Biết ngay là sẽ thế mà. 

Trương Tuyết Tề khoanh tay đứng trong góc phòng khách vừa bất lực vừa buồn cười nhìn bóng lưng của Tưởng Tinh. Hai mươi phút trước, một con mèo Anh lông ngắn [1] hai tháng tuổi đã “toạ lạc” tại nhà, nó đang tò mò và thận trọng khám phá môi trường mới. Doug muốn đến gửi nó, nhưng lại không dám lại quá gần.

Còn cô…

“Tưởng Tinh, cậu đừng có nghịch nó, để nó thích ứng với môi trường.” Trương Tuyết Tề lên tiếng lần nữa nhắc nhở.

“Tớ đâu có nghịch, cậu nhìn đi, tớ không chạm vào nó mà.” Tưởng Tinh giơ hai tay lên, chu cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện: “Vừa rồi suýt chút nữa tớ tưởng cậu nói con gái cậu là nói thật, làm tớ giật cả mình, tớ còn có thể tưởng tượng ra cảnh cậu bị chú dì chửi bới, cậu đừng có như vậy nhé.”

Trương Tuyết Tề khẽ cau mày nhìn về phía cô.

“Cậu có đồng ý để tớ phát sóng trực tiếp về Doug và em gái không?” Cô đang vô cùng hưng phấn.

“Không đồng ý.” Anh vươn tay nhẹ nhàng tóm lấy con mèo rồi đặt nó lên sofa.

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả.”

“Chúng ta có thể quay lại video về cuộc sống của bọn chúng, lại có thể dùng để kiếm tiền.”

“Không liên quan gì đến việc này.” Trương Tuyết Tề nói: “Cậu không đáng tin cậy.”

Tưởng Tinh muốn phản bác, nhưng anh lại nói: “Tớ phải đi tắm đây, cậu trông hai đứa nó nhé.” Dứt lời liền đi lên lầu, để lại một mèo, một chó, một người, mắt to nhìn mắt nhỏ.

Khi quay lại phòng khách, anh nhìn thấy đôi lông mày căng tràn sắc xuân cùng nụ cười tươi rói của Tưởng Tinh, mà con mèo thì đang nằm trong lòng cô, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại mặc ngón tay cô vuốt ve trêu chọc.

Tiếng bước chân xuống lầu mỗi lúc một gần, Tưởng Tinh dời mắt khỏi con mèo, mỉm cười hỏi: “Trương Tuyết Tề, đặt tên cho em gái là gì thế?”

“Không biết.” Anh vừa lau mái tóc ướt của mình vừa đi tới.

“Vậy thì gọi là Su Kem đi!”

“Không thích.” Anh dừng lại bên cạnh, đưa ngón tay đến chọc chọc vào phần thịt mềm dưới chân nó. Con mèo vồ lấy ngón tay anh, bắt đầu cắn liếm. Anh suy nghĩ vài giây: “Đầu Cọp đi.”

“Há?” Tưởng Tinh nhướng mày phản đối: “Cậu có thể…”

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, âm thanh trong yết hầu khẽ nghẹn lại, đôi mắt chớp chớp.

Anh nhìn cô, bốn mắt đối diện nhau: “Tớ có thể?”

Hai người có rất ít khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, khi thời niên thiếu đã đi xa, Tưởng Tinh không còn được ưu ái có thể nhìn anh ở khoảng cách gần như thế này nữa. Chàng trai cao gầy kiêu ngạo ngày ấy không biết từ khi nào đã trưởng thành thành một người đàn ông tuấn tú và điềm đạm, mùi sữa tắm nam thoang thoảng quanh quẩn. Đôi mắt cô bất giác trượt xuống khỏi ánh mắt đen láy ấy, nhìn đến quả táo Adam, xương quai xanh, ngực, eo và bụng…

Tưởng Tinh khẽ nuốt nước bọt, yếu ớt hỏi: “Sao cậu không mặc áo?”

Trương Tuyết Tề nhìn cô chằm chằm hồi lâu sau đó chậm rãi đứng lên, bờ vai rộng vòng eo hẹp, cơ bụng trần trụi cường tráng lộ ra trước mặt cô: “Chẳng phải cậu cũng chỉ mặc đồ ngủ thôi sao?”

“Cái này đâu có giống nhau?”

