“Thật sự là tiểu tiện nhân kia động thủ với con, lại xách ghế dài đến muốn đánh con, con thậm chí còn không dám làm gì nó! Đều là Khương Tuyết Ninh chết tiệt kia ở bên cạnh xúi giục, cố ý khích tiểu tiện nhân làm như thế!”

“Nó cho tới bây giờ đều toàn bị ngươi khi dễ, sao dám đánh ngươi?!”

“Thật, cha, con không nói dối, người nghe con giải thích…”

“Ngươi từ trước đến nay trong phủ ương ngạnh thì cũng thôi đi, đã đi ra ngoài còn muốn động thủ đánh nó, truyền ra thì người ta nói bá phủ tệ bạc đến mức nào? Lại còn để bị người bắt được tận tay, gọi Cẩm y vệ tới, bắt cả hai đứa đi! Có biết trong phủ vì cứu ngươi đã bỏ ra bao nhiêu tiền hay không?”

“Cái gì?”

“Một vạn ba ngàn lượng, tới một vạn ba ngàn lượng đó, mất trắng cả!”



Bởi vì người ngoài truyền lời đều nói là nàng cùng Vưu Phương Ngâm động thủ mới bị người của Cẩm y vệ bắt đi thẩm vấn, cho nên bá phủ trên dưới đều tưởng rằng nàng ra ngoài còn động tay động chân với Vưu Phương Ngâm, mới sinh ra chuyện như vậy. Đến Thanh Viễn bá cũng nghĩ thế. Dù sao ai có thể tin tưởng nổi một Vưu Phương Ngâm nhát gan yếu đuối như thế, bình thường trong phủ một nha hoàn cấp thấp đã có thể khi dễ nàng, lấy gan hùm đâu ra mà chủ động xách ghế dài đòi đánh đòi giết đích tiểu thư Vưu Nguyệt? Quả thực là nói dối cũng không biết chọn lý do mà!

Vưu Nguyệt hứng trọn cơn thịnh nộ của Thanh Viễn bá, thật sự không thể giải thích nổi! Bị nhốt trong nhà giam một đêm, vừa lạnh vừa đói, ngục tốt còn phá lệ hung ác, chỉ đưa chút cơm nguội bốc ra mùi thiu, đêm đến đèn cũng không cho thắp, trong bóng tối còn có thể nghe thấy tiếng chuột bò qua lại sột soạt, dọa nàng liều mạng thét lên… Cả một đêm, nàng chìm trong hốt hoảng căng thẳng, không dám chợp mắt.

Đến sáng ngày thứ hai, lúc người của bá phủ tới đón nàng trở về, hai con mắt đã sớm khóc đến sưng lên, đáy mắt đầy tơ máu, váy áo nhơ bẩn, tóc tai rối loạn, cứ thế nhào vào lòng bá phu nhân khóc òa thành tiếng.

Vưu Nguyệt vốn tưởng rằng, sau khi trở về phủ, ác mộng này sẽ kết thúc. Không nghĩ tới, đó bất quá mới chỉ là bắt đầu.

Vừa mới về tới phủ, liền bị phụ thân khiển trách, bắt nàng quỳ trên mặt đất, chất vấn nàng tại sao lại gây ra đại họa, còn nói nếu không phải nàng khi dễ ẩu đả với Vưu Phương Ngâm, sẽ không chọc tới Cẩm Y vệ! Có trời mới biết chân tướng là Vưu Phương Ngâm xách ghế dài muốn đánh nàng trước! Lúc ấy nàng đến ý niệm muốn đánh lại còn không dám có! Nhưng ai bảo nàng ngày thường khi dễ Vưu Phương Ngâm đã quen, nay dù nói ra sự thật để biện giải cho mình, từ phụ mẫu đến nha hoàn, không một ai tin tưởng, ngược lại đều nhíu mày tưởng rằng nàng lấy cớ, trốn tránh trách nhiệm! Vả lại, một vạn ba ngàn lượng! Đó là khoản tiền nhiều biết bao nhiêu a!

