về nhà, lại thấy cậu thản nhiên nằm trên ghế sofa nhà cậu ấy, vậy thì phải làm sao. Chắc hẳn cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Tưởng Tinh lạc lõng thả tay xuống.
Đường phố rực rỡ ánh đèn, người đi bộ qua lại tấp nập, khung cảnh đô thị về đêm nhộn nhịp vào náo nhiệt nhưng dường như tất cả mọi người đều đang lướt qua cô và chỉ một mình cô là người duy nhất đi theo hướng ngược lại.
Hôm nay, Trương Tuyết Tề đã lái xe tới đây, lúc này cô phải tìm ga tàu điện ngầm một mình. Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, cô lấy điện thoại ra tìm bản đồ, rồi cứ thế cúi đầu đi về phía trước, cuối cùng đụng phải một người qua đường trước mặt.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc qua đường không được cúi đầu nhìn điện thoại.” Người đó lên tiếng trách móc.
Cô thẫn thờ nhìn người đang đứng ngược sáng trước mặt.
Trương Tuyết Tề hơi nheo mắt, cau mày nhìn cô: “Cậu và Đàm Lực vào nhà vệ sinh rồi biến mất, đã đi đâu thế hả? Ném tớ ở lại cửa hàng thanh toán hoá đơn.”
“Trương Tuyết Tề…” Tưởng Tinh trầm giọng nói, ngón tay khẽ kéo vạt áo phông trắng của anh: “Tớ quên cầm quà cậu tặng rồi, vừa rồi quay lại tìm nhưng không thấy.”
Trương Tuyết Tề không lên tiếng, vẫn rũ mi lạnh lùng nhìn cô.
Cảm giác tội lỗi và bất an tràn ngập trong lòng cô. Có thể ngay đến bản thân cô cũng không nhận ra rằng, mỗi lần gặp phải sự cố hoặc khó khăn, thì người mà mình nghĩ đến đầu tiên chính là anh, câu hỏi đầu tiên cũng là hỏi anh: “Làm thế nào bây giờ?”
“Chiếc vòng đó rất đắt phải không?” Cô nhớ logo của nó, tóm lại là không rẻ, lại còn là mẫu mới nhất nữa. Đầu tiên là món quà trong buổi phát sóng trực tiếp tối qua, rồi đến quà sinh nhật hôm nay, cô tuyệt vọng cúi đầu áp trán vào cánh tay anh: “Tớ thực sự không rõ, mình nợ cậu bao nhiêu…”
Tiền.
Đột nhiên có thứ gì đó đè lên đầu cô. Tưởng Tinh ngẩng đầu đưa một tay lên sờ đỉnh đầu, đúng lúc anh lại thuận tay rời đi. Cô chạm vào một cạnh hình vuông rồi lấy xuống, chiếc hộp nhung đen bị thất lạc đã được tìm thấy. Cô mở ra, chiếc vòng vẫn nguyên vẹn, nó yên tĩnh nằm bên trong, toát lên vẻ bóng bẩy.
“Cầm lấy, cái đồ bất cẩn.” Trương Tuyết Tề bất lực thở dài.
Anh không nói gì thêm, cứ thế quay người đến địa điểm quen thuộc. Tưởng Tinh lập tức lon ton chạy theo.
“Vân Hiểu Nguyệt đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết.”
“Cậu không đưa cô ta về nhà à?”
“Không tiện đường.”
……
Sau đó, cả hai im lặng trong vài giây.
Tưởng Tinh khẽ hỏi: “Đàm Lực nói Vân Hiểu Nguyệt muốn tìm cậu để quay lại, có thật không?”
Cô không nhận được đáp án, nên lại tiếp tục: “Tớ chưa nghe cậu nói khi học đại học cậu đã từng có bạn gái.”
Tốc độ bước đi không dừng lại.
“Nếu sau này cậu có bạn gái thì phải nói trước cho tớ biết nhé.” Cô do dự vài giây: “Vậy cậu có còn tặng quà sinh nhật cho tớ nữa không?”
Trương Tuyết Tề không chịu nổi nữa: “Cậu nói xong chưa hả?”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau một hồi mím môi, cuối cùng chuyển thành thở dài: “Tuỳ tình hình.”
“Tặng hay không đều được cả.” Tưởng Tinh thì thào: “Cho dù cậu có bạn gái rồi thì chúng ta vẫn sẽ là bạn thân.”
“Ồ.” Anh chỉ đáp lại một chữ.
“Vậy bây giờ thì sao?” Tưởng Tinh ngẩng đầu nhìn anh, có người đang đi xe đạp phía trước cô, cô vô thức muốn tránh ra để nhường đường. Nhưng tay của Trương Tuyết Tề đã nhanh hơn một bước, anh kéo cô ra sau mình.
“Bây giờ?” Anh như thể đang hồi tưởng lại câu hỏi vừa rồi bằng cách lặp lại câu hỏi một lần để che đậy sự lãng quên ngắn ngủi: “Đương nhiên là không phải.”
Làm sao có thể được chứ.
“Ồ.”
Cô chậm rãi gật đầu, đột nhiên anh dừng lại, quay đầu hỏi: “Chiếc hộp đâu?”
Tưởng Tinh lập tức đưa ra bằng cả hai tay.
Anh mở hộp lấy chiếc vòng ra, liếc nhìn cổ tay cô: “Bên trái hay bên phải?”
Cô hơi khựng lại, phản ứng có chút chậm chạp: “Cậu đang hỏi tớ muốn đeo ở bên nào sao?”
Trước khi từ “bên trái” được thốt ra, anh đã nhìn thấu trái tim cô, rồi nâng cổ tay phải của cô lên. Chiếc vòng tay lạnh lẽo quấn lấy da thịt, như dây xích trói chặt, ngón tay thô ráp của anh lướt trên cổ tay cô, đồng thời lặng lẽ ngắm nhìn hai giây: “Xong rồi.”
Dứt lời liền trả chiếc hộp rỗng cho cô.
Khoé miệng Tưởng Tinh tràn ngập ý cười, cô nhìn trái ngó phải, niềm vui chẳng thể che giấu, cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh rồi rơi vào ánh đèn nơi góc phố.
Nó sáng như vì sao vậy.
“Bây giờ.” Giọng Trương Tuyết Tề vừa trầm thấp vừa sâu lắng, cũng như vô số đêm ở bên cạnh cô trong suốt nhiều năm qua: “Đã vui chưa nào?”