“Không giống nhau chỗ nào?” Anh cụp mắt cong môi đáp lại cô: “Dù sao thì chúng ta cũng là bạn thân hơn hai mươi năm rồi, không phân biệt giới tính, có nhìn cũng chẳng sao, cậu nói có phải không?”

Thật trùng hợp, đúng lúc này con mèo lại khẽ kêu lên một tiếng.

“Haiz… Nó kêu rồi kìa.” Tưởng Tinh hoàn hồn lại sau khoảnh khắc thất thần, sự chú ý cũng lập tức thay đổi: “Trương Tuyết Tề, tóm lại là đặt tên gì cho nó? Không được đặt là Đầu Cọp, Đầu Sắt, Đầu Rìu, người ta là con gái mà.”

Ánh mắt Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô, cái nhìn đủ gần để có thể nhìn thấy đôi mắt của anh phản chiếu trong mắt cô, nó sáng ngời đến lạ thường.

“A Tề? Trương Tuyết Tề…”

Ngoài cửa có người gọi to, Trương Tuyết Tề liếc nhìn vào màn hình điện tử rồi ấn nút mở cửa. Trong vòng năm giây, âm thanh lại phát ra.

“Hệ thống đó vẫn cần chỉnh sửa, hôm sau phải đi ăn cơm với thư ký Long, rồi…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Trương Tuyết Tề không chút biểu cảm đi đến trước mặt Tưởng Tinh.

Tưởng Tinh thò cái đầu nhỏ xinh từ sau người anh ra, trên tay ôm con mèo nhỏ, cầm chân nó vẫy vẫy về phía đối phương chào hỏi: “Hi, Đàm Lực, lâu rồi không gặp. Whoa, cậu đẹp trai hơn trước nhiều thật đó!”

Đàm Lực di chuyển ánh mắt chứ không di chuyển người, đầu tiên anh ta liếc nhìn Trương Tuyết Tề sau đó là nhìn sang Tưởng Tinh đang chỉ lộ ra cánh tay, đứng sau lưng anh. Một người đàn ông bán khoả thân mới ra khỏi phòng tắm, một người phụ nữ chỉ mặc áo hai dây mát mẻ, không thể tin được: “Giữa chiều mà hai người làm gì thế? Vừa, vừa xong việc à?”

Xì, Anh ta hỏi lại: “Vừa ăn no xong hả?”

Trương Tuyết Tề đột nhiên cau mày, anh quay đầu nhìn tứ phía rồi tóm một chiếc chăn trên ghế sofa ném lên người Tưởng Tinh.

Toàn bộ tâm trí của Tưởng Tinh đều đặt trên con mèo, cô thuận miệng đáp: “Đúng rồi.”

“Đúng cái gì mà đúng.” Trương Tuyết Tề khẽ ho một tiếng, thầm thở dài trong lòng.

Tâm hồn hóng drama của Đàm Lực bùng cháy hừng hực: “Vậy, còn tiếp tục không?”

Rủ đi ăn sao? Tưởng Tinh lắc đầu: “No lắm rồi, không ăn được nữa, không tiếp đâu.”

Mẹ kiếp!!

Đàm Lực hai tay ôm đầu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm người anh em của mình. Thật tuyệt vời, người anh em của tôi! Đúng là ông trời không phụ người có lòng, làm gì có chuyện thỏ không ăn cỏ gần hang?

Tưởng Tinh tưởng rằng Đàm Lực đang muốn rủ cô và Trương Tuyết Tề ăn tối, nên thành thật thân thiện đáp: “Bây giờ không được, đợi đến tối.”

Cô gái xinh đẹp này nóng bỏng đến vậy sao? Trước đây không nhìn ra à nha! Vẻ mặt Đàm Lực tràn ngập sự phấn khích mà chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được, anh ta nhìn Trương Tuyết Tề rồi giơ hai ngón tay cái về phía anh.

“Cô ấy đang nói đến việc ăn cơm.” Ánh mắt Trương Tuyết Tề đầy ý xua đuổi.

Trong lòng Đàm Lực rất rõ: Người anh em, đừng giải thích, tôi hiểu cậu mà.

Tưởng Tinh cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong tay mình, hoàn toàn không để ý đến tương tác giữa hai người họ.

“Có gì thì nói, còn không thì về đi.” Trương Tuyết Tề luôn chắn trước tầm mắt của Đàm Lực.

“Đương nhiên phải về rồi, không về không phải là anh em.” Đàm Lực liếc nhìn một cái, nói một cách đầy ái muội: “Nếu hai người không có gì thì tôi sẽ theo họ cậu!”