Vưu Nguyệt hai mắt trợn tròn: “Phụ thân ngươi điên rồi sao? Tại sao có thể đưa cho bọn họ tới một vạn ba ngàn lượng?! Cẩm Y vệ Chu thiên hộ mới thăng chức kia cấu kết cùng Khương Tuyết Ninh làm việc xấu! Tiền này giao vào tay hắn nghĩa là tới tay Khương Tuyết Ninh rồi! Con biết rồi, con biết rồi…”

Lúc nói tới chỗ này, thần sắc nàng bỗng nhiên vặn vẹo. “Đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy! Cha, người tin tưởng con, đây là do tiện nhân Khương Tuyết Ninh cố ý xúi giục Vưu Phương Ngâm đánh ta, lại cố ý báo quan, gọi họ Chu kia đến, hòng vơ vét tiền của bá phủ chúng ta! Bọn hắn đã dám làm ra loại chuyện này, lại còn bức ép cha lấy tiền, chúng ta chi bằng chúng ta bẩm báo vào cung đi, nhất định có thể khiến bọn chúng sống không được chết cũng không xong!”

Thanh Viễn bá chỉ cần nhớ tới một vạn ba ngàn lượng kia, tim liền rỉ máu, mặc dù là để chuộc Vưu Nguyệt về, nhưng hôm nay bá phủ vốn đã giật gấu áo vá vai, hơn một vạn lượng bạc này quả thực khiến ông đau như rút gân, lột da vậy. Cho nên nay thấy ái nữ trở về, ông chẳng những không có nửa phần vui sướng, ngược lại càng thêm nổi giận. Nghe thấy nàng hiện tại còn nói hươu nói vượn, Thanh Viễn bá rốt cục không thể nhịn được nữa! “Ba!”

Dưới cơn thịnh nộ, một bạt tai rốt cục đã giáng xuống mặt Vưu Nguyệt! Vưu Nguyệt còn đang gào thét muốn gọi người đi báo quan, cáo trạng Chu Dần Chi kia nhận hối lộ, liền bị một bạt tai này đánh đến nỗi khuôn mặt lệch sang một bên, trong đầu “Ong” một tiếng, thân mình lảo đảo, ngã nhào sang bên cạnh! “Nguyệt nhi!” “Phụ thân!” “Bá gia ngài làm gì vậy a?!” Nhất thời người đi đỡ Vưu Nguyệt, kẻ tới giữ Thanh Viễn bá lại, trong đại đường hoàn toàn loạn thành một mảng.

Vưu Nguyệt không thể tin được phụ thân từ trước đến nay chỉ sủng ái nàng vậy mà lại đánh nàng, hơn nữa còn là bởi vì chuyện nàng bị lừa vào ngục oan mà đánh nàng, cả người đều ngây ngẩn, nước mắt cứ vậy trào ra rồi rơi xuống.

Nàng đẩy người đang đỡ bên cạnh ra, đứng dậy, trực tiếp xông ra ngoài đại đường, chạy về phòng mình. Hộc tốc cầm chìa khoá, lục tung lên, bất cứ thứ gì đáng tiền đều lấy ra. Đám nha hoàn bà tử thấy sắc mặt nàng đáng sợ như vậy, cũng không dám tiến tới can ngăn. Nhưng lúc này muốn can cũng không ai biết nàng đang định làm gì.

Bá phu nhân ở lại trong đại đường khuyên bá gia nguôi giận, chỉ có đại tiểu thư Vưu Sương lo lắng nàng, vội vàng chạy về phòng, thấy nàng lục hết đồ tích góp của mình ra, thì giật nảy mình: “Ngươi làm gì đó? Phụ thân bất quá là nhất thời tức giận mới vậy, ngươi ngày bình thường khi dễ Vưu Phương Ngâm, nhốt người trong kho củi liền mười ngày, lần này còn ở bên ngoài đánh nàng, mới náo ra này cái họa như vậy, chẳng lẽ hiện tại còn muốn lấy chuyện rời nhà trốn đi ra uy hiếp ai sao?”