“Được, cố gắng nhé.” Ánh mắt Trương Tuyết Tề vô cùng lạnh lùng.

“Chẹp chẹp, cứ đợi đấy mà xem, cậu cẩn thận một chút.” Đàm Lực vỗ vai anh đầy ẩn ý, sau đó lập tức biến mất chỉ trong nháy mắt.

……

Tưởng Tinh cần phải về nhà để chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp vào buổi tối, cô lưu luyến không nỡ chia tay chú chó chăn cừu và em mèo nhỏ.

Trời sẩm tối, Trương Tuyết Tề dựa người bên cửa, rũ mi hỏi: “ID tài khoản của cậu là gì?”

“Cậu đang nói đến phòng phát sóng trực tiếp sao?”

“Ừm.”

“Em bé ngắm sao.”

“Ồ.”

Đôi mắt Tưởng Tinh đột nhiên sáng ngời: “Cậu muốn vào xem…”

Rầm.

Trương tuyết Tề cứ thế đóng sầm cửa kính vào.



Hai mươi ba giờ mười bảy phút

“Nào ngờ, cậu ấy vừa vòng qua giàn dưa chuột, lại tình cờ gặp ông Mcgregor.”

“Ông Mcgregor đang nằm trên ruộng bắp cải, khi nhìn thấy Peter, ông ấy đã bật dậy và chạy theo, đồng thời vẫy vẫy chiếc cào rồi hét lên: “Tên trộm kia, mau đứng lại cho ta!”.”

Ngoài ánh sáng ra thì chỉ có tiếng dở sách khe khẽ. Tưởng Tinh nhìn chằm chằm vào khu vực bình luận thì phát hiện một ID quen thuộc: “Chào mừng chị Zizi vào phòng phát sóng trực tiếp.”

Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tường, tầm mắt cô quay trở lại cuốn sách ảnh: “Bị dọa sợ cậu ấy điên cuồng chạy trong hoa viên, rối loạn, hoàn toàn không nhớ đường ra khỏi cổng lớn. Một chiếc giày của cậu đã bị rơi trong ruộng bắp cải, chiếc còn lại thì mất ở ruộng khoai tây.”

Trên một đại lộ yên tĩnh và vắng lặng, đối diện với khung cửa sổ thấp thoáng ánh đèn là một toà nhà nhỏ tắt đèn chìm vào đêm dài. Tuy nhiên, dù đèn đã tắt nhưng người thì chưa ngủ. 

Trương Tuyết Tề nằm ngửa trên giường, một tay đặt sau gáy. Giọng cô gái như tiếng nước chảy róc rách trôi vào não bộ dọc theo dây cáp tai nghe. Anh nhớ rằng cô hát không tệ, trong hội diễn văn nghệ của trường cấp ba, cô còn giành được vị trí thứ tư trong top mười ca sĩ, tên bài hát mà cô biểu diễn hình như là “Xin chào, ngày mai”.

Trong đêm dài tĩnh lặng, có người ngồi trước bàn làm việc, có người múa hát, có người vội vàng đi trên đường, cũng có người dùng giọng nói của mình để phác hoạ thế giới cổ tích trong những giấc mơ. Giờ phút này, anh cũng là khán giả của cô, đắm chìm trong thế giới tuyệt vời mà cô tạo ra bằng giọng nói của mình, đồng thời lặng lẽ xem phần bình luận.

Zizi: “Chào buổi tối Tinh Tinh, giọng của bạn thật sự rất hay.”

Tri ân bất kiến: “Chị gái, giọng chị thật mềm mại, rất thích hợp đọc để đọc truyện.”

Lạc Vưu Liễu: “Yêu rồi, yêu rồi.”

Lôi: “Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi.”

Sau ngày mai: “Có thể đọc cuốn “Ba chú heo con” không?”

Lôi: “Vợ ơi, anh yêu em, vợ ơi, vợ ơi, anh muốn hôn vợ.”

Mộng Y Nhiên: “Rất hay.”

Mộc Tử Tiểu Binh đã tham gia.

……

Trương Tuyết Tề khẽ cau mày, trước khi lượt bình luận trôi xuống, anh đã nhấp vào ID có tên Lôi. 38 tuổi, 1089 người theo dõi, 14 fans. Hồ sơ cá nhân: Cuộc sống bình thường, hạnh phúc đơn giản. Anh nhấp vào tài khoản thì thấy đối phương đăng tổng cộng bốn video ngắn.

Ánh sáng yếu ở trên màn hình phản chiếu vẻ mặt thẫn thờ lúc này của anh, tiếp đến anh nhấp vào biểu tượng hình tam giác ở góc trên cùng bên phải.

Lý do báo cáo bình luận: Khêu gợi tục tĩu. 

Chi tiết báo cáo (không bắt buộc): Một người đàn ông trung niên đã kết hôn có lời nói và hành vi trái đạo đức, xin hãy cảnh cáo anh ta.

Phòng phát sóng trực tuyến khi anh mới vào có tám mươi sáu người, lúc này đã tăng lên thành một trăm năm mươi bảy người. Trương Tuyết Tề yên lặng vừa lắng nghe vừa gõ vài chữ.

Trong rừng sâu thấy con Nai: “Con thỏ ngốc.”

Thiêm: “Nghe giọng giống giọng bạn gái cũ của tôi thật đó.”

Z.xq: “Mấy giờ thì kết thúc?”

Cá Voi Nhỏ: “Chị gái chưa có bạn trai phải không? Muộn thế này rồi mà còn chưa đi ngủ.”

Tu Tần Hoan: “Streamer bao giờ thì tung bão ảnh?”

Đừng có chạm vào quần của tôi: “Muốn ngắm anh +1.”

……

Giọng đọc không vội vàng không chậm trễ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi khung bình luận.

“Cảm ơn mọi người đã tặng tim tim.”

Cô sẽ tương tác, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó.

Tinh tinh là gì?

Trương Tuyết Tề nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đã hiểu. Là “tim tim” chứ không phải “tinh tinh”. Hoá ra có thể tặng quà.

Hôm nay, anh quên mất hỏi cô rốt cuộc đọc sách cả một tối có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhận vài trái tim thì sao kiếm được tiền? Lại còn là loại rẻ nhất nữa.

Anh vẫn đang suy nghĩ nên nghe thêm một lúc nữa hay là tắt máy đi ngủ, thì đột nhiên màn hình hiện ra một hiệu ứng hoạt họa đặc biệt. Ngay sau đó, hiệu ứng chữ chạy xuất hiện…

Vị trí số 1: Lôi tặng khinh khí cầu x1. [2]

Tu Tần Hoan: “Anh trai vị trí số 1 lại ngồi canh rồi.”

Trong rừng sâu thấy con Nai: “Whoa, cái này đẹp đó chứ.”

Lạc Vưu Liễu: “Anh trai vị trí số 1 tặng Streamer lễ hội pháo hoa đi để cầu streamer tung bão ảnh.” [3]

Cá Voi nhỏ: “Đồng ý với lầu trên.”

Vị trí số 1: Lôi tặng Porsche x1. [4] 

Quần áo trẻ em: “Có ai biết hiện tại đang đọc truyện gì không?”

Nguyệt Minh Lầu: “Giàu thật đấy.”

Tu Tần Hoan: “Ngồi đây hóng anh trai vị trí số 1 ủng hộ trên một vạn.”

Zizi: “Đang đọc truyện “Chú thỏ con”, còn ai đang nghe không?”

Vị trí số 1: Lôi tặng một con Nai đang chạy x1. [5]

Vị trí số 1: Lôi tặng máy bay tư nhân x1. [6]

Xem ra, có người đã được giúp đỡ để đi vào giấc ngủ, còn có người vẫn đang đợi thỏ con. 

Trương Tuyết Tề nhấp thẳng vào danh sách quà tặng rồi lướt một vòng xuống dưới.

Giọng đọc kết thúc, cô gái trong thế giới cổ tích đã trở về với thực tại: “Cảm ơn quà tặng của vị trí số 1 Lôi, cảm ơn bạn, đừng tặng nữa nhé. Mọi người không cần tặng quà cho mình đâu, nếu thích kênh của mình thì chỉ cần nhấn theo dõi là được rồi, cảm ơn.”

Một câu nói mà cảm ơn tới ba lần. Chỉ là một người đàn ông trung niên thô tục cô đơn về đêm thôi mà, cảm ơn anh ta làm gì? Trương Tuyết Tề hừ một tiếng, hình động hoạt hoạ trên màn hình lại bắt đầu xuất hiện.

Vị trí số 1: Lôi tặng lễ hội pháo hoa x1.

Đừng chạm vào quần của tôi: “Đây rồi, đây rồi, pháo hoa đến rồi!”