“Đến tỷ tỷ ngươi cũng tin tưởng bọn họ, không tin ta sao?” Vưu Nguyệt từ trước đến nay đều cảm thấy trong bá phủ này chỉ có tỷ tỷ này cùng mình là tỷ muội ruột thịt, là con vợ cả, còn Vưu Phương Ngâm do tiện thiếp sinh ra thì không xứng xách giày cho các nàng. Ngày thường nàng có đối xử với Vưu Phương Ngâm quá phận cũng không thấy tỷ tỷ này ra mặt nói chuyện a. Lúc này lại đến đóng vai người tốt sao!

Nàng cười lạnh: “Được, được, ngươi không tin thì cứ không tin! Khương Tuyết Ninh kia chính là ác quỷ ăn thịt người không nhả xương, mọi người đều sống trong kinh thành này, sớm muộn cũng có ngày sẽ đụng phải, đến lúc đó ta lại chống mắt xem các ngươi sẽ gặp phải kết cục gì!”

Vưu Sương cảm thấy muội muội bị nhốt trong lao một ngày đêm đã không còn lý trí, vì vậy nghe lời này liền ngây ngẩn cả người. Vưu Nguyệt lúc này đã bày đồ ra đếm. Trên mặt nàng có mấy phần cố chấp đến đáng sợ, chỉ nói: “Về phần rời nhà trốn đi? Ngươi yên tâm, ta không đến mức xuẩn như thế. Không phải là vì hơn một vạn lượng bạc kia mới đối xử với ta như vậy sao? Ta sẽ để cho các ngươi nhìn xem, hơn một vạn lượng bạc đáng giá gì!”

“Ngươi đếm tiền làm gì?” Vưu Sương không hiểu sao có chút sợ hãi.

Vưu Nguyệt lại nhìn nàng cười quỷ dị: “Không làm gì.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, tiện nhân Vưu Phương Ngâm kia nay còn đang ăn khổ trong nhà giam, nghĩ sao cũng thấy thảm hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nàng ta nhất định có ngày phải trở về phủ. Đến lúc đó Vưu Nguyệt nàng sẽ trả thù lại gấp mười gấp trăm lần!

Nghĩ xong lại quay đầu trực tiếp kêu hạ nhân lúc trước đi khách điếm Thục Hương thám thính tình huống tiến đến, hỏi: “Bên phía Nhâm Vi Chí thế nào rồi?”

Hạ nhân kia những ngày qua đều ẩn núp nghe ngóng tình huống, sáng nay vừa vặn có tin tức khẩn yếu, nghe Vưu Nguyệt hỏi, liền vội vàng bẩm báo: “Hôm qua có vị Lữ lão bản của U Hoàng quán nổi danh trong kinh thành đi khách điếm bái phỏng qua Nhâm công tử, sáng nay lại đi một chuyến, nghe nói là Lữ lão bản đã xuất tiền vào cổ phần, nhưng còn chưa rõ thật giả.”

Vưu Nguyệt nghe vậy, trong lòng vui mừng. Có đại thương nhân mở đường, chuyện này chín phần là đáng tin cậy. Nhưng ngay sau đó trong lòng lại nóng như lửa đốt. Chuyện này nếu như bị người khác đoạt trước, vậy coi như không tranh nổi chút tiện nghi gì.

Tuy nghĩ vậy, ngoài miệng nàng chỉ nói một tiếng “Ta đã biết”, liền ôm lấy hộp ngân phiếu, quay đầu bước ra ngoài.

Vưu Sương thấy mí mắt giật giật, giữ chặt nàng hỏi: “Ngươi định làm cái gì nữa?” Vưu Nguyệt mười phần không kiên nhẫn hất nàng ra: “Không cần ngươi quản!”

*

Hai ngày hưu mộc, chớp mắt liền qua đi, lại đến lúc nhóm thư đồng hồi cung. Bên trong Ngưỡng Chỉ trai bắt đầu có người tới, dần dần huyên náo hơn.

Khương Tuyết Ninh một đêm kia ở trong phòng giam nói chuyện với Vưu Phương Ngâm hồi lâu mới rời đi, trở về phủ nhưng lại không biết vì sao bị ác mộng quấn thân, suốt đêm ngủ không yên giấc, ban ngày lại vội vàng kiểm kê đồ trước kia Yến Lâm tặng nàng, xếp hết vào trong rương, giao cho Khương Bá Du xử lý, cứ vậy đến lúc hồi cung, vẫn không chút nghỉ ngơi hay thả lỏng. Nhưng nàng nhìn qua chỉ là giống như có chút buồn ngủ thôi. Trong nhóm thư đồng còn có khối người tiều tụy hơn nàng.

Trải qua chuyện tra ra đồ có lời phản nghịch lúc trước, cung nữ bên trong Ngưỡng Chỉ trai đã đổi thành một đám khác, đều là những gương mặt lạ. Từng người từng người cúi đầu đứng cách rất xa.

Trong Lưu Thủy các, Trần Thục Nghi ngồi pha trà, Tiêu Xu uống trà, Chu Bảo Anh lại đang ăn điểm tâm, Diêu Dung Dung thì cẩn thận từng li từng tí ngồi bên cạnh, đánh giá biểu cảm của đám người, cũng không dám nói chuyện.

Diêu Tích cùng Vưu Nguyệt ngồi phía đối diện. Vành mắt hai người này đều hơi phiếm hồng, chỉ là Diêu Tích cúi đầu, buông thõng mắt, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn chung trà trước mặt, ẩn ẩn lộ ra mấy phần âm trầm, yên lặng không nói; Vưu Nguyệt thì hai mắt sưng vù vẫn chưa tiêu, cho đã dùng trứng gà luộc ấm lăn qua, nhìn chật vật như vừa bị đánh vậy, một đôi mắt giương lên, không chút che giấu nào gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh mới từ bên ngoài vào. Bầu không khí này, đến đồ đần nhìn cũng biết là có gì đó không đúng.

Khương Tuyết Ninh vừa mới tiến vào, không chú ý tới Diêu Tích, bởi vì giờ khắc này vẻ ngoài Vưu Nguyệt nhìn thật sự quá thảm, cũng quá chói mắt, khiến mọi người không thể không chú ý tới nàng.

Khương Tuyết Ninh đã đoán được Vưu Nguyệt sẽ rất thảm, nhưng thật không ngờ sẽ thảm đến mức này. Nhìn ánh mắt hận thiếu nước muốn ăn nàng vào bụng này, có lẽ đã biết chuyện một vạn lượng kia rồi a? Chỉ là Khương Tuyết Ninh nửa điểm cũng không chột dạ. Khóe môi nàng ngậm chút ý cười, dạo bước tiến đến trước mặt Vưu Nguyệt, như nghiêm túc mà như đùa giỡn, nói: “Nhìn xem, Vưu cô nương bộ dạng thế này, làm sao giống như là về nhà gặp phải kiếp nạn vậy? Đến cả một tầng son phấn cũng che không được vết tích trên mặt, đây là gặp phải chuyện gì nha?”

Vưu Nguyệt thật sự là hận muốn giết chết Khương Tuyết Ninh. Nhưng trải qua chuyện ở trà lâu, Vưu Nguyệt mới xem như triệt triệt để để hiểu được: Bất kể trong cung hay ngoài cung, nàng đều đấu không lại nữ nhân này. Chí ít là trước mắt đấu không nổi! Nữ nhân này lòng dạ rắn rết, ác độc đến cực điểm! Nàng đối với Khương Tuyết Ninh là vừa hận vừa sợ, cũng biết trong Ngưỡng Chỉ trai này, chính mình không có chút ưu thế gì, nên đối mặt với khiêu khích cùng trào phúng rõ ràng này của nàng, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, không dám đáp lấy một câu.

Ở đây đều là người sáng suốt, chỉ đơn giản từ một hiệp này, liền đoán được trong hai ngày ngắn ngủi xuất cung này, Vưu Nguyệt sợ là đã ăn thua thiệt rất lớn trước mặt Khương Tuyết Ninh, đến mức giờ phút này mặc dù cừu hận, nhưng lại sợ hãi đến nên nỗi thở mạnh cũng không dám.

Khương Tuyết Ninh thấy nàng biết sợ, ngược lại cảm thấy bớt lo. Chỉ là nàng thong dong ngồi xuống, lúc ngẩng đầu lên, lại trong vô tình bắt gặp ánh mắt trầm lãnh của Diêu Tích, nhưng vừa thấy nàng ngẩng đầu lên, trầm lãnh kia liền vội vã thu vào. Diêu Tích vậy mà còn kéo khóe môi hướng nàng cười một tiếng.

Khương Tuyết Ninh bỗng nhớ đến chuyện trong cung đêm khuya hôm đó, Trương Già muốn từ hôn, lại nghĩ về tươi cười của Diêu Tích thời khắc này, chỉ cảm thấy sau lưng đột ngột phát lạnh: Diêu Tích lòng dạ hẹp hòi, tâm tư cũng không phải thuần khiết gì, sẽ không phải là tưởng rằng Khương Tuyết Ninh nàng cáo trạng sau lưng làm hỏng hôn sự của nàng ta chứ? Nhưng Diêu Tích một câu cũng không nói. Khương Tuyết Ninh càng không tiện hỏi thêm. Khoảnh khắc ngắn ngủi ánh mắt gặp nhau này, tựa như chưa từng xảy ra, cũng không làm sủi lên nửa phần bọt nước.

Tám vị thư đồng phần lớn là đến vào buổi chiều. Lần trước xuất cung, Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y còn đang bị thái hậu nương nương cấm túc; Đến khi các nàng hồi cung lần này, lệnh cấm túc Thẩm Chỉ Y đã giải trừ, hơn nữa qua một thời gian học, các nàng cũng coi như đã quen biết Thẩm Chỉ Y hơn, lúc này do Tiêu Xu đề nghị, tính canh giờ, đi Minh Phượng cung tìm Thẩm Chỉ Y, cũng tiện thể giúp nàng giải sầu.

Thẩm Chỉ Y thực sự buồn chán đến sắp đổ bệnh. Bởi vì cầu xin giúp Dũng Nghị hầu phủ, nàng lại cùng mẫu hậu một lời không hợp liền rùm beng lên. Nói là phạt nàng cấm túc phản tỉnh, nhưng nàng cũng không biết chính mình sai ở nơi nào. Hôm nay đây mặc dù đã giải trừ cấm túc, nhưng cũng hờn dỗi không muốn đi Từ Ninh cung thỉnh an.

Nhóm thư đồng đến cực kỳ đúng lúc. Minh Phượng cung chính là tẩm cung của nàng, thứ đồ chơi gì cũng có. Cứ vậy, cả đám người liền kéo nhau cùng chơi, một hồi diễn rối bóng, một hồi lại hạ song lục (双陆: song lục, một loại cờ cổ của Trung Quốc), còn mấy lần chơi trốn tìm, đến đêm muộn khi Tô ma ma tới nhắc nhở, mới dừng lại.

Khương Tuyết Ninh đêm trước ngủ không ngon giấc, cả một ngày dài cơ bản cũng không chợp mắt, nên lúc chơi có hơi mất tập trung, nhìn các nàng hạ song lục từng lượt từng lượt, suýt chút ngủ gật.

Thẩm Chỉ Y để ý nàng nên thấy rõ cả. Nàng cũng mặc kệ ai nghĩ thế nào, trước cho những người khác tản đi, lại kéo tay Khương Tuyết Ninh, phồng má nói: “Ninh Ninh ngươi có phải buồn ngủ lắm hay không? Ngưỡng Chỉ trai cách tẩm cung của ta xa lắm, đêm nay ngươi ngủ ở chỗ ta đi.”

Ngủ ở đây? Khương Tuyết Ninh vừa nghe thấy một chữ “Ngủ” thật sự là toàn thân giật cả mình, nhất thời có bao nhiêu buồn ngủ đều tan biến hết!

Nàng mở miệng muốn cự tuyệt. Nhưng thần sắc vui vẻ lúc trước Thẩm Chỉ Y cùng đám người chơi đùa nay đã biến mất, tầm mắt buông xuống, cười nhẹ một tiếng, lại có chút dáng vẻ ủ rũ phiền muộn, nói thật nhỏ: “Ta muốn tìm người trò chuyện một chút.”

Lúc này Khương Tuyết Ninh mới phát hiện, chính mình tựa hồ là kẻ ăn mềm không ăn cứng. Nàng biết Thẩm Chỉ Y tại sao lại bị cấm túc, cũng biết nàng chơi thân cùng Yến Lâm từ nhỏ, ngẫm lại giờ phút này nàng là Trưởng công chúa cao quý, lại chỉ có thể nhìn hoàng huynh mình mệnh trọng binh vây quanh Dũng Nghị hầu phủ mà bất lực… Vốn câu từ chối đã đến khóe miệng liền không thốt ra được. Khương Tuyết Ninh cuối cùng chỉ nói một tiếng: “Được.”

Tẩm cung của Trưởng công chúa, tất nhiên là muốn bao nhiêu xa hoa có bấy nhiêu xa hoa, kim câu hương trướng, cao sàng nhuyễn chẩm. Thẩm Chỉ Y cứ thế kéo Khương Tuyết Ninh lên giường. Nàng để Khương Tuyết Ninh đổi sang tẩm y của mình (áo ngủ), đuổi hết cung nữ ma ma phục vụ ra ngoài, chân trần ôm gối tú cẩm đến bên cạnh, cứ thế, hai người nằm cùng nhau trên giường.

Trong thâm cung một mảnh tĩnh lặng. Đèn nến trong điện đều đã dập tắt, chỉ còn chút ánh sáng thưa thớt chiếu vào từ ô cửa dán giấy Cao Ly. Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Thẩm Chỉ Y nằm bên cạnh nàng, trân trân nhìn lên đỉnh màn, nói: “Ninh Ninh, ngươi nói xem, người lớn bọn họ sao lại nghĩ khác với chúng ta nhiều đến thế? Yến Lâm tốt như vậy, hầu phủ cũng tốt như vậy. Khi còn bé, ta tới hầu phủ bọn hắn, có một cây anh đào cao cao, trên cành đã có quả anh đào đo đỏ, nghe nói là cô mẫu của Yến Lâm năm đó tự tay trồng xuống. Ta rất thèm ăn, cũng rất nghịch, cứ muốn trèo lên cây hái anh đào ăn. Yến Lâm nói còn chưa chín, không cho ta trèo lên. Có một lần, ta liền lừa hắn nói bá phụ gọi hắn đi luyện võ, ta tự mình vụng trộm trèo lên trên cây, hái được anh đào kia mà ăn, kết quả thật sự là chua đến ê hết cả răng.”

Khóe mắt Khương Tuyết Ninh bỗng thấm ướt.

Hai tay Thẩm Chỉ Y ôm gối trước bụng, đặc biệt muốn khóc lên: “Sau đó Yến Lâm trở lại tìm ta, lại tìm không thấy. Ta trốn ở trên cây, muốn dọa hắn một cái, kết quả không cẩn thận từ trên cây rơi xuống, ngã trên mặt đất, đau đến khóc thật lớn. Yến Lâm bị dọa sợ, kịp phản ứng cũng không dám đụng đến ta, sau khi gọi người, lại mặt lạnh giáo huấn ta, nói ta bị vậy là đáng đời. Bá mẫu thấy hắn hung ác như thế, liền đem gia pháp ra đánh hắn một trận cho ta nguôi giận. Ta đã quên khi đó ta mấy tuổi, cũng quên những chuyện xảy ra tiếp theo, chỉ nhớ mãi cây anh đào cao cao kia, thật cao thật cao, hôm đó trời rất nắng, còn có quả anh đào, nhớ rõ ràng là chua, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt rất ngọt…”

Nàng nói đến đây, liền khóc lên. Mấy ngày nay đến cả lúc uất ức cáu giận cũng chưa khóc qua lần nào, thế nhưng có lẽ là cảm thấy Ninh Ninh không giống những người khác, lần đầu tiên gặp, Ninh Ninh đã như khảm vào tâm can nàng, nên mọi chuyện mới có thể nói với Ninh Ninh không e ngại như vậy.

Nàng cùng Tiêu Xu cố nhiên thân thiết, nhưng loại thân thiết này vẫn còn cách một tầng ngăn cách… Có đôi khi nàng thậm chí cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng nàng là trưởng công chúa tôn quý nhất trong cung, nhưng cách người ngoài nhìn Tiêu Xu, mẫu hậu yêu chiều Tiêu Xu, như không thua kém bản thân mình bao nhiêu.

Nàng lại luôn cảm thấy, Ninh Ninh khác với A Xu rất nhiều.

Thẩm Chỉ Y trước nay chưa từng đau lòng đến vậy. Thẩm Chỉ Y nhịn không được vòng tay ôm lấy Khương Tuyết Ninh, gục đầu vào lòng nàng yên lặng khóc, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, nhưng lại không dám khóc to sợ cung nhân bên ngoài điện nghe được. Khương Tuyết Ninh cảm giác cổ áo mình đã ướt một mảng, chỉ nghe thấy giọng Thẩm Chỉ Y khe khẽ: “Ta thật sợ hãi, về sau không có Yến Lâm, không có thư đồng, không có tất cả mọi người, cũng không có ngươi, chỉ còn lại một mình ta…”

Khương Tuyết Ninh chợt nghẹn ngào. Nàng cố hết sức mở to hai mắt, dùng sức khắc chế chính mình, mới có thể giữ không để cảm xúc mình sụp đổ trong tối nay, tại thâm cung ẩn tàng nguy cơ này. Đến một công chúa cao quý, cũng có thời khắc thương tâm hoảng hốt đến vậy… Người sống trên thế gian này, nào có ai là ngoại lệ?

Thẩm Chỉ Y khóc rất lâu, khóc mệt rồi, liền dần dần buồn ngủ, nằm bên cạnh nàng chậm rãi thiếp đi. Khương Tuyết Ninh vì nàng dém lại góc chăn. Khương Tuyết Ninh xoay người lại, nhìn chăm chú vị công chúa vốn nên được hưởng ngàn vạn sủng ái này, nhớ tới vận mệnh bi thương của nàng kiếp trước, một hồi sau, nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán nàng, sau đó mới lui lại, xuống khỏi giường, đi chân đất trên nền tẩm điện băng lãnh, tới trước cửa sổ chạm khắc, nhẹ nhàng hé mở một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Từng chiếc từng chiếc đèn cung đình treo cao. Tường đỏ mái cong, chi chít nối liền.

Minh Phượng cung so với Ngưỡng Chỉ trai mộc mạc, thật sự là càng giống Khôn Ninh cung hơn.

Khương Tuyết Ninh ngủ không được, cũng không dám ngủ.