Tu Tần Hoan: “Pháo hoa tuy đến muộn nhưng không bao giờ thiếu.”

Vị trí số 2: Zizi tặng Minh Châu trên tay x1. [7]

Tri ân bất kiến: “Chị Zizi thật tuyệt!”

Cá Voi nhỏ: “Không muốn nghe truyện này nữa, muốn nghe chuyện tình yêu của Streamer.”

Lôi: “Có thể chấp nhận tin nhắn riêng tư của tôi không?”

Nguyệt Minh Lầu: “Anh trai vị trí số một bao ngầu, tối nay đã ủng hộ bao nhiêu rồi?”

……

“Ngày hôm đó, Peter về nhà, mẹ cậu rất vui mừng khi thấy cậu đã tìm được giày và áo khoác của mình, cũng đã tha lỗi cho cậu. Cottontail và Peter cùng nhau gấp chiếc khăn tay, trong khi bà Rabbit thì treo hành tây xâu thành chuỗi lên trần nhà bếp, bên cạnh hành tây còn có những bó rau thơm và cây thuốc lá.”

Trong tiếng nhạc êm dịu, Tưởng Tinh dần dần thu lại những chiếc dreamcatcher bằng vải dệt, âm thanh mỗi lúc một nhẹ nhàng, cứ thế cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Cô nhìn phần bình luận đang cuộn nhanh, số người vào phòng phát sóng trực tiếp đã có 234 người. Anh trai vị trí số 1 này, haizz.

“Câu chuyện về chú thỏ Benjamin đã kết thúc rồi, nếu mọi người có truyện nào muốn nghe thì có thể để lại bình luận cho mình nhé.”

“Cảm ơn món quà của chị Zizi, chúc chị ngủ ngon.”

Cô cười khổ một tiếng, rồi nhẹ nhàng khuyên can: “Mọi người không cần lúc nào cũng phải tặng quà cho mình đâu, mọi người theo dõi mình là vui lắm rồi.”

Trong mười phút tiếp theo, Tưởng Tinh bắt đầu tương tác với khu vực bình luận, nhìn thời gian trôi qua, cô uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng, rồi kết luận: “Tối nay chúng ta vẫn còn một mẩu truyện cuối cùng, đó là “Chú Thỏ con của gia đình Firth”. Đọc xong truyện này sẽ không có phần tương tác nữa, chúc mọi người ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp trước nhé.”

Ảnh động hoạt hoạ lại bắt đầu nở rộ trở lại.

Anh trai vị trí số một tối nào cũng vào phòng phát sóng trực tiếp để tặng quà cho cô, còn gửi tin nhắn riêng cho cô nữa, tuy rằng cô không trả lời cũng đã nhắc nhở rất nhiều lần trong khi phát sóng nhưng vẫn chẳng thấy hiệu quả. Ngoài việc thích gọi cô là “vợ” trong phần bình luận ra thì câu nói thường được nhắc đến nhất trong các tin nhắn riêng tư là “Anh muốn được nghe giọng em trong lúc ngủ”.

Đây có được tính là quấy rối không?

Cô với những bước đầu trải nghiệm ngành nghề phát sóng trực tiếp, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy [8], biết ngành nghề này không thể tránh khỏi việc nhận được các loại tin nhắn và tương tác riêng tư kiểu này. Mắt không thấy thì tim không đau, sau đó, cô đã đóng phần gửi tin nhắn riêng lại.

Tưởng Tinh ảm đạm thở dài, nhìn chằm chằm vào màn hình, hạ giọng nói: “Cảm ơn vị trí số 1…”

Ừm? Hình như không đúng lắm. 

Khu vực bình luận đang điên cuồng xuýt xoa: “Z tổng thật tuyệt vời.”

Vị trí số 1: Z.xq tặng lễ hội pháo hoa x1.

Vị trí số 1: Z.xq tặng lễ hội pháo hoa x1.

Vị trí số 1: Z.xq tặng lễ hội pháo hoa x1.

……

Đây là… Ai?

Tổng cộng có mười cái “Lễ hội pháo hoa” với đơn giá một nghìn tệ.

Một tối một vạn.

Tưởng Tinh nhìn chằm chằm vào vị trí số 1, trong lòng thầm đọc nhẩm, ngay lập tức cảm thấy máu dồn lên não, cô nhắm mắt lại, ngón cái ấn vào huyệt nhân trung. 

Trương Tuyết Tề! [